Home Đăng kí Yêu cầu Forum
[Truyện ma] Xóm oan hồn của tác giả Tao Không phần 1

[Truyện ma] Xóm oan hồn của tác giả Tao Không phần 1


Thanh Trung 2579 0

Cõi âm đó là cõi mênh mông vô lượng , vô định hình 1 một thế lực siêu nhiên sống xung quanh ta . Ta không thể thấy , nhìn , nghe nhưng đôi khi ta vẫn có thể cảm nhận ra chúng đang hiện hữu quanh đây , một vài tác động mạnh mẽ nào đó khiến chúng vô tình hoặc cố ý khiến chúng có thể xuất hiện ngay trước mặt ta .
— Những mẫu truyện trên đây tôi sẽ không viết về hồn ma xa lạ nào đó vô tình tôi gặp phải hay qua lời kể của những con người xa lạ mà tôi tích góp thành . Những truyện ma tôi kể trên đây là những truyện ma của chính tôi , của gia đình tôi , của cả cái xóm hố nơi mà tôi đã sống , lớn lên , học tập và làm việc hơn 20 năm . Những câu chuyện ma đã làm nên một Xóm Hố huyền thoại khiến nó trở thành điểm đen theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng của Quận Gò Vấp , nơi mà cái ác , tội phạm luôn có tầng lớp xuất hiện dày đặc , nơi mà những hồn ma oan khuất luôn luôn thoắt ẩn , thoắt hiện khi ánh mặt trời vừa khuất dạng sau mỗi hàng cây , để rồi đêm về họ sinh hoạt như những con người bình thường như chúng ta vậy . Tôi không phải là nhà văn , cũng không phải là một người giỏi văn , nên tôi không thể trau chuốt câu văn một cách mềm mại , mượt mà , hoàn hảo nhất nhưng tôi xin cam đoan những câu chuyện trên đây là những câu truyện có thật và tôi là người trong cuộc hoặc phần nào đã được chứng kiến trong suốt nhiều năm qua . Mỗi ngày sẽ là một câu chuyện . Mời các bạn hãy lắng một chúng thời gian để lắng nghe những câu chuyện của xóm chúng tôi !! ” Xóm Hố hay còn gọi là ” xóm oan hồn “. Vâng !!!

 

Câu chuyện thứ 1: Xóm Tôi.

–Những câu truyện trên đây được tôi ghi chép lại trên đây khi tôi đã nhận thức được cuộc sống của mình . Đôi khi có những truyện khi các bạn đọc nó không hợp lý cho lắm có thể là do nhận thức còn hạn hẹp hoặc do cách hành văn không được tốt khiến cho câu chuyện trở nên khó hiểu hoặc có nhiều tình tiết không được ăn khớp.

— Tôi xin cam đoan với bạn tôi sẽ nói chính xác từng địa điểm cụ thể để các bạn sẽ thấy được độ chân thật của những truyện tôi kể , về những nơi họ xảy ra tai nạn , về những nơi họ thường xuất hiện về những lúc họ tức giận về những điều mà con người đã gây ra cho họ nhưng trước khi biết những câu chuyện về họ tôi sẽ kể cho bạn nghe về tôi .
— Tôi tên L , sinh năm 1990 lớn lên trong một gia đình trung bình khá , nghĩa là không giàu có để có đầy đủ vật chất giống như ai nhưng vẫn không đến nỗi thiếu thốn mọi thứ , tôi sống và lớn lên tại đây trong ngôi nhà nhỏ , tọa lạc trong cái xóm đã chất chứa bao nhiêu điều kì quái này . Gia đình tôi gồm có : ông bà ngoại , cha , me và hai anh em tôi . Như tui đã nói ở trên tôi không hề che dấu bất kì một địa điểm nào cả , tôi ở ” Xóm hố ” nếu ai ở Gò Vấp gần khu vực đó có lẽ sẽ biết chỗ của tôi . Xóm Hố của tui thật ra là một con đường nhỏ ở Gò Vấp. đường “Tú Mỡ ” con đường đẹp đẽ tráng nhựa nối liền hai đường lớn của quận Gò Vấp đó là Nguyễn Văn Nghi và Phan Văn Trị . Ông bà ngoại tôi là người Đà Nẵng di cư vào Nam và không biết vì nguyên cớ gì mà ông bà có được căn nhà này , đó là điều mà tôi và mẹ tôi vẫn còn thắc mắc chỉ biết rằng khi mẹ tôi lớn lên và có nhận thức thì đã thấy mình sống ở đây rồi . Đường Tú Mỡ bây giờ đẹp lắm , Xóm Hố bây giờ cũng đã khang trang và sạch sẽ hơn . Đường Tú Mỡ có một đặc điểm ai đi trên con đường này giống như là lái xe đi trên một ngọn núi vậy . Nó thật cao ở hai đầu và cực kì thấp ở phần giữa , ngày xưa con đường này gắn liền với nhiều chết chóc . Đầu đường phía bên Phan Văn Trị ngày xưa là kho vũ khí quân trang của quân đội : mỗi khi có chiến sự diễn ra thì theo như bà tôi kể :binh lính hai bên chết nhiều lắm , xác bình lính , dân thường nằm ngổn ngang trên con đường Phan Văn Trị , bên phía đường Nguyễn Du ngày xưa là một cái nghĩa địa rộng lớn , cả trăm cái mộ bia xây sát nhau , chứ không đẹp như con đường Nguyễn Du bây giờ .

