Tôi là bác sĩ tâm thần tại 1 bệnh viện và 1 chuyện kì lạ đã xảy ra ở đó.
Liệu có phải tất cả những câu chuyện đều đem lại bài học đạo đức gì đó chăng? Nếu thế thật thì bài học đạo đức cho câu chuyện này sẽ là: đừng bao giờ tìm hiểu quá cặn kẽ. Bạn sẽ gặp phải điều gì đó mà bạn ước thà không thấy còn hơn.
Tôi từng là thực tập sinh tại một bệnh viện nhỏ có tiếng tăm thuộc dạng trung bình ở giữa vùng hẻo lánh Trung Mỹ, nơi mà câu chuyện này diễn ra. Nếu bạn không biết thì để tôi nói rõ hơn :Một thực tập sinh tại bệnh viện là một người đã tốt nghiệp trường Y trước khi đi làm bác sĩ chính thức. Bạn phải đăng ký vào các bệnh viện để có thể thực tập dưới quyền các bác sĩ ở đó, làm thêm nhiều giờ để học cách ứng dụng kiến thức lý thuyết vào thực hành. Hãy cứ coi đó như là làm công việc của một bác sĩ nhưng đi kèm với việc thực tập.
Tất cả các chương trình thực tập có uy tín mà tôi đã ứng tuyển và phỏng vấn đều không nhận tôi vào, vì vậy mà tôi phải đến đây, tới Bệnh viện PineS Valley (Thung Lũng Cây Tùng) này. Vùng này khá là hoang vu, hẻo lánh và có mật độ dân cư thấp khiến cho nó luôn luôn mamg cái cảm giác hiu quạnh đến kỳ quái. Hầu hết khu vực này đều là rừng, được bao phủ xung quanh là các hồ nước nông trại, và cách thành phố gần nhất khoảng 3 giờ lái xe.
Tôi là thực tập sinh cho vị trí bác sĩ tâm thần duy nhất tại bệnh viện đó. Điều này cũng khiến tôi phải làm thêm giờ rất nhiều. Nếu bạn vẫn còn đang thắc mắc không biết “bác sĩ tâm thần” là gì thì đó là người chỉ định thuốc cho người điên, “nhà tâm lý học” không có chứng chỉ y khoa nên không được phép chỉ định thuốc. Đó là cách tôi giải thích cho bất cứ ai hỏi tôi điều này, và đúng, tôi đã nói là người điên. Tôi thấy nói như vậy tiện hơn, khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn. Chẳng ai lại muốn thấy rằng bệnh tâm thần đến khá thường xuyên. Họ đều muốn nghĩ điên là một cái gì đó hiếm gặp, một con sóng lạ ngoài đại dương nơi chúng ta đều bơi trong đó. Nhưng điều đó không hề đúng. Bất cứ ai trong chúng ta đều có thể ốm và cần được trợ giúp – về thuốc men, trị liệu, vân vân – bất cứ lúc nào đi chăng nữa.
Và có lẽ việc nghĩ rằng ai đó bị điên tốt hơn là việc thực sự tin lời họ.
Bác sĩ Tomas là bác sĩ giám sát của tôi – tôi sẽ báo cáo các thứ cho ông ấy. Ông ấy không phải là người tệ nhất tôi từng phải làm việc dưới quyền nhưng ông ta chắc chắn lọt top 5 những kẻ tệ nhất. Chả có lý do cụ thể nào nhưng ông ta chỉ muốn hạ thấp khả năng của tôi. Vì vậy mà tôi khá căng thằng khi làm việc ngày hôm đó. Cho dù tôi có làm gì đi nữa, tôi cũng biết chắc rằng ông ta sẽ tìm ra khuyết điểm nào đó, để có thể gọi tôi là “Bác sĩ Andrews” bằng một giọng kẻ cả đến phát tởm. Tôi cố gắng tự nói với bản thân mình rằng ông ta chỉ muốn tôi trở thành một bác sĩ tốt hơn. Tôi thì chả chắc là mình tìn được điều đó.
