Sau khi quan sát kết mọi ngóc ngách trong ngôi nhà mới, hai vợ chồng Đinh Quân và Cẩm Yến rất hài lòng. Hai người đã cưới nhau được một năm và ước nguyện có được một tổ ấm bây giờ mới bắt đầu thực hiện. Sở dĩ hai người hoàn thành mục tiêu sớm hơn dự kiến là nhờ ông chủ cũ của ngôi nhà này – một người đàn ông trung niên bệ vệ ăn vận rất lịch sự, cũng dang có mặt tại đây, đã bán cho hai vợ chồng với giá rất rẻ. Bởi một căn nhà có phòng ăn, phòng ngủ, phòng khách riêng thì giá ít nhất cũng phải trên một tỷ.
Đinh Quân bước lại gần ông chủ cũ hỏi:
-Ông chắc là bán nó với giá 500 triệu chứ?
Người đàn ông đáp với thái độ rất nghiêm túc:
-Chắc chắn! Nhưng tất nhiên là anh chị phải đồng ý với tôi hai điều kiện như tôi đã nói.
Hai vợ chồng anh đã khá là cảm thấy lạ trước yêu cầu của người chủ cũ ngôi nhà này. Trước đó anh và Cẩm Yến cũng đã bàn bạc và quyết định đồng ý với điều kiện này.
Lúc này, cả ba người cùng tiến đến chiếc gương đang treo giữa phòng khách. Đó là một tấm gương hình tròn, to như bề mặt cái trống đồng, xung quanh có viền hoa văn mang đường nét cổ kính.
-Tại sao không được phá bỏ tấm gương này? – Đinh Quân lại hỏi
Người đàn ông trung niên hướng cái nhìn xa xăm về phía tấm gương
-Có thể nói là…cái gương này gắn liền với một lời nguyền.
-Lời nguyền gì? – Cẩm Yến nheo trán hỏi
-Tôi không biết rõ. Người chủ nhà trước cũng đã ra điều kiện với tôi như thế và tôi đã không vi phạm nên chẳng có gì xảy ra với tôi. Sau này, vì chuyển công tác xa nên tôi phải bán nhà. Và tôi mong hai anh chị cũng sẽ nghiêm túc thực hiện lời đề nghị của tôi. Tôi nhắc lại, thứ nhất : không được phá tấm gương; thứ hai : nếu có gì xảy ra nếu anh phá tấm gương thì anh cũng đừng phiền tôi.
Ngày đầu tiên dọn về ngôi nhà mới, hai vợ chồng rất hồ hởi chung tay sắp xếp mọi thứ đồ đạc trong phòng. Qua một tháng chung sống rất bình thường, cho đến một ngày, Cẩm Yến đột nhiên nói với Đnh Quân:
-Đã một tháng rồi mà có thấy điều gì ở cái gương đâu. Có thể đó chỉ là trò mê tín của ông chủ cũ ngôi nhà này chăng?
-Anh không dám chắc nữa. Thế em nghĩ chúng ta nên phá bỏ tấm gương này à?
-Phải! Em nghĩ tấm gương quá lỗi thời và không phù hợp với cách trang trí của chúng ta trong ngôi nhà này. Có lẽ không có chuyện lời nghuyền gì như ông ấy nói đâu.
-Mà lỡ có gì thật thì sao?
-Thôi nào! Thời buổi này mà anh còn tin ba cái chuyện mê tín đó nữa à?
Lưỡng lự một hồi, người chồng đồng ý cùng vợ phá bỏ tấm gương.
Hai hai vợ chồng tìm cái bọc lớn để đựng cái gương đem vứt thì họ đã không để ý thấy có một làn khí trắng mờ nhạt thoát ra từ mặt tấm gương. Nó bay lên và lan tỏa khắp nhà.
Tối hôm đó, hai người cùng mơ một giấc mơ kì lạ. Hai người mơ thấy một màn đêm bao trùm cả không gian, chỉ có độc duy nhất là chiếc gương đang bay lơ lửng trong bóng tối. Chính là cái gương của vị chủ nhà bí ẩn xưa kia trong ngôi nhà này. Cái gương bay đung đưa gần về phía họ nên mặt gương càng lúc càng to. Rồi họ thấy trên mặt gương phản chiếu một hình ảnh rùng rợn: Một cái đầu của một người phụ nữ oai nghiêm mà rắn rỏi, trông giống như một bức tượng không nhuốm màu thời gian. Bà ta có mái tóc bạc dài buông xõa xuống bờ vai và nụ cười bí ẩn kiểu Mona Lisa. Đột nhiên, miêng bà ta há to mà cái gương thì càng lúc càng bay gần về phía họ. Họ thấy mặt bà ta không có con mắt nào cả. Gần hơn nữa, chỉ thấy cái mồm ả rất to và họ như lọt thỏm vào trong cái mồm đó.
Đến khi ấy cả hai mới bừng mắt ra. Nhìn nhau và bàng hoàng. Mồ hôi ướt trán. Họ đã bắt đầu có một chút lo sợ. Nên những ngày đầu sau khi phá bỏ tấm gương, họ khá dè chừng với mọi thứ.
Đến ngày thứ ba…
Cẩm Yến trong một lần soi gương tại bàn trang điểm. Một phát hiện kinh ngạc đã khiến cô rùng mình.
Cô ngạc nhiên khi nhìn thấy những nếp nhăn xuất hiện ở đuôi mắt, hai vầng thái dương trên tóc cũng điểm vài sợi bạc. Cô băn khoăn tự hỏi lẽ nào mình bắt đầu có dấu hiệu lão hóa ở tuổi hai mươi bốn… Tâm trí bắt đầu hỗn loạn. Cô đưa tay lên sờ vào những nếp nhăn trên đuôi mắt thì lại rùng mình một lần nữa khi thấy những đường gân máu trên tay mình nổi lên rõ rệt. Bần thần một lúc và không thể tin được vào mắt mình nữa, Cẩm Yến bước tới gần chồng, anh vẫn còn đang say giấc ngủ. Cô nhìn vào mặt anh, tự hỏi anh sẽ nghĩ sao nếu nhìn thấy những nét lão hóa trên gương mặt mình. Rồi thật hãi hùng, cô sững sờ nhìn chồng một vài giây. Xung quanh đầu Đinh Quân vung vãi tóc rụng, trán cũng hằn lên những nếp nhăn.
Chuyện gì đã xảy ra với cả hai người?
Ngay sau đó, cô liền gọi chồng dậy:
-Đinh Quân! Dậy đi! Có chuyện rồi!…
Nghe tiếng gọi, Đinh Quân mở choàng mắt. Anh nói giọng còn ngái ngủ:
-Gì thế?
Đột nhiên anh tỉnh táo hơn bởi thấy gương mặt xanh xao của vợ. Sau khi nghe cô nói ngắn gọn trong khoảng một phút, anh mới hiểu sự hoảng loạn đó bắt nguồn từ đâu…
-Không phải chứ! – Anh kêu lên
Người chồng vội vàng giật tung mền ra và chạy tới cái gương bàn trang điểm. Anh lắc đầu ngờ vực:
-Không thể nào! Chúng ta còn trẻ mà.
Trong một tích tắc, hai vợ chồng thoáng đoán được nguồn cơn của chuyện này nhưng trong lòng hai người vẫn không dám tin.
Cả hai cùng tìm cách để che dấu sự lão hóa của mình. Họ cùng nhuộm tóc, đánh phấn để che đi khiếm khuyết. Hai người hy vọng đến một ngày nào đó điều khủng khiếp này sẽ dừng lại. Nhưng ngày lại qua ngày trôi qua và niềm hy vọng đã trở thành tuyệt vọng.
Trải qua thêm một tuần lễ nữa, cả hai không còn nhận ra chính mình. Những giọt nước mắt chỉ muốn ứa lên khi hai người nhìn nhau. Da Cẩm Yến mọc đồi mồi, đường gân xanh nổi lên càng lúc càng rõ rệt, má cô hóp lại, ngực xệ xuống. Đinh Quân cũng chẳng hơn gì cô, tóc đã bác nửa đầu, thân hình teo tóp lại, bước đi chẳng còn linh hoạt như trước nữa. Nhìn hai người như đang bước vào tuổi năm mươi.
Đến ngày thứ mười một, Cẩm Yến nói với Đinh Quân:
-Hay là chúng ta gọi cho người đàn ông đó đi, biết đâu ông ta rủ lòng thương…
-Không được đâu! Chúng ta đã giao kèo từ trước với ông ta rồi.
Cẩm Yến nghẹn ngào sắp phát khóc:
-Cứ thử van xin xem. Chẳng lẽ chịu chết thế này sao?
-Được rồi! Để tôi thử…
Tay run cầm cập với những móng tay đã ố vàng, Đinh Quân cố nheo mắt để nhìn rõ từng con số trên điện thoại. Thị lực của anh cũng bị lão hóa theo lúc nào không hay.
-A lô! – Tiếng đầu dây bên kia vang lên
-Chào ông! Tôi gọi điện đến là để cầu xin ông. Chúng tôi rất hối hận vì đã làm trái ý. Và bây giờ, chúng tôi đang bị trừng phạt…
Người đàn ông kia như hiểu ngay vấn đề. Ông đáp lại:
-Tôi chỉ cho anh biết một điều. Tôi không có cách gì để giải lời nguyền cả. Nếu muốn thì ông hãy đi gặp ông chủ quá cố của ngôi nhà đó…
Đinh Quân run rấy viết lại địa chỉ nơi trú ẩn của ông chủ kỳ lạ. Quả thật nó ở một nơi rất xa. Hai người liền thu xếp lên đường.
Đến ngày thứ tư của cuộc hành trình, chưa đến nơi thì cả hai người đã nằm trơ cứng trên chiếc tàu tốc hành. Mặt mũi nhăn nheo, thân hình gầy cọm, da dẻ lốm đốm vết thâm. Người ta xác nhận: Hai người chết vì già.
[Truyện bùa ngãi] Trâu sát chủ tự tử3229 0 03:26 18/08/2017Truyện ma |
[Truyện ma] Xóm oan hồn của tác giả Tao Không phần 12768 0 04:39 18/05/2017Truyện ma |
Đám tang người điên [Full chap] – Tác giả “in order”3326 0 00:40 27/02/2017Truyện ma |
Truyện ma kinh dị Người Hoá Chó4416 0 16:06 26/01/2016Truyện ma |
[Truyện ma] Xóm oan hồn của tác giả Tao Không phần 22883 0 04:42 18/05/2017Truyện ma |
Những câu chuyện kỳ lạ tại bệnh viện tâm thần4268 0 03:23 18/07/2017Truyện ma |
[Truyện ma miền Tây] Câu chuyện về ma da10474 0 23:16 19/03/2018Truyện ma |
Căn phòng ở tầng 9 Sài Gòn3306 0 15:10 16/07/2018Truyện ma |
Truyện ma kinh dị Nước Mắt Cả Vong4675 0 15:58 26/01/2016Truyện ma |
Kỳ bí ký sự, một số sự vật tâm linh [Truyện ma]2927 0 22:58 15/03/2018Truyện ma |
Không có bình luận nào!