Lúc đó tôi đang lúi húi lựa mấy cái bánh ăn vặt thì trông thấy cô ấy..
Mắt cổ ướt ướt, đỏ hoe, kiểu như vừa mới khóc xong..
Tay trắng ngần, thon dài, nhìn là biết nếu chạm vào chắc hẳn sẽ rất mịn màng..
Cỡ độ tuổi 22-24 này, vào đây mua mấy thứ đồ ăn nhẹ như rong biển khô, mấy lon bia, vài bịch đậu phộng da cá, mặc bộ đồ vải bông hoa và đôi dép lào.. Tôi tự nhủ chắc là em ấy đang thất tình; Hoặc ít nhất là đang phải chịu một nỗi cô đơn nào đó gần giống tôi.
Tất nhiên là tôi đang không khóc. Ngoại trừ việc cũng đang mặc 1 bộ đồ hết sức tầm thường, áo thun + quần lửng, và trong giỏ hàng cũng là gói rong biển khô, 2 lon bia 333 (dù loại này hơi đắng), 2 gói đậu phộng da cá, 2 bịch bánh quy giòn.
Cái tiệm tạp hóa này vốn là nơi hay lui tới của tôi sau giờ đi làm về. Lần đầu đến nó chỉ để mua sữa bịch về uống, nhưng lại thấy còn sớm nên ngồi lỳ trên ghế uống luôn, rồi mở đt để xài wifi ké, xài cho đã xong rồi tải film để về phòng coi tiếp. Các bạn thông cảm, sống 1 mình mà, chả có gì bầu bạn ngoài chiếc Lumia 520 thần thánh xài suốt 4 năm qua. Riết rồi thành quen nên hễ mỗi khi cần wifi tôi lại đi bộ ra mua ít đồ rồi ngồi đó chơi, 1 mình.
Cái cô gái đó đang tính tiền, nhưng lạ chưa, cổ không về ngay mà lại bước đến dãy ghế cho khách mà tôi đang có mặt. Đoạn, ngồi xuống, rồi mở lon bia ra ngửa cổ uống 1 hơi ngon lành. Ha, thấy mà mắc thèm. Đừng tưởng tôi không có bia nha, tôi cũng bóc trong túi đồ mới mua ra 1 lon, rồi bật cái bụp, ngửa cổ uống 1 hơi y chang.
Theo lẽ thường, cổ sẽ thấy hành động đó của tôi, rồi cười cười, rồi quay bắt chuyện, đại loại như: anh cũng mua bia uống hả? Hoặc như: Sao anh bắt chước tôi vậy.. Xời, nếu chuyện đó xảy đến, bảo đảm tôi sẽ cười nhạt, rồi ngửa cổ uống tiếp 1 ngụm, sau đó xách bọc đồ đi về để lại sau lưng ánh mắt cổ đầy tiếc nuối.. Vậy mới là ngôn tình, vậy mới là soái ca trong phim hàn xẻng mà tụi nhỏ hay coi!
Ấy vậy chỉ là lý thuyết, là mớ tư tưởng xàm xí trong đầu tôi thôi. Sài Gòn này, làm gì có mấy chuyện lãng mạn + phi lý như vậy.
Cổ nhấp xong 1 ngụm bia rồi lôi trong túi xách ra 1 cuốn truyện, đọc. Tôi liếc qua thì thấy tựa đề là: Ngồi Khóc Trên Cây. Tưởng gì xa lạ chứ quyển này mới mấy hôm trước tôi còn mua tặng cho quán cafe gần nhà để trưng lên kệ. Nguyễn Nhật Ánh cũng là tác giả mà tôi khoái đọc lắm, văn chương nhẹ nhàng, đơn giản mà ấn tượng.
Lúc này trời bắt đầu mưa lất phất, mưa đêm Sài gòn, buồn thúi ruột. Ai bên quận 10 chắc cũng biết có cái xe hay đi ngang rao: Bánh chưng bánh giò, chưng gai bánh giò..đơi.. Có 1 dạo tôi bị ghiền tiếng rao đó, đêm nào trước khi ngủ cũng phải nghe cái xe đi qua mới an tâm mà ngủ. Nhiều lần trời đổ mưa, hòa lẫn trong tiếng mưa rớt trên mái nhà là tiếng rao quen thuộc, tôi nằm co ro trong căn phòng nhỏ, lòng buồn bã mà không biết lý do vì sao nữa..