Chúng tôi có 1 bệnh nhân nằm phòng số 342. Người này vừa được nhập viện tối hôm trước với lý do thông thường – chứng hoang tưởng sợ hãi, ảo ảnh thị giác, có xu hướng tự tử. Cái vấn đề về tự tử đã khiến cho anh ta phải nhập viện. Nếu bạn bảo với bệnh viện bạn muốn tự sát, họ sẽ phải cho bạn 1 giường trong viện. Trong các khu vực mật độ dân cư cao hơn, ở nơi đô thị hóa cao thì đây là một chiêu trò của những kẻ vô gia cư. Tuy nhiên tại đây, ở giữa nơi hoang vu này, vô gia cư không phải là điều phổ biến mặc dù vẫn có tồn tại.
Quý ngài phòng 342 rõ ràng là không hề giả vờ bị tâm thần để có được chỗ ở. Khi tôi mở cửa phòng anh ta đang ngồi xếp bằng ở giữa giường, mắt anh ta sáng lên, nhìn chăm chăm vào tôi không rời mắt.
“Ông Gresom phải không? Tôi là Bác sĩ Andrews và sáng nay tôi tới đây để xem xem ông cảm thấy thế nào.”
Anh ta không nói gì. Chỉ nhìn tôi.
“Tôi được báo là gần đây anh hay gặp phải ác mộng. Tối qua anh có gặp ác mộng không?”
“Chúng không phải là ác mộng,” anh ta nói. Giọng anh ta khá trầm. Không phải là 1 lời thì thầm, nhưng gần như vậy.
“Chúng là cái gì?”
“Anh có định giúp tôi không? Bởi vì tối nay nó sẽ đến đây.”
“Chúng tôi phải giúp anh thế nào đây?”
“Anh không thể đâu. Nó sẽ đến đây. Nó luôn luôn ở đây rồi.”
“Giờ nó có ở đây không? Tôi hỏi. Mặc dù thường tôi không nghĩ thế này nhưng có cái gì đó về cuộc đối thoại ấy làm tôi thấy bất an. Chứng ảo giác, nhất là ảo giác về việc bị bức hại luôn đáng lo ngại. Tuy nhiên có 1 điều gì đó sắc lẻm trong giọng nói của ông Gresom nghe rất ghê tai.
“Tối qua nó ở đây. Bây giờ thì không. Nó không ra vào ban ngày.”
“Ừm, chúng tôi có thể cho anh uống thuốc để giúp phần nào vấn đề anh đang gặp phải-“
“Tôi đã uống thuốc rồi. Không có tác dụng gì cả. Không thứ gì có thể giúp được. Nó vẫn dõi theo.”
“Tại sao nó lại dõi theo anh?”
“Tại sao nó lại dõi theo anh?” Anh ta hỏi vậy và đột nhiên mỉm cười với tôi. Răng anh ta bị thiếu mất nhiều cái.
“Nó không dõi theo tôi,”Tôi nói vậy. Căn phòng trở lên rất lạnh lẽo.
“Ồ thật vậy sao?”
Và anh ta không nói thêm câu nào nữa trong suốt buổi đó.
Trong ca trực của tôi sau đó, tôi đem bản phác đồ điều trị của Gresom ra xem. Bất cứ khi nào có ai đến thăm khám anh ta, một vài trắc nghiệm tâm lý thần kinh được thực hiện – vẽ 1 cái đồng hồ theo trí nhớ, viết lại câu, vẽ 1 hình tam giác và 1 hình vuông, vân vân. Người hộ lý tối hôm qua cũng yêu cầu những bệnh nhân tâm thần mới đến làm bài kiếm tra nhà-cây-người. Gresom cũng đã làm bài kiểm tra này.
Nhà-cây-người đúng như tên gọi: vẽ một căn nhà rồi 1 cái cây sau đó là 1 người. Thông thường người ta cho rằng bức vẽ sẽ tiết lộ thực tại nội tâm, ví dụ như là 1 ngôi nhà không tuân theo quy tắc hình học gợi mở về 1 xu hướng suy nghĩ loạn thần, 1 cái cây đã chết thì ẩn ý về trầm cảm, một hình người không có mặt cho thấy sự xa lánh, chán chường.