— Có một giai thoại kể lại rằng ban đêm tầm khoảng 20h tối là nhà nhà , người người điều tắt đèn đi ngủ , ai có việc gì cũng không dám ra đường vào giờ đó vì cứ độ tầm đó thì hồn ma từ khu nghĩa địa đó đi ra sinh hoạt , đi lại , nói chuyện như người bình thường vậy , mồ mả bao quanh chỗ ở , cứ cách 1 căn thì lại có một ngôi mộ , rồi lại có một căn nhà . Nhà bao quanh mộ , mộ bao quanh nhà người sống và người chết cứ như thế sống chung với nhau . Nhưng có lẽ vì cái nghèo , cái khổ của những năm tháng chiến tranh ác liệt ấy mà ông bà ngoại tôi , và sau này là má tôi và dì hai tôi phải cắn răng , chịu đựng mà chung sống ở những ma quái như thế. Cũng bởi vì thế mà khi tôi được sinh ra tôi được may mắn chứng kiến những câu chuyện đầy kinh dị và ma quái ở đây . Mời các bạn hãy cùng tôi quay về những năm đầu thập niên 90 để đón xem những câu chuyện của họ những hồn ma oan ức còn vương bụi trần ở trong khu xóm nghèo này .

 

 

Câu chuyện thứ 2: Ông hai bán bánh bao.

–Cái thời năm 94 , 95 lúc đó tôi mới vừa 4 tuổi thì bánh bao đối với mọi người trong xóm tôi là một món ăn xa xỉ . Ngày đó tôi nhớ không lầm 1 kg/ gạo là 2 ngàn , trong khi 1 cái bánh bao cũng tầm chừng ấy . Âu có lẽ thế mà ông hai bán bánh bao trong xóm tôi không bao giờ đặt quầy bánh ở trong xóm . Ông thức dậy khá sớm không biết nấu bánh hay gì đó , mà cứ y như rằng tầm 4h sáng thì ông lại đẩy xe bánh bao của ông ra chợ Gò Vấp bán , ở xóm tôi ngày xưa chỉ có 2 con đường để đi ra chợ , 1 là con đường Tú Mỡ ngày nay , 2 là con đường đi ngang qua chùa Long Huê , ai có dịp lại chợ Gò Vấp chơi hỏi Chùa Long Huê thì bảo đảm ai cũng biết , ngôi chùa Long Huê này ngày xưa nằm tọa lạc , cô độc giữa bãi tha ma chết chóc một đóa sen thơm ngát giữa như bùn lầy ma quái . Con đường đi ra chợ Gò Vấp của ông hai phải đi qua khu nghĩa địa rộng lớn , đầy ma quái ấy , bây giờ thì nhà cửa đã mọc lên san sát rồi , những ngôi nha được mọc lên trên những nấm mồ . Ông kể có lần khi đi ngang qua khu nghĩa địa đó , có 2 mẹ con ăn mặt rách rưới , đầu đội nón lá tới để mua bánh bao ông , một cuộc giao dịch diễn ra hết sức bình thường .

-Chiều hôm đó khi ông dọn hàng và đếm tiền thì phát hiện trong đống tiền của ông có một tờ tiền âm phủ , đến lúc này ông vẫn chưa biết được là ai đã đưa cho mình tờ tiền âm phủ đó . Tối hôm đó trên đường đi về nhà , đi ngang qua khu nghĩa địa ấy ông mới giật mình khi nhìn thấy 1 cái bánh bao trên mội cái mộ ,thấy chuyện lạ ông mới tò mò lại gần nhìn kĩ hơn khi ấy ông mới thảng thốt khi thấy bức hình người chết trên mộ giống như bức mình của người phụ nữ đã mua bánh bao của ông hồi sáng .

–Sau cái lần đó ông bệnh gần cả tháng trời , sau cơn bệnh ông cũng cẩn trọng hơn ra khỏi nhà để đi bán trễ hơn một tí , nhưng có lẽ số ông đã tận . Trong một lần đi bán bánh khi đi ngang qua khu nghĩa địa ấy , ông nhìn thấy một cô gái tóc dài che hết mặt , mặc chiếc áo đen đang ngồi khóc trên một ngôi mộ gần đó , nghĩ rằng có lẽ một người đi thăm mộ người thân bị chết nên ông lại gần hỏi thăm . Vừa bước tới gần thì cô gái xoay mặt qua hỏi ” Ông ơi !! Con đói quá cho con ăn với ” .
–Sau đó ông quỵ hẳn và 3 tháng sau thì mất . Trước khi mất vài tháng ông có kể lại cho đứa con gái út nghe về những lần ông đã gặp ma , khi cô con gái út hỏi gương mặt cô gái đó thế nào ? ông tuyệt nhiên không kể hoặc không diễn tả lại . Khi con quạ đậu trên cây đa đầu xóm đêm đó cất tiếng kiêu dài , thì ý như rằng sáng hôm sau ông mất . Không ai biết được khuôn mặt cô gái ông gặp khi đó nó xinh đẹp hay nó kinh tởm đến mức nào , có lẽ chỉ có ông mới biết được .

–Vài ba năm sau này cô gái út đem chuyện đó kể với mọi người trong xóm nghe , người thì đoán già , người thì đón non , việc tới tai bà Bảy thầy bói trong xóm (một người có lẽ là kì dị nhất ở cái Xóm Hố này ). “Bà ấy nói rằng ở đây đa phần điều là những ngôi mộ vô chủ , ít người tới cúng kiếng vì thế bọn họ bị đói , bị lạnh vì không ai cúng hằng năm . Ông hai thì đi bánh bánh bao đi qua đất của họ , thế mà chưa bao giờ ông ta cúng cho họ một cái gì cả nên bị họ quở trách rồi bắt đi, âu cũng là chuyện bình thường !!!