Băn khoăn trong những nỗi niềm như vậy, gió thổi qua làm cửa kiếng bắt đầu ướt nhòe những hạt mưa. Bất giác tôi thở dài, rồi ngửa cổ nốc 1 hơi hết cả lon bia.
Lúc này cô gái ngồi bên không đọc sách nữa mà quay sang dòm tôi: Anh uống vậy không sợ sặc sao? Trời, uống bia mà sặc. Tôi nghe xong cũng quay qua trả lời luôn miệng: Thèm quá nên phải uống 1 hơi như vậy nó mới đã.
Cổ nghe xong nhoẻn miệng cười, rồi lấy lon bia cụng vô cái lon rỗng của tôi rồi bắt chước ngửa cổ uống 1 hơi, nhưng chỉ là 1 hơi, 1 ngụm nhỏ mà thôi!
Có nhiều cuộc gặp gỡ kỳ lạ lắm, nên bạn đừng nghĩ là tôi bắt đầu thích thú với cái trò này, kiểu như gặp nhau tình cờ rồi xin số điện thoại, kiếm vài cuộc hẹn hò rồi bắt đầu thiên tình sử nào đó.. Dẹp, tình sử hay đại thiên tình sử nào đó tôi vốn có thừa rồi. 3 năm về trước cũng vào 1 đêm mưa lất phất thế này, tầm 2h sáng thì phải. Tôi và em không ngủ được, nên cả 2 bắt đầu bật nhạc và lôi bia trong tủ ra uống, dĩ nhiên là nhắm cũng với món rong biển khô, uống hết bia thì cả hai đi bộ ra tiệm tạp hóa 24h gần chợ Bà Chiểu mua thêm. Mưa đêm lất phất, em lấy cây dù nhỏ che trên đầu, tụi tôi đi ngang qua chỗ làm bánh tiêu thơm phức, rồi qua cây cầu nhỏ không biết tên gọi là gì, em đi trước còn tôi lững thững theo sau chứ có hề đan chặt tay nhau như tình nhân đâu..
Nhớ về ngày ấy khiến tôi bất giác thở dài. Mình vẫn đang sống trong lòng Sài Gòn mà, chỉ là không phải chợ Bà Chiểu mà là cư xá Bắc Hải; Không phải Bình Thạnh mà là quận 10; Ngồi bên cạnh tôi không phải em mà là cô gái xa lạ nào đó vừa mới khóc..
Chỉ đến thế thôi, mưa rơi nhẹ nhẹ bên ngoài vẫn không làm bước chân tôi nao núng mà quay trở về nhà.
***
Hôm nay là tối thứ 6. Dạo này đi làm về tôi không còn hứng thú xách xe chạy lòng vòng nữa. Bụi bặm Sài gòn bắt đầu làm tôi ngao ngán, tiếng xe cộ điếc tai inh ỏi, người ngợm đông đúc phát ngợp. Cơm tối xong là tôi bắt đầu đi bộ 1 vòng quanh cư xá, đi 1 vòng lớn từ nhà cho đến hết các con đường trong khu, từ Hồng Lĩnh, Ba Vì, Hương Giang..đi ngang qua nhà Đàm Vĩnh Hưng, đối diện xéo xéo nó là quán cơm tấm Long Xuyên lúc nào cũng đông đúc, đi ngang qua cafe Đà Lạt Phố lúc nào cũng phun sương nghe xì xì.. Mấy con đường ở đây lúc nào cũng có 1 sức hấp dẫn kỳ lạ đối với tôi.