Gresom vẽ cả 3 hình ảnh trên 1 mặt giấy. Ngôi nhà là 1 khối lớn với nhiều cửa sổ có màu. Không có dấu hiệu của sự sống hay gia đình trong đó. Bức tranh tiêu biểu tượng trưng cho sự cô lập hay trầm cảm. Song cái cây và hình người trông giống hệt nhau. Cả hai hình đều là hai vệt cực dài màu đen, lem nhem và có gắn thêm thứ gì đó trông như dây leo, hoặc có lẽ là xúc tu.
Đúng lúc ấy thì tôi bị gọi và phải bỏ tập hồ sơ đó sang 1 bên.
Lúc tối, trước khi tôi về nhà, tôi đã kịp đọc tiền sử bệnh của anh ta. Không có gì phức tạp cả, chỉ là cảm giác anh ta bị cái gì đó theo dõi. Gresom cũng đã phải nhập viện cách đây 9 tháng. Anh ta và 1 người bạn nữa bị tai nạn xe cộ. Cả hai đều say rượu nhưng bạn của anh ta mới là người lái. Cả hai đều khẳng định rằng có cái gì đó đã chặn đường và phá cái xe. Cái gì đó từ trong rừng.
Vì tò mò nên tôi cũng xem xem người bạn đó của anh ta có nhập viện kể từ đó đến giờ không. Anh ta cũng nhập viện, cách đó 2 tháng.
Anh ta đã tự tử rồi.
Tối hôm đó tôi về nhà và cảm thấy nôn nao bất an. Trên đường đi có ít xe cộ hơn và cái nơi thôn dã, hẻo lánh này làm tôi thấy bị cô lập và cô đơn. Và- tôi phải thừa nhận rằng mình thấy -lo sợ. Sau khi ăn xong tôi uống 1 viên Xanax (thuốc trị chứng rối loạn lo âu) và ngủ thiếp đi ngay sau đó, trước đấy tôi đã phải đóng tấp cả các tấm chắn cửa sổ trong căn hộ của mình, mặc dù vừa làm vừa cảm thấy mình thật ngớ ngẩn.
Khi tôi đến bệnh viện vào sáng hôm sau, có một đám xôn xao trên tầng khoa tâm thần. Một bệnh nhân đã tự sát. Là Gresom.
“Anh ta tự siết cổ mình đến chết bằng ga trải giường,” Rene, 1 trong những y tá thông báo cho tôi biết.
“Không thể tự siết cổ mình được,” Tôi nói.”Làm như thế sẽ bị ngất đi. Đó là lý do người ta phải treo cổ tự tử.”
“Ừm, đó là điều đã xảy ra,” cô ấy nói. “Trừ phi anh nghĩ có kẻ nào đó đã siết cổ anh ta đến chết mà chả ai biết.”
“Bác sĩ Andrews? Anh có gì cần hỏi tôi chăng?” Bác sĩ Tomas nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh lùng. Ông ta vừa bước ra khỏi 1 căn phòng và có vẻ không muốn gặp mặt tôi.
“Đúng thế, tôi muốn hỏi ông. Xin lỗi vì đã chen ngang,” Tôi vừa nói vừa đi theo rảo bước chân nhanh đến lạ của ông ta xuống dưới sảnh 7. “Nhưng một bệnh nhân tôi mới thăm khám ngày hôm qua đã chết, như tôi được biết vậy phải không?”
“Họ thường chết trong các bệnh viện. Anh chỉ vừa nhận ra điều đó à?”
“Không, tôi chỉ,” Chúa ơi, tôi ghét lão Bác sĩ Tomas này, “anh ta, Greysom, là bệnh nhân của tôi.”
“À ừ,” Tomas nói. “Vụ tự sát.”
“Nghe thì có vẻ vậy. Anh ta không thể nào tự sát được. Ông không thể tự siết cổ mình.”
“Anh sẽ ngạc nhiên thấy có kẻ làm được điều đó nếu họ cố.” Ông ta nói. Chúng tôi dừng lại trước 1 cánh cửa. Đó là văn phòng của ông ta. Ông ta nhìn tôi với vẻ tò mò.
“Cả ông và tôi đều biết,” Tôi nói, thật chậm dãi, “rằng điều đó không thể xảy ra.”
“Vào đây đi,” Ông ta bảo. Chúng tôi đi vào văn phòng của ông ta. Tôi ngồi trong cái ghế không thoải mái trước cái bàn to rộng của lão. Ông ta ngồi xuống phía đối diện tôi, gần như biến mất sau chiếc ghế da.
“Anh không phải dân ở đây, phải không?”
“Không.”
“Ở đây có 1 truyền thuyết. Về một thứ gì đó sống trong rừng. Trong câu chuyện đó thì vật ấy trông giống 1 cái cây, nhưng không phải là 1 cái cây, và nó trông giống như 1 cái bóng, nhưng không phải là 1 cái bóng. Trông anh có vẻ là biết về câu chuyện đó rồi hả?”
“Không hẳn,” Tôi nói. Chiếc đèn bàn trong văn phòng ông ta tỏa 1 ánh sáng vàng vọt trong buổi sáng thường ngày ở bệnh viện. “Nghe có vẻ giống như câu chuyện trên Internet. Câu chuyện về 2 đứa bé gái cố rình giết 1 đứa khác phải không?”
“Slender Man. Nghe có vẻ giống vậy. Nhưng đây không phải là Slender Man. Thứ này cổ hơn, cổ hơn rất nhiều câu chuyện đó.”
Từ cửa sổ tôi có thể thấy được những cánh rừng. Những cái cây to lớn cổ kính dựng đứng như thể những người chết đang vươn lên để có thể với tới Chúa trời.
“Tại sao ông lại kể cho tôi nghe truyện ma hả bác sĩ Tomas? Tôi tới hỏi ông về một bệnh nhân đã chết và ông cứ lảm nhảm-“
“Cái thứ ở trong rừng đó đã giết chết anh ta.” Bác sĩ Tomas nói vậy. “Nó siết cổ anh ta đến chết với tấm khăn trải giường và bỏ xác anh ta lại cho chúng ta thấy.”
“Ông đang nói gì thế?” Người tôi lạnh đi. Tôi có thể cảm thấy ánh mắt ma ám và chết chóc của Gresom đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi có thể nghe được giọng nói trầm và tuyệt vọng của anh ta.
“Màn hình video theo dõi trong phòng anh ta dừng hoạt động trong 2 phút và 19 giây. Khi nó bắt đầu quay được hình ảnh trở lại, anh ta đã chết. Ngay trước khi cái camera đó bị ngắt tín hiệu, anh có thể thấy cánh cửa hé mở. Một cái bóng xuất hiện ở mép khung hình. Bệnh nhân bắt đầu la hét thảm thiết. Camera có hình ảnh bị nhiễu sóng tại thời điểm đó.”
“Vậy là kẻ nào đó đã giết anh ta tại bệnh viện này.” Tôi nói, không để ý là mình đang cố lên giọng. “Có ai đó đã giết anh ta, và ông lại đi đổ tội cho 1 cái Internet meme về việc đó?”
“Anh không phải dân ở đây,” ông ta lại nói lại điều này, rồi chống đôi bàn tay nhỏ của mình lên bàn. “Anh không hiểu được. Điều này đã xảy ra tại cái bệnh viện này trước đây rồi. Và nó sẽ lại xảy ra. Cái thứ ở trong rừng đi theo 1 vài người. Thi thoảng nó theo họ và quan sát họ hàng năm trời. Và rồi, cuối cùng thì, họ chết. Họ đều chết cả.”
“Sao ông biết được?” Tôi tức giận, sao có người lại nói cho tôi biết điều này lúc này và cùng lúc đó, tôi cảm thấy kinh hãi.
“Bởi vì tôi đã thấy những người bị ám,” sắc mặt châm chọc mỉa mai của ông ta được thay thế hoàn toàn bởi một vẻ sợ hãi và thán phục gần như kiểu sùng bái.” Tôi đã khám cho những người bị bám theo rồi đã cố chữa trị cho họ. Và tôi không thể. Tôi không thể giúp họ được. Thuốc không có tác dụng. Trị liệu cũng không có tác dụng. Trị liệu sốc điện ETC cũng không có tác dụng. Vì sao à? Bởi vì thứ đó có tồn tại. Và một khi nó bắt đầu thấy họ, họ đã lãnh án tử.”
“Đợi đã.” Tôi nói, tim đập dồn dập. Tôi phát hoảng lên rồi. “Ông nói ‘bắt đầu thấy họ?’ nghĩa là sao? Họ phải thấy nó chứ?”
“Tôi vẫn băn khoăn,” ông ta nói, giọng nghe như từ cõi xa xăm vọng về, “khi tôi bắt đầu giúp những người này, rằng điều gì đã khiến con quái vật đó đi theo họ. Tại sao họ lại tưởng tượng ra 1 thứ như vậy. Và rồi tôi nghĩ, có lẽ nào không phải họ là người tưởng tượng ra con quái vật?”
“…cái gì?”Tôi hỏi, 1 cách chậm rãi. Tôi có thể thấy mạch mình đập nổi lên. Cái cảm giác đó rất chậm, và lạ.
“Tại sao cậu lại nghĩ một con quái vật đi theo con người chứ?” Ông ta ngả người ra đằng trước ghế, mím chặt đôi môi nhỏ của mình. “Chả có nghĩa lý gì, phải không? Và rồi tôi nhận ra rằng: có lẽ con quái vật theo dõi người ta bởi vì nó tưởng tượng ra con người? Rằng những người bị ảnh hưởng chỉ là những ảo giác của con quái vật? Và rằng con quái vật cuối cùng phải giết họ để ngừng nhìn thấy họ, để lấy lại sự tỉnh táo của nó?”
“Tôi, tôi…nghe vô lý quá.”
“Đương nhiên rồi, Bác sĩ Andrews,” ông ta ngân dài giọng, chậm dãi, hiểm độc.
“Con người chúng ta còn thậm chí không có thật. Chúng ta là ảo ảnh của những sinh vật nào khác. Tất cả chúng ta là một cơn ác mộng của nó. Chúng ta chỉ là chứng bệnh mà nó có.”
Bên ngoài kia, những cành cây xào xạc trong cơn gió, những cái lá úa rơi rụng theo gió.
Truyện được dịch lại từ tác phẩm gốc NoSleep.
Đám tang người điên [Full chap] – Tác giả “in order”3322 0 00:40 27/02/2017Truyện ma |
Truyện ma kinh dị Nước Mắt Cả Vong4674 0 15:58 26/01/2016Truyện ma |
[Truyện ma miền Tây] Câu chuyện về ma da10457 0 23:16 19/03/2018Truyện ma |
Kỳ bí ký sự, một số sự vật tâm linh [Truyện ma]2925 0 22:58 15/03/2018Truyện ma |
[Truyện ma] Xóm oan hồn của tác giả Tao Không phần 12765 0 04:39 18/05/2017Truyện ma |
Lời Nguyền Soi Gương Full – Tác giả Lin Lin3083 0 16:10 26/01/2016Truyện ma |
[Truyện ma] Xóm oan hồn của tác giả Tao Không phần 22883 0 04:42 18/05/2017Truyện ma |
Căn phòng ở tầng 9 Sài Gòn3302 0 15:10 16/07/2018Truyện ma |
[Truyện bùa ngãi] Trâu sát chủ tự tử3227 0 03:26 18/08/2017Truyện ma |
Truyện ma kinh dị Người Hoá Chó4411 0 16:06 26/01/2016Truyện ma |
Không có bình luận nào!