 

 

Câu chuyện thứ 3: Bà Ngọc khùng.

Không biết tự bao giờ người ta đặt cho bả cái biệt danh như thế . Chỉ biết rằng khi tôi lớn lên mẹ tôi đã dặn đừng bao giờ lại gần hay chọc phá bà ta , đối với nhận xét của riêng cá nhân tôi đó là một người phụ nữ sinh đẹp , đôi mắt to , làn da trắng , mái tóc đen dài óng mượt ngang lưng , thân hình đầy đặn . Không ai biết hay nói đúng hơn không ai để ý bà điên lúc nào , họ chỉ biết rằng ngày xưa có một cô bé tên Ngọc là người sống sót duy nhất trong một gia đình gồm sáu người . Trái bom vô tình lạc vào nhà của một gia đình vô tội , đang sống ấm áp , hạnh phúc trong khu xóm nhỏ , người ta tìm thấy cô bé đang nằm thoi thóp bên dưới xác người mẹ đã hy sinh thân mình để che chở cho cô con gái nhỏ của mình . Cả gia đình ông , bà , cha , mẹ , và người anh cả của bà đều chết sạch . Kể từ đó bà Ngọc lớn lên trong tình yêu thương của cái xóm nhỏ này , cô bé được người trong xóm sai làm một số công việc lặt vặt : khi thì xách nước mướn , khi thì giặt đồ ,khi thì trông em nhỏ , tiền công chỉ là những bữa cơm đạm bạc của gia đình chủ !!! Đêm thì về lại căn nhà ngày xưa bây giờ đã bỏ hoang để ngủ .

—-Những người gần khu đó kể rằng đêm đêm họ vẫn thường nghe những tiếng động , tiếng cười nói , đùa giỡn , la mắng hát ra từ ngôi nhà bỏ hoang đó , những tiếng nói với những âm lượng giọng điệu khác nhau khi thì rõ từng tiếng một , khi thì thỏ thẻ rì rầm vang lên giữa màn đêm tĩnh mịt .Những âm thanh hỗn độn đó cứ vang lên hàng đêm khiến cho những ngôi nhà xung quanh không sao mà ngủ ngon giấc . Họ đồn với nhau rằng những oan hồn của gia đình đó có thể do chết oan , chết không toàn thây nên vong hồn của bọn họ vẫn vương vấn mãi trong ngôi nhà đó , nhiều lần một vài người cũng cố gắng tìm hiểu xem thật ra cái thứ âm thanh khác thường đêm đêm vẫn hay vọng ra từ ngôi nhà hoang đó , nhưng tất cả điều vô vọng cái mà họ nhìn thấy chỉ là con bé Ngọc đang nằm ngủ ngon lành trên chiếc giường cũ , bên cạnh là cái bàn thờ nhỏ với 5 tấm di ảnh của gia đình nó , một không gian đúng nghĩa liêu trai . Có một điều lạ là hầu như ai cũng cảm thấy khó chịu bởi cái tiếng âm thanh ghê rợn , sởn gai óc đó thì con bé Ngọc vẫn ngủ ngon giấc trong chính ngôi nhà của nó , ngôi nhà đầy tang thương ấy , có lẽ đối với bà việc chứng kiến cảnh cả gia đình chết không toàn thây và chịu cái nổi đau tận cùng giằng xé vì mất người thân đã khiến bà không còn cái cảm giác sợ hãi như những con người ngoài kia nữa .
—-Thời gian cứ trôi qua êm đềm , khi mà mọi người đã quen với cái âm thanh vang vọng ấy hàng đêm , và cô bé Ngọc ngày nào đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp , cô đi học may và nhận sửa đồ cho mọi người , ngôi nha tan thương ngày xưa bây giờ cũng được tươm tất hơn , bàn thờ với 5 bức ảnh người quá cố lúc nào cũng nghi ngút khói , có lẽ cũng vì thế mà mọi người trong xóm không ai nghe thấy một tiếng động kinh dị , quái gở phát ra từ ngôi nhà ma quái ấy nữa , mọi người trong khu xóm mừng thầm vì từ đây họ sẽ được an giấc nồng mỗi khi màn đêm buôn xuống . Nhưng không biết nguyên cớ gì vào khoảng năm 1995 cô lại phát điên , không ai biết vì sao cô điên , họ chỉ nhớ rằng vào một đêm không trăng , khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ thì cả khu xóm bổng vang dậy những âm thanh ghê gớm , tiếng đồ vật va chạm phát ra từ nhà bà Ngọc , cả xóm kéo nhau chạy qua nhà bà thì thấy một cảnh tưởng rợn tóc gáy , cái bàn thờ với 5 bức ảnh thờ cả nhà cô bị cô xô đổ , lư hương , nhanh đèn vưỡn vãi khắp nhà , thấy mọi người kéo qua cô cầm di ảnh chụp thờ của mẹ cô lên và hỏi bằng cả giọng mà tôi dám cá với các bạn rằng một thằng nhóc khi ấy mới 7t như tôi cũng còn nhớ mãi , nó như cái âm thanh của một cái loa bị rè không rõ tiếng , rít lên những câu nói nghe nhức nhối đến tận lỗ tai ” Mẹ tôi đâu , mẹ tôi đâu , trả mẹ tôi đây ” . Xong rồi cô lại la hét thi thoảng lại ôm đầu hú lên một làn hơi dài , cảnh tượng đó khiến cho một vài người trong xóm tôi quá sợ hãi mà cũng la hét , khó lóc , tất cả hòa quyện vào nhau tạo thành cái âm thanh náo loạn khắp cả khu xóm .
—–Thật sự ai mà có mặt trong khung cảnh đó đều phải nối da gà tôi chưa bao giờ quên được cảnh tượng đó cứ như tôi đang có mặt nơi âm ty , địa ngục mà sau này tôi được xem trên phim vậy , khi tất cả còn đang bối rối không biết phải làm sao thì bà Bảy thầy bói xuất hiện bà ra lệnh tất cả mọi người ai về nhà nấy , chỉ để một mình bà ở lại nói chuyện với cô Ngọc . Ra lệnh xong bà dời hết mọi người ra khỏi nhà đóng của lại chỉ còn lại bà và cô Ngọc ở lại trong nhà . Một vài người vì quá sợ hãi nên nghe lời bà bỏ ra về , một tốp gan dạ hơn thì đứng ở lại đứng từ phía xa để quan sát . Tôi và mẹ và bà tôi có trong nhó người bỏ về hôm ấy , chỉ còn lại ba tôi , và ông ngoại là những người có mặt hôm đó để theo dỡi .
—-Sau này tôi được ông tôi kể lại , đứng đợi một lúc thì bố tôi cũng bỏ về , chỉ còn ông tôi ở lại ông nói “bà Bảy làm gì trong đó không biết chỉ biết rằng từ khi bà đóng cửa nói chuyện với cô Ngọc thì cô ta không còn la hét nữa , bà dọn dẹp lại các di ảnh đặt lên lại bàn thờ trước khi ra về bà còn dán một tấm bùa lên trước của nhà cô Ngọc , rồi sau đó bà cùng tất cả những người còn ở lại bỏ ra về .
—Sáng hôm sau , người ta không còn thấy cô Ngọc may đồ dễ thương , xinh đẹp nữa mà người trước mắt họ và một người đàn bà tàn tạ , mái tóc dài óng mượt sau một đêm đã được cắt ngắn đến tận cổ , hàng răng trắng điều đã bị rụng hết hàm trên , chỉ sau một đêm mà cô hình như đã già đi thêm mười tuổi và kể từ đó mọi người trong xóm gọi cô là bà Ngọc khùng . Cô điên , khùng theo cái cách ma mị , ghê rợn nhất mà tôi từng thấy . Buổi sáng , cô cứ ngồi trong nhà đi tới đi lui , khi thì nằm trên giưỡng rồi phát ra một tràng cười ghê rợn , khi thì lại ngồi may đồ vừa may vừa hát những câu vu vơ không rõ lời , khi thì lại leo lên bàn thờ và nẳm ngủ trên ấy . Đêm xuống thì cầm di ảnh những người trong gia đình , đi lảng vảng trong khu nghĩa địa của xóm , nếu gặp ai đi đâu đó về khuya cô lại chạy lại và hỏi ” Mẹ tôi đâu , mẹ tôi đâu ” khiến người đi đường phát thất kinh hồn phách , lâu lâu lại hú lên một tiếng , tiếng hú lạnh người xe toang cái không gian yên tĩnh của màn đêm . Có khi lại càng ghê rợn hơn khi vào những đêm trăng tròn bà ta gõ cửa từng nhà , ai vô tình mở cửa sẽ phải hồn kinh phách lạc khi nghe thấy tiếng cười của bà ta như vang vọng trong một cõi không gian xa xăm nào đó , trên tay bà ta cầm di ảnh người mẹ quá cố , cái di ảnh ma quái cứ nhìn chăm chăm vào người mở cửa , chực mở miệng ra để nói một điều gì đó . Thời gian đầu lúc bà Ngọc phát khùng cả xóm không có đêm nào là yên giấc , họ phải chịu cái cảnh điên điên , khùng khùng khi cô đi từng nhà gõ cửa vào mỗi đêm trăng sáng , ấy là chưa kể ngôi nhà của cô từ khi cô bị điên đến nay nó lại càng ghê gợn hơn lúc xưa . Có người từng chỉ tay lên trời và thề sống chết rằng : khi màn đêm buôn xuống là từng người ,từng người trên di ảnh bản thờ nhà cô họ bước xuống , cứ như là họ bước qua một cánh cửa vậy và đi lại , sinh hoạt cười nói như những con người bình thường vậy , khi nghe tiếng động nhỏ thì họ lại tan biến vào không khí , không để lại một chút dấu vết nào .
—–Bà Ngọc phát bệnh khoản hơn 5 năm thì bà mất vào một buổi sáng người ta phát hiện bà nằm chết trên chiếc giường tre mà bà vẫn hay nằm , cái ngôi nhà đầy nỗi tan thương nhưng cũng không kém phẩn ma mị , huyền bí . Cái chết của bà thanh thản và nhẹ nhàng nó khác hoàn toàn với cuộc đời đây gian tuân , nghiệp ngã đầy nước mắt của bà , người ta đem bà đi hỏa thiêu và đặt cái di ảnh của bà lên cái bàn thờ trong chính ngôi nhà đó , từ đó ngôi nhà càng trở nên ma quái hơn , 6 cái di ảnh trên cái bàn thờ lúc nào cũng hiu quạnh không nhang khói . Ban ngày nó là ngôi nhà hoang thực sự , nhưng ban đêm nó lại trở nên nhộn nhịp và vui vẻ khi từng người , từng người trên bàn thờ bước xuống .
p/s : Ai ở Gò Vấp hoặc có dịp đi qua chỗ chùa Long Huê vào sâu bên trong tìm những người nào tầm trên 40 . Hỏi căn nhà hoang của bà Ngọc khùng ở đâu ? Từ năm 2005 đến nay mình không đi lại khu vực đường đó nữa không biết nó còn bỏ hoang hay không , nhưng bạn nào mà hỏi bà Ngọc khùng thì chắc chắn ai cũng biết .

 

 

Câu chuyện thứ 4: Chết non.

– Cách khoảng vài ba ngôi mộ vô danh , nằm ở phía sau nhà của tôi là nhà của bà Minh . Nhà bà Minh là gia đình lao động gồm 4 người : Bà Minh , Ông Mạnh và 2 người con : một người con gái đã lấy chồng là Trúc , một người con trai tên Long . Lúc trước nhà còn có một người con nữa là Quang . Quang là em của thằng Long và con Trúc do hồi nhỏ do bị sốt sốt huyết mà nhà ngheò không đem đi cấp cứu nên đã chết nếu tôi nhớ không lầm lúc đó khoảng năm 1996 lúc đó thằng nhỏ khoảng 6 tuổi , xác của thằng nhỏ được chôn xác góc chuối ngay phía sau nhà của bà Minh . Thưở thằng nhỏ mới chết tôi nghe bà ngoại tôi kể lại , có một vài lần bà nghe tiếng khóc của một đứa con nít ngay ở phía sau nhà , nhưng bà không quan tâm vì bà hiểu rằng tiếng khóc đó là của ai và đối với bà những chuyện ma quỷ , oan hồn chết oan ở cái xóm hố này là quá đỗi bình thường . Sau này do điều kiện kinh tế đã được khá giả nên bà Minh có dịp mở rộng và sửa sai lại căn nhà cũ kĩ ngày xưa , căn nhà mới này được kéo dài ra tới tận gốc chuối . Tôi không biết bà ta có dời xác đứa con trai lớn của bà ra khỏi gốc chuối đó hay không ? Chỉ biết là cái ngày mà bà mở tiệc tân gia ngôi nhà mới , khi mọi người trong xóm đang vui vẻ ăn uống nói chuyện thì ở đâu bỗng xuất hiện con mèo đen nó cất tiếng kiêu inh ỏi trên nóc nhà ! Tiếng kiêu có khi thì ngân dài thành từng đợt , có khi lại đứt đoạn thành từng tiếng một khiến cho những người trong buổi tiệc và cả gia chủ cũng phải sởn cả gai óc .
—- Sau cái đêm ấy thi thoảng người ra lại thấy trên nóc nhà Bà Minh bóng con mèo đen cứ lờn vờn hàng đêm trên nóc nhà bà Minh lâu lâu lại kiêu lên những tiếng ngân dài ai oán , cũng có khi người ta lại thấy trên nóc nhà bà xuất hiện một đứa trẻ ngồi ôm mặt ngồi khóc nức nở , mọi người trong xóm coi đó cũng giống như bao câu chuyện ma quái vẫn diễn ra bình thường trong xóm này , họ vẫn thản nhiên với tiếng mèo kiêu , tiếng con nít khóc hàng đêm vang lên nóc nhà bà Minh , họ dư sức biết rằng đó là hồn ma chết oan của thằng Quang con bà Minh , cả bà Minh vẫn thế bà vẫn mặc cho những tiếng kiêu , khóc ma mỵ , quái quỷ đó hằng đêm trên nóc nhà . Thi thoảng thì chỉ thấy bà đem ra cúng một chén cơm nguội , đốt vài tờ giấy tiền mã , hoặc thắp vài cây nhang trước nhà , tôi nhớ có một lần được nghe Bà Bảy thầy bói nói chuyện với bà ngoại tôi : Con Minh này ác quá , thằng nhỏ là con ruột nó thế mà không bao giờ nó làm đám giỗ cúng thằng nhỏ !! lại còn xây nhà phá chỗ yên nghỉ của nó nữa : nó đói , nói không có chỗ ở nên đêm nào cũng hiện ra mà than khóc : đáp lại bà ngoại tôi cũng chỉ biết thở dài mà lắc đầu ngao ngán . Đó chỉ là một sự mở đầu cho một sự kiện kinh dị đến ghê tởm sau này . Đứa con gái lớn của bà Minh tên là Trúc đã có mang , vào những ngày chuẩn bị sanh cô ta dọn về nhà mẹ ruột ở để sinh nở và để cho mẹ ruột mình dễ bề chăm sóc . Vào một đêm mưa của năm 2000 , khi cả xóm tôi đang chìm vào giấc ngủ thì bổng đâu người ta nghe tiếng la hét thất thanh phát ra từ bên nhà bà Minh , mọi người trong xóm vùng dậy chạy phắt qua nhà bà Minh thì mới hay hóa ra Cô Trúc do nửa đêm đi xuống cầu thang đi vệ sinh đã vô ý trượt chân té ngã , cô bất tỉnh máu chảy lan ra khắp nền nhà , người gọi điện , người thì lấy xe máy đưa cô đi bệnh viện . Trong nhà ,bà Minh thì quỵ xuống , miệng gào khóc thảm thiết ai nhìn thấy cảnh đó cũng cảm thấy động lòng và đau xót , trên nóc nhà con mèo bóng cất tiếng ngân dài ai oán khiến cho mọi người xung quanh điều phải sởn gai óc .
—-Ngày mà xác con gái được đem về bà Minh ngất lên , ngất xuống mấy lần bà không thể nào chịu nỗi cú xốc lớn lao khi đứa con gái sắp sanh của bà đã chết vì một tai nạn hi hữu như thế , bác sĩ nói cô ta bị đập đầu xuống đất chấn thương sọ não , cả mẹ và con không cứu được . Xác cô Trúc được chôn ngay trong xóm cách ngôi chùa Long Huê không bao xa . Có một điều lạ hồi đó là từ ngày cô Trúc chết thì mọi người không xóm không còn thấy bóng ma của thằng nhỏ đêm đêm thường hay ngồi khóc trên nóc nhà nữa và tuyệt nhiên cũng không ai nghe thấy tiếng con mèo đen hằng đêm vẫn kiêu lên những tiếng kiêu thảm thiết .
— Trong một tháng đầu bà Minh liên tục nằm mơ thấy một giác mơ lạ , bà thấy trong đêm đêm mờ ảo cô Trúc hiện về đứng trước mặt bà trên tay thì bồng đứa nhỏ , nói lên những tiếng khe khẽ vang vọng :

“-Mẹ ơi , cứu con của con với ” .

—-Vài ba lần đầu bà không quan tâm tới giấc mơ đó , có lẽ bà nghĩ rằng mình nhớ con quá nên mới nằm mơ thấy giấc mơ ma quái đến thế hoặc theo đánh giá của tôi bà là một người không mê tín dị đoan , không tin vào những điều ma quỷ nhảm nhí . Cho đến khi những giấc mơ đó vẫn tiếp diễn bà mới lại nhà Bà Bảy thầy bói để hỏi thật . Câu chuyện tiếp theo tôi không biết thế nào , chỉ biết rằng ngay sáng hôm có cả nhóm người kéo ra ngôi mộ của cô Trúc , họ hì hục đào bới trên ngôi mộ , khi nắp quan tài được mở ra một cảnh tưởng kinh dị , ma quái mà đến bây giờ nó vẫn còn ám ảnh trong tâm trí tôi . Bên trong quan tài lạnh lẽo của cô Trúc còn xuất hiện thêm một cái xác nữa , xác của một đứa bé đã chết tự bao giờ .

—– Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu nổi tại sao cô Trúc có thể sinh con khi đã chết , đến khi tôi được nghe được cuộc nói chuyện của bà Bảy thầy bói và ngoại tôi , bà nói :

– Con Trúc nó chấn thương đầu , chỉ bị chết giả thôi , thế mà bác sĩ tưởng nó chết thật cho phép người nhà đem chôn nó , còn thằng con nó chắc thằng nhóc được sinh ra khi con Trúc nó tỉnh dậy , bà thấy đó lúc mở quan tài ra trên nắp quan tài khi mở ra còn nhìn rõ được vết cào cấu trong vô vọng của con Trúc . Nói như theo khoa học thì con Trúc bị tai nạn bà nhỉ , còn nói theo như những người như chúng tôi thì nhà bà Minh bị thằng con lớn của bà ta trả thù , oan nghiệp quá “

—- Tôi không biết có nên tin vào Bà Bảy hay không nhưng thật sự từ lúc Cô Trúc chết đến giờ cả xóm không ai thấy hồn ma , hay bất cứ con mèo đen nào ở gần nhà bà Minh cả , thay vào đó đêm đêm trong khu nghĩa địa của xóm người ta nghe thấy tiếng khóc của trẻ con , tiếng ru con nghe não nề ai oán nó phát ra từ ngôi mộ của Cô Trúc , không ai bảo ai mọi người cũng hiểu đó là …..

 

 

Câu chuyện thứ 5: Bác Tám và trường Trần Quốc Toản.

– Đây là ngôi trường mà tôi học trong những năm cấp một , trong suốt hơn 4 năm trời học ở đây tôi đã chứng kiến không biết bao nhiêu câu chuyện ma quái đã xảy ra ở ngôi trường này . Trường Trần Quốc Toản xưa là một khu nghĩa địa cũ , hầu hết là những ngôi mộ vô danh không người thân thích sau này người ta quy hoạch những cái mả đó đi và xây lên ngôi trường tiểu học này , để đáp ứng nhu cầu đi học của những người dân quanh khu xóm hố . Tôi may mắn là một trong những học sinh khóa đầu tiên của ngôi trường tiểu học này vì thế trong những năm đầu tiên đi học tôi đã được chứng kiến không biết bao nhiêu là câu chuyện kì dị , ma quái từng xảy ra ở đây . Cái đầu non nớn của đứa học sinh cấp 1 như tôi vẫn nhớ như in những gì tôi đã từng gặp phải , đối diện và chứng kiến .
—- Có cái thời mà ma , quỷ ở ngôi trường này lộng hành đến mức khiến một cô giáo dạy lớp 1 của trường chúng tôi phải ngất xỉu , một cái tay người xù xì lông lá thò ra khỏi đường thoát nước của cái lavabo nó chụp lấy bàn tay cô trong tích tắt rồi thả ra và biến mất hoàn toàn . Cô giáo lớp một ấy đã thế sống chết với mọi người rằng cảm giác đó là hoàn toàn thật không phải là ảo ảnh nhưng mọi người trong trường nghĩ . Hay cái chuyện bác bảo vệ trường hằng đêm vẫn thường thấy cái đầu người cứ thò ra nhìn bác rồi lại thụt vào trong nhà vệ sinh nam của trường , rồi cái chuyện hằng đêm những cảnh cửa trong các lớp học mở toang ra thêm vào đó là tiếng cười nói , tiếng hú , tiếng gọi nhau í ới , khi bác đi kiểm tra thì đột nhiên không thấy bất kì một ai , bác đóng tất cả các cửa phòng lại để đi ngủ thì sáng ra bác lại thấy chúng lại được mở ra như có một bàng tay vô hình nào đó thực hiện vậy . Kinh dị hơn vào những đêm sáng trăng lũ ma ấy lại kéo nhau mở hội , đùa giỡn , quậy phá chúng làm cho bàn ghế xê dịch đủ kiểu , làm cho lọ hoa trên bàn giáo viên phải rớt xuống , đèn quạt tự động mở sáng trưng . Họ làm đủ trò quậy phá ma quái ấy .
—- Lúc đầu bác bảo vệ bực lắm , nhưng rồi cũng quen bác cứ để cho bọn họ quậy phá như thế , đợi khi nào khi trời vừa chạng vạng sáng khi ma quỷ không quậy phá nữa thì bác mới đi đóng hết tất cả các cửa lại , có lần bác nói đùa với chúng tôi ” Tụi bây về khỏi đóng cửa phòng làm gì , tối ma cũng mở ra à ” Câu nói nửa đùa nửa thật khiến những đứa trẻ như chúng tôi cũng rùng mình . Chúng tôi gọi bác là bác Tám , tôi cũng không biết bác tên gì , không biết tuổi của bác cũng không biết bác ở đâu ? Thấy mọi người trong trường gọi là bác Tám thế thì gọi theo , bác có nhà nhưng vì để tiện cho công việc bác xin trường cho ở lại vào ban đêm để tiện việc bác có nuôi một con chó săn khôn lắm , bác nuôi nó ở trong trường để cùng bác giữ trường , con chó khôn lắm bình thường khi gặp chúng tôi thì nó không bao giờ sủa hay cắn bậy , chỉ khi về ban đêm nó lại sủa inh ỏi , nó chạy khắp trường sủa liên hồi , thi thoảng cào cào vô vách tường , hay cố cắn một cái gì đó trong khoảng không gian .
—Giong chó hình như sinh ra đã được ban cho sự may mắn là có thể thấy được ma quỷ nó thấy được những gì mà con người chúng ta không thể thấy được , không cảm nhận được . Trong trường đã có ma , con đường nhỏ trước sân trường cũng có có ma , số là cố một anh làm nghề giao gas không biết xui xẻo thế nào khi đi ngang qua ngôi trường Trần Quốc Toản bổng nhiên bình gas phát nổ , tui nhớ như in lúc ấy tui đang học lớp 4 nghe tiếng nổ như chói vào tai , chạy ra thì thấy một đống thịt bầy nhầy , không phân biệt được dâu là tay chân , mình đầu . Có một vài mảnh thịt vụn văng ra bám trên cổng trường tôi một vài thầy cô trong trường thì nôn thóc , nôn đáo ra khi nhìn thấy cảnh tưởng trên , người đi đường hoặc ở gần đó không ai dám lại gần cái xác nát bấy đó cả . Tôi nhớ lúc đó chỉ có bác Tám là dám gỡ những miếng thịt dính trên cổng trường và cho vào sọt gác gần đó .
—- Chúng tôi thì được thầy cô cho tự do giải tán và ra về , chuyện sau đó thì tôi không biết như thế nào ? chị biết rằng từ hôm đó trở đi cái con đường nhỏ trước cổng trường Trần Quốc Toản liên tục xảy ra tai nạn , có người chết , có người sống tôi may mắn được nghe một người trong xóm kể lại sau khi đã bị tai nạn và thoát chết trên con đường này :
— Tao đang đi thì có thằng xin quá giang , tao thấy trời cũng khuya với lại đường khu đây vằng vẻ thấy tội nên cho quá giang , ai dè đâu đi tới khu vực đó nó bổng hỏi tao một câu khiến tao lạnh cả sống lưng :
—Chú chú ! Phải ở đây hồi đó có thằng bán Gas bị nổ bình gas chết không chú .

—Tao đang ấp úng chưa biết trả lời thế nào thì nó lại hỏi ” Chú nhìn xem thằng đó có giống con không chú ?” Tao xoay người lại thì thấy một đống thịt bầy nhầy thấy lộ rõ tim , gan ,phèo , phổi đang ngồi sau lưng tao hoảng quá tao lao xe vô lề cũng may là giữ được mạng ” Kể tới đây ông ta lại run lên bầng bật .
—- Từ đó cái khung cảnh trên con đường Nguyễn Du nhỏ bé lại càng liêu trai , quái dị hơn . ngôi trường Trần Quốc Toản được xây trên những nốm mộ vô chủ , hằng đêm những hồn ma đó cứ như từ dưới đất chui lên , quậy phá , mở tiệc đùa giỡn cho tới sáng . Bên ngoài là một con ma chết oan , chết không toàn thây cứ đi lảng vảng ngoài đường làm một con ma quá giang chuyên hại người . Chỉ tội cho ông Tám một mình ông phải sống giữ cái cõi âm ty , ám khí nặng nề này cũng bởi vì thế mà sức khỏe ông hao hụt dần , qua một thời gian mọi người trong trường cảm thấy ông có những biểu hiện lạ kì , ông nói lảm nhảm một mình , thường hay đấm đấm vô tường , thi thoảng thì hay quát tháo , la mắng cả học sinh và giáo viên trong trường , những người dân xung quanh trường họ còn bảo đêm nào họ cũng thấy ông cầm cái cây ba- ton quơ mạnh vào khoảng không vô hình đó , như đang cố đánh một vật gì đó vậy , con chó của ông thì sủa inh ỏi , liên hồi thi thoảng lại tru lên từng tiếng liên hồi cứ như chó sói vậy . Mọi người bảo ông điên , sống giữa cái không gian ma quái , liêu trai như thế thì làm sao mà không điên cho được .

—- Vào một đêm trăng sáng người ta nghe những tiếng hét , la ó , tiếng cho sủa , tiếng độ vật rơi rớt gãn vụn , người ta thấy ông đang điên cuồng đập bể cửa kiếng của các phòng học , đập luôn cả những bóng đèn , bẻ gãy các cánh quạt vừa làm ông vừa hú lên từng tiếng kinh dị ” Tụi bay giỏi phá đi , tụi bay có giỏi thì mở đèn lên đi ” . Nhà trường cho ông nghỉ việc , ngày cuối cùng tui nhìn thấy ông thì trông ông tàn tạ lắm : gương mặt hốc hác , đôi mắt thâm quần , thân hình tiều tụy .

—- Kể từ lần đó tôi không gặp được ông nữa , hơn một năm sau thì tôi được thầy cô trong trường kể lại ông bị ho lao và đã chết . Kể từ đó ngôi trường thay đổi bảo vệ liên tục , những người đó sợ cái không gian ghê rợn của cái con đường , của cái ngôi trường này . Người ta kể gặp cứ đêm đêm người ta nghe thấy tiếng cười đùa , gọi nhau í ới từ các phòng học , tiếp theo đó là tiếng rượt đuổi , đánh nhau trong các phòng học văng vẳng bên tai họ âm thanh phát ra nghe rất vang vọng ” Tụi bay cút hết khỏi đây , tụi bay cút hết khỏi đây . Thi thoảng người ta thấy một con chó cụt đầu , tay chống gậy đi bằng hai chân cứ lảng vảng trên nóc nhà , tất cả như một địa ngục , một cõi ma quỷ nào đó mà cứ tưởng chỉ được thấy trong những bộ phim kinh dị . Cuối cùng cô hiệu trưởng trường tôi mới quyết định không cần đến bảo vệ trực ban đêm nữa , đến cuối buổi khóa cổng trường lại rồi tất cả ra về có cho tiền thì bọn trộm cũng không dám vào cái ngôi trường này vào ban đêm đâu .
—- Mọi việc cứ như vậy trôi qua cho đến một hôm , có một đội công nhân tới nhận nhiệm vụ xây thêm phòng học , khi họ đang đào đất tới khu đất hoang ở phía sau trường thì họ phát hiện bộ xương của một con chó , một con chó không có đầu …..

 

Còn tiếp phần 2

  Xác nhận miễn phí và không có mã độc - Thanh Trung.
  Đừng quên bấm "Thích & Chia sẻ" bài viết hay để giúp blog phát triển.
  Nếu vào link bị giới hạn 24 giờ thì các bạn chỉ việc đăng nhập tài khoản Google Drive là có thể tải bình thường. Thấy link tải lỗi (404), báo ngay dưới bình luận để được sửa link nhanh nhất. Cảm ơn!
  Trình duyệt của bạn: Mozilla/5.0 AppleWebKit/537.36 (KHTML, like Gecko; compatible; ClaudeBot/1.0; +claudebot@anthropic.com)
Bình luận
Nội quy: Hãy bình luận có văn hoá, không dùng ngôn ngữ teen. Những bình luận vi phạm sẽ bị xoá và cấm bình luận vĩnh viễn. Cám ơn!

Bạn phải đăng nhập hoặc đăng kí để gửi bình luận.
Bạn cũng có thể tham gia diễn đàn YA4R.NET để được hỗ trợ nhanh hơn!

Không có bình luận nào!






Có thể bạn thích?
Truyện ma kinh dị Người Hoá Chó

Truyện ma kinh dị Người Hoá Chó

Thanh Trung 4184 0 16:06 26/01/2016
Truyện ma
Truyện ma kinh dị Nước Mắt Cả Vong

Truyện ma kinh dị Nước Mắt Cả Vong

Thanh Trung 4486 0 15:58 26/01/2016
Truyện ma
[Truyện ma] Xóm oan hồn của tác giả Tao Không phần 2

[Truyện ma] Xóm oan hồn của tác giả Tao Không phần 2

Thanh Trung 2718 0 04:42 18/05/2017
Truyện ma
Đám tang người điên [Full chap] – Tác giả “in order”

Đám tang người điên [Full chap] – Tác giả “in order”

Thanh Trung 3133 0 00:40 27/02/2017
Truyện ma
[Truyện bùa ngãi] Trâu sát chủ tự tử

[Truyện bùa ngãi] Trâu sát chủ tự tử

Thanh Trung 2996 0 03:26 18/08/2017
Truyện ma
[Truyện ma miền Tây] Câu chuyện về ma da

[Truyện ma miền Tây] Câu chuyện về ma da

Thanh Trung 8906 0 23:16 19/03/2018
Truyện ma
Những câu chuyện kỳ lạ tại bệnh viện tâm thần

Những câu chuyện kỳ lạ tại bệnh viện tâm thần

Thanh Trung 4026 0 03:23 18/07/2017
Truyện ma
Lời Nguyền Soi Gương Full – Tác giả Lin Lin

Lời Nguyền Soi Gương Full – Tác giả Lin Lin

Thanh Trung 2915 0 16:10 26/01/2016
Truyện ma
Kỳ bí ký sự, một số sự vật tâm linh [Truyện ma]

Kỳ bí ký sự, một số sự vật tâm linh [Truyện ma]

Thanh Trung 2719 0 22:58 15/03/2018
Truyện ma
Căn phòng ở tầng 9 Sài Gòn

Căn phòng ở tầng 9 Sài Gòn

Thanh Trung 3057 0 15:10 16/07/2018
Truyện ma
Tìm kiếm