1 tiếng lòng vòng cũng đủ làm đôi chân mỏi nhừ. Tôi bắt đầu trở về nhà, mở khóa cửa, leo lên 2 tầng lầu để đến căn phòng nhỏ của mình. Tôi lấy đồ rồi ra toilet tắm rửa cho thật sạch sẽ, đoạn mặc cái áo thun màu xám quen thuộc có dòng chữ Lost In Saigon mua ở khu chợ Bến Thành giá 120k/cái, cái quần lửng mua trong Big C Tô Hiến Thành màu trắng sữa, xong xuôi lại khóa cửa phòng, tay xách đôi dép lào, tôi mở cửa chính rồi đi bộ ra tiệm tạp hóa 24h giờ quen thuộc. Chẳng phải ảo mộng gì đâu, lần này tôi có cảm giác cô gái nọ cũng đang đợi mình ở đó..
Mỗi khi buồn bạn thường hay đi đâu? Có lẽ đối vs nhiều người, lựa chọn đa phần sẽ là một địa điểm nào đó gắn liền với sở thích của họ. Ví dụ thích ca hát thì kéo bạn bè vô quán karaoke, thích nhậu nhẹt thì ngại gì không thử ghé mấy cái quán bờ kè, hay đơn giản và phổ biến nhất là đi cafe. Riêng bản thân tôi thì không bao giờ dính vô mấy vụ nhậu nhẹt, bởi làm gì có tiền mà đi, kể cả lúc buồn nhất là khi bé Trang thi lại môn và bị mất việc làm thì tôi cũng chỉ dám ghé quán cafe cóc quen thuộc ở khu Bắc Hải để nghiền ngẫm sự đời mà thôi, ấy vậy riết quen, từ trạng thái buồn mới ghé đã trở thành tuần ghé 5 ngày dù tâm trạng tốt xấu cỡ nào.
Thế nhưng, nếu quán cafe cóc chỉ là nơi chất chứa nỗi niềm thì có 1 nơi khác tạo cảm hứng cho tôi. Buồn vui gì cũng ghé, mà hễ ghé nó xong là tâm hồn tôi trở nên thoải mái lạ thường, có khi cao hứng mua thịt heo quay về cho 2 đứa em ở nhà nữa, bạn muốn biết nơi đó là đâu hả? Ậy tôi không nói đâu, chỉ tiết lộ nó là 1 quán bida nằm trên đường Phạm Ngọc Thạch thôi.
Bida, không biết bạn có chơi môn này không chứ thời còn đi học cho tới sinh viên, ban ngày tôi đến lớp sớm để ghé qua làm vài cơ, ra chơi cũng ghé làm vài cơ cho tới khi tan trường, bạn bè xách cặp ra về thì tôi còn lau mồ hôi trán ngồi trên cái ghế mủ để đợi đến lượt đánh của mình.
Đêm tới, cơm nước xong xuôi tôi lếch ra đó tiếp, không có tiền thì ngồi coi. Coi tới mức há miệng ra rớt nước miếng trước mấy đường bi đẹp, rồi từ ngồi coi tôi được cất nhắc lên làm trọng tài, ghi điểm, lâu lâu ai nghe điện thoại là tôi chớp thời cơ xin đánh ké vài đường. Ăn dầm nằm dề trong đó hơn 3 năm trời, nên tôi thừa khả năng bảo đảm quán bida trên đường PNT là nơi tạo cảm hứng cho bản thân nhất trần đời!!!
Mà khoan, bạn đừng đọc đến đây rồi rủa thằng tác giả là đánh bida có khỉ gì vui? Ầy ầy đó là nghệ thuật đỉnh cao đó nha. Khoan nói đến vụ kỹ thuật hay điểm hấp dẫn của trò chơi là gì, chỉ đề cập đến vụ nhân sự thôi là ngồi cả ngày nói cho bạn nghe cũng không hết chuyện.
Bởi, quán bida ở PNT nó giống y chang cái kiểu không khí ở quán cafe cóc mà tôi hay ngồi bên Bắc Hải, nhưng khác ở chỗ sự kịch tính nơi đây diễn ra rất nhiều. Ngoài những chuyện vặt vãnh như là anh em bạn bè ghé vô làm vài đường cơ lả lướt, thì, nơi đây còn là địa điểm tập trung của các cao thủ bida lớn nhỏ của đất Saigon, điều đó có ý nghĩa gì? Ầy cá độ ăn tiền chứ còn gì nữa!!!
Nói nãy giờ mà không đề cập đến tên quán làm khó viết quá, nên tôi gán đại cho nó 1 cái tên nha: BB!!!
Ở BB, chuyện cá độ xảy ra như cơm bữa. Hoặc không cá, hoặc đánh vé số. Vé số ở đây cũng tương đương với tiền. Thay vì nói độ ăn thua là 200 ngàn/ván thì dân ở đây người ta nói là 20 chục tờ vé số, vậy cho nhanh gọn lẹ, không nhắc tới chữ tiền là một trong những quy định bất thành văn ở nơi đây. Người thắng muốn lấy vé số thật cũng được, không có số đẹp thì lấy tiền, ai bán vé số mà gặp mấy ông này thì trúng mánh luôn, lúc nào cũng ôm, nuôi vài con, nên mua một lần chí ít là 5 tờ trở lên.
Còn chuyện đánh độ lớn, thì nó không xảy ra thường xuyên cho lắm, đâu tầm 1 tháng thì có 3, 4 độ, vừa bước vào cửa mà thấy đám đông tập trung theo dõi bàn nào thì đích thị chính là nó. Tôi may mắn được theo dõi hầu hết những trận kinh điển đó, và có những trận khi nhớ lại vào lúc đang gõ phím này đây, bàn tay vẫn còn nổi da gà. Không hề có sách vở ghi chép lại, video clip cũng không (quay nó đập vô mỏ), ảnh chụp lại càng không, riêng chỉ có cái bộ não này là còn nhớ như in từng chi tiết, hà hà.
Lúc nãy ở trên tôi có nói đánh bida là một nghệ thuật, câu này ai chơi thì chắc chắn cũng phải công nhận rồi, còn ai chưa chơi thì nên biết: Cũng giống như cờ tướng hay những môn thể thao trí tuệ khác, bida làm cho người chơi thể hiện bản thân mình một cách rõ ràng nhất. Ngoài thể lực, ở nó còn đòi hỏi sự quyết đoán, tính chính xác, tinh thần vững vàng và cả sự may mắn đi kèm nữa kìa, không phải môn chơi nào cũng tổng hợp được tất cả các yếu tố như vậy!!!
Ở BB ngoài bida phăng (france), thì hầu hết nhiều người còn chơi thêm cả thể loại 3 băng nữa, không có bida lỗ. Chơi độ lớn thì chỉ có phăng mà thôi. Và thường là mướn trọng tài, toàn bộ khán giả sẽ im lặng theo dõi chứ không ai dại mà hớ miệng chỉ bài, thua một cái là không đủ tiền mà đền đâu. Trình gà cỡ tôi thì làm gì được góp mặt ở mấy trận đó, coi không cũng không kiếm ra cái ghế mà ngồi nữa, nhưng mê lắm, đứng coi cả tiếng đồng hồ mà không xi nhê gì. Sau này đi làm phục vụ quán cafe vs nhà hàng, mới đứng có 30’ mà chân nó mỏi run luôn.
Tạm gác qua mấy vụ kinh điển đó, khi nào hứng thì tôi sẽ nói chi tiết cho mà nghe, hôm nay nhân dịp được off một buổi, tôi tranh thủ xách xe qua quán bida quen thuộc vừa kể. Vô kéo ghế nhựa ngồi, xong kêu một ly cafe đen ngồi chờ khách quen vô đánh. Khách quen ở đây là mấy ông anh, ông chú ghiền bida hơn cả tôi. Đánh tới mức quên giờ rước con cháu ở trường, làm người nhà kéo tới lôi về mấy lần, hoặc có người ăn trưa, ăn chiều + tối ở tại chỗ luôn, góp phần tạo thu nhập ổn định cho bà chị bán bánh mì thịt ở gần đó.
Uống được 3 hớp cafe thì bàn số 1 có khách quen, là a Tú và chú Kiên vào đánh. Đây là cặp mà tôi khoái nhất nhì tiệm này bởi lối đánh hoa mỹ của 2 người và cả cách mà họ nói chuyện nữa. A Tú, một gã trung niên tầm 30 tuổi, tính tình lởi xởi nên hễ vào trận là hay la hét vang động khắp quán nhưng điều đó chẳng mấy làm cho ai phiền lòng. Bởi ảnh đánh rất tốt, mỗi lần có đường cơ đẹp là cái miệng lại la lên: Chết thằng nhỏ dưới ghe!!! Riết rồi câu đó được toàn bộ khách quen trong quán xài luôn, hễ bi gần trúng mà ngay lúc quan trọng của trận đấu là xài câu đó liền.
Hôm nay ảnh đánh vs chú Kiên, lớn hơn 10 tuổi. Có lẽ vì tuổi tác già dặn nên điều đó ảnh hưởng đến cả phong cách thi đấu của chú, rất trầm tĩnh, nhắm bi kỹ càng, cơ nào chắc cơ nấy, thể loại 3 băng mà ngay trận có phong độ thì ổng đi 3, 4 điểm đều đều. Một bên thì la hét, bên thì ngắm nghía, nên trận đấu này làm tôi mải mê theo dõi.
Tầm 8h tối, khi khách hơi thưa bớt, anh Tú ngừng chơi rồi ra ngoài ngồi kế tôi trò chuyện.
“Nghe nói thằng em ku bị đánh nằm trong bệnh viện hả T? Khỏe nhiều chưa mậy?” A Tú hỏi tôi.
Tôi quay cái ghế qua ngang chỗ ảnh ngồi để nói chuyện cho dễ, đáp: Dạ cũng đỡ nhiều rồi anh.
Rồi dường như buộc miệng nên tôi nói luôn: Mẹ cái thằng Huỳnh Kỳ, em định vài bữa nữa cho nó nằm sân một lần để nếm mùi đau khổ.
Nghe xong a Tú bật cười: Mày định bụp lại nó hả, coi chừng mày nằm sân chứ thằng đó chưa chắc đâu nha!
Tôi cũng cười cười: Nằm sân em cũng chịu, chứ nó đánh em của em như vậy, anh coi có tức không?
Đến đoạn này thì ảnh trầm ngâm không nói gì, sau đó đảo mắt quanh cái tiệm một hồi rồi nhỏ giọng: Đánh nó thì ai làm không được, quan trọng là sau đó thế nào. Ku đánh nó thì mai mốt nó kêu người lại xử mày tiếp, rồi cứ qua lại vậy hoài, có gì nằm viện là 2 đứa nhỏ ở nhà không ổn đâu.
Tôi nghe xong hừ giọng một cái, nhưng đầu óc cũng kịp suy nghĩ thoáng qua những điều mà a Tú vừa nói. Cũng phải, đánh qua đánh lại mà tính thiệt hơn thì tôi là người lỗ nặng, lỡ may nằm viện giống thằng Hiển thì ai đâu đi làm nuôi bé Trang đi học..
Hớp ngụm cafe nữa, tôi liếm môi, bắt chước a Tú nói nhỏ giọng: vậy chớ sao anh? Không lẽ để im vụ này thì em tức lắm!!!
***
Tối ngày hôm sau cô gái đã không có cơ hội nghe tiếp câu chuyện của tôi, lý do là gì thì không rõ, nhưng đêm hôm ấy là 1 đêm mưa rất to. Mọi chuyện lẽ ra không là gì nếu như lần cuối cùng gặp cổ, lúc ra về ánh mắt lưu luyến đó làm tôi buồn phiền đến lạ..
Ngay sau đêm đó thì tôi ngủ không yên. Hễ nhắm mắt là dường như có thứ gì đó buộc tâm trí của bản thân nghĩ ngợi không ngừng. Mọi thứ trên đời xảy ra đều có lý lẽ riêng của nó, vậy cô gái đột ngột xuất hiện vào mỗi tối ở tiệm tạp hóa cùng tôi, vai trò của cô ấy là gì? Hay chỉ là mớ hỗn độn của cuộc sống xuất hiện thoáng qua ồn ào rồi chợt biến mất không tăm tích?
Hôm nay là tối thứ 5, tròn 9 ngày cô ấy không đến tiệm. Tôi vẫn sống cuộc sống lặng lẽ như thường ngày. Sáng đi chiều về, buổi tối vẫn lang thang trên các con đường trong khu Bắc Hải, độ tầm 10h thì ghé tiệm tạp hóa quen thuộc, mua ít rong biển khô, vài ba bịch đậu phộng da cá, 2 lon bia rồi ngồi đó, lặng lẽ kết thúc mọi thứ mới mua theo cách gọn ghẽ nhất rồi đi bộ về phòng!
Đêm Saigon buồn đến ngẩn người. Mỗi đêm tôi về nơi chốn nhỏ xíu ấy, bật đèn cho căn phòng có ánh sáng rồi bỏ ra ngoài ban công ngắm đường phố. Bao nhiêu người xa lạ đang phía bên dưới chân mình, họ đi đi về về, cuộc sống mỗi ngày cứ lặng lẽ trôi. Tôi cũng vậy, vẫn đi đi về về, vẫn lặng lẽ dõi theo họ, rồi tự cười cho bớt đi quạnh vắng..
Lại nhớ cách đây hơn 3 năm, có lần tôi và em đi về phòng cũng tầm giờ này, 2 đứa mua thêm ít đồ nhắm để uống bia. Chuyện cũng chẳng có gì to lớn, chỉ là trong lúc đi bộ rồi tình cờ rẽ sang cái hẻm nhỏ ấy – hẻm 266 thông từ khu phố của tôi sang ngay Big C Tô Hiến Thành. Thế rồi em muốn vào mua mấy thứ lặt vặt, lặt vặt mua xong thì trời lại đổ mưa, mà mưa thì làm gì cho ấm? rượu thì chúng tôi không thích, thế nên lại là bia và rong biển khô, đậu phộng da cá, cao hứng lên em còn mua thêm 1 hộp kimchi nhỏ dù căn phòng của tôi không có tủ lạnh để trữ. “Mang về bên em, nào a muốn ăn thì em sẽ trích ra”.
Sau khi mua xong thì cả 2 lại lững thững đi bộ về nhà, đồ đạc rất gọn nhẹ nên tôi bước chân vô cùng thoải mái. Dạo đó cả khu phố đang rộ lên phong trào cafe rang xay, nên đi từ bên ngoài cũng nghe được mùi cafe thơm phức. À bạn biết quán Tình Khúc 99 chứ? Khi rãnh rang tôi hay tự mình ngồi đó để chờ em đến! Đêm khuya cô tịch, tiếng rao từ chiếc loa cũ kỹ vẫn vang lên vào lúc gần 11h: “Bánh chưng bánh giò, chưng gai bánh giò đêy..” làm cho mọi thứ thật lạ kỳ, cứ như đây mới chính thật là tôi đang sống vậy, còn ban ngày ư? Đó là tồn tại.
Vẫn bước lên hết 2 tầng lầu, tôi mở cửa phòng, e vội bước vào ngay rồi đặt mớ đồ vừa mua xong xuống bàn, chiếc bàn cũ kỹ mà khi tôi vừa dọn đến thì người chủ cũ để lại cho. Cái cửa sổ nhỏ xíu cũng được e tháo chốt ra để căn phòng thông thoáng khí trời, loay hoay vài phút, thức ăn đã được để lên tờ báo cũ, tôi cẩn thận bê tất cả những thứ đó ra ban công nhỏ xíu..
Trong cuộc đời chúng ta thường có những người, những mối tình mà khi đã đi qua rồi thì thỉnh thoảng chúng ta vẫn nhớ đến họ, mà có lẽ dùng từ “thỉnh thoảng” thì vẫn hơi thiếu, phải là “thỉnh thoảng” trong suốt cả cuộc đời thì đúng hơn. Bởi lẽ giữa người đó và chúng ta đã có biết bao nhiêu chuyện buồn vui, bao nhiêu là ký ức, vui có buồn có mà chung quy lại là “quá nhiều”. Ấy thế nên dù có chia tay, dù có cố tình rời xa hay làm mọi cách để quên đi mà cũng không thể được. Riêng tôi, cách tốt nhất mà tôi có thể làm được là bình thản sống chung với nó, coi nó như một phần ký ức không thể thiếu trong phần sống của bản thân mình vậy.
Rất nhiều lần trong thời tiết se lạnh của buổi chiều mùa đông ở Saigon, tôi ngồi lặng lẽ cafe trong góc quán quen và nhìn ngắm mọi thứ xung quanh cùng dòng người qua lại, giọng hát của Bằng Kiều cất lên làm đầu óc cứ hồi tưởng về những chuyện xa xưa ngày trước, đa phần là về e. Rồi y như rằng sau đó tôi lại băn khoăn tự hỏi lòng: trong cái không khí ảm đạm buồn bã như thế này thì em đang ở đâu? Em sống có tốt không? Liệu em có giống như tôi – đang ngồi trong một quán cóc nhỏ nào đó và gợi nhớ những tháng ngày tươi đẹp lúc trước..
Cái ban công trên lầu 3 là một địa điểm lý tưởng để uống bia!! Không cần bàn ghế gì sất, vòng lan can làm bằng xi măng là nơi được sử dụng như cái bàn nhỏ vậy. Chúng tôi đặt bia và đồ nhắm hẳn lên trên đó, rồi đứng bên cạnh nhau, vừa uống bia vừa nói chuyện. Thời điểm đó có rất nhiều chuyện để bàn luận vì đã là cuối ngày, hơn nữa xung quanh vắng lặng, cảm giác từ trên cao nhìn xuống những ánh đèn vàng vọt của phố phường có cái gì đó rất khó tả, mông lung. Em bắt đầu kể chuyện học hành, chuyện đi làm bên nhà hàng, chuyện gia đình..còn tôi thì đóng vai nghe, thỉnh thoảng chêm vào vài câu để chứng tỏ mình vẫn bắt được kịp. Sau đó thì cả 2 cùng nói, cùng uống, và đến tầm 12h thì chúng tôi đi ngủ. Vào 2h sáng thì trời bắt đầu mưa, tiếng mưa rơi trên mái tôn rất vang và cố nhiên là bạn không thể nào mà ngủ được. Em lay tôi dậy và đòi đi cafe, được, “không thành vấn đề”, lúc nào tôi cũng dụi dụi mắt rồi trả lời mỗi đúng một câu đó.
Cafe Thức lúc 2h sáng, khung cảnh vẫn quen thuộc như cũ: tấm biển “không được ngủ ở cafe Thức”, Khách ngồi la liệt trên mấy cái ghế nhựa màu xanh đỏ, xe bắp xào vẫn thơm lừng và ngoài trời mưa đã trở nên lất phất. Cái quán cafe này là nơi tôi lập kỷ lục cho chính bản thân mình: Ngồi uống và thức liên tục 5 đêm liền (dĩ nhiên là chuyện đó xảy ra từ sau khi em rời đi)!! Gọi 2 ly cafe quen thuộc, ngồi cũng ở vị trí quen thuộc, khuya nay quán bật nhạc của Phạm Hồng Phước, “Khi Người Lớn Cô Đơn” được phát lên thì em im lặng lắng nghe, đến giữa bài thì bắt đầu ngọ ngoạy xích lại gần tôi, gần hết bài thì ôm lấy tay tôi và nhắm mắt lại..đến bài thứ 2 là “Giá Có Thể Ôm Ai Và Khóc” thì em đã ngủ khò..
6h sáng trời lại đổ mưa nhè nhẹ, tôi đánh thức em dậy, chở về nhà rồi bắt đầu đi làm. Khoảng thời gian đó là vào tháng 10 năm 2013, mọi chuyện vẫn còn khá là êm ấm..
***
Saigon dạo này sang mùa mưa thiệt sự. Tối về, căn phòng tôi bắt đầu rả rích tiếng mưa rơi trên mái nhà. Khung cửa sổ thay vì buổi chiều nắng mới đây còn khô ráo, đứng trong phòng nhìn ra toàn một màu hoàng hôn mà giờ đây là một màn đen lẳng lặng. Không laptop, không điện thoại có wifi hay 3g, tôi lặng lẽ đem sách ra đọc, mà cũng không phải sách giấy nữa, là ebook tôi lên kho ứng dụng tải về, Mật Mã Tây Tạng. Thời đó nó chưa ra full đâu, có vài tập à, nên tôi hay đọc đi đọc lại cho đỡ ghiền. Có rất nhiều cuốn sách tôi đọc đi đọc lại cho đỡ ghiền..
Em hồi đó thì không giống tôi, em không thích sách. Hễ cầm sách lên được chút là buồn ngủ, trăm lần như một. Bởi vậy em có đôi mắt đen, nói đúng theo nghĩa văn học VN là “đôi mắt đen lay láy”. Có lần tôi dụ em, nói người ham đọc sách thì mới giỏi lên được, mới giàu đó lên được, có những chuyện mà nhờ sách ta mới vỡ lẻ ra, nhận thức ra vấn đề mà nếu không có sách, bản thân ta phải mất mấy chục năm mới rút ra được @@ Công nhận hồi đó miệng lưỡi của tôi tốt hơn bây giờ gấp trăm lần!!
Thời gian đó nhiều lần em băn khoăn vs tôi, nói sau này tốt nghiệp ra trường thì làm gì, bởi lúc thi em chỉ chọn theo ý gia đình, giờ học thấy không có hứng thú gì hết. Tôi khoa chân múa tay, nói chỉ cần làm những gì em thích là được, sống cùng đam mê chắc chắn sẽ không bao giờ thua thiệt, và nếu kiên trì thì thành công sẽ đến =.=’ Công nhận hồi đó tôi khùng hết thuốc chữa!!
Lúc đi làm thêm rồi tôi bắt đầu vỡ lẽ ra nhiều điều, và những điều đó tôi liền chia sẻ vs em. Chia sẻ trong những buổi chiều ngồi uống trà sữa ở cư xá Thanh Đa, những buổi ngồi ăn trứng gà nướng ở bờ sông Saigon. Em hay nói em không có niềm đam mê nào cả, không tìm ra được điều gì để theo đuổi đến cùng.. Thật ra có rất nhiều người như vậy, họ chưa tìm thấy điều hứng thú riêng cho bản thân mình, họ sống hời hợt qua từng ngày một, lãng phí thời gian một cách ngu ngốc mà bản thân không nhận thấy được.
“tin anh đi, đó là do em chưa làm nhiều việc, chưa đi nhiều nơi, chưa tiếp xúc nhiều thứ!!”. Ơn trời, câu nói duy nhất mà bây giờ nghĩ đến tôi không thấy hối hận khi nói cho em nghe. Bất cứ ai cũng có niềm đam mê riêng của họ, và không phải thứ gì chúng ta cũng yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Có những việc ta không thích những vẫn phải làm, làm vì miếng cơm manh áo hay như thế nào đó, nhưng nếu ta chăm chỉ, ta đặt cảm xúc vào công việc và lâu dài, niềm yêu thích sẽ kéo đến và biến thành đam mê.
Ái chà mưa càng ngày càng lớn, đã 4h sáng rồi. Mưa từ 10h đêm đến giờ, suốt 5 tiếng đồng hồ. Đt trên tay tôi đã rớt từ lúc nào không hay, tâm trí cứ miên man về những điều đã cũ kỹ trước kia. Nói thật nhiều lúc muốn khóc mà nước mắt không rớt được, không trào ra được. Tôi rất tiếc nuối những ngày tháng đó. Có những đêm không ngủ, đứng trên lan can của tầng 3 này, nhìn trời đất, nhìn đường phố Saigon mông lung, tôi..chỉ muốn nhảy xuống cho rồi. Sống làm sao được khi đầu óc cứ mãi miết nhớ về quá khứ êm đềm, quá khứ đó không làm mình vui lên mà trái lại nó mang đến sự dằn vặt, thống khổ thì thôi thì..
***
Anh ơi, anh gì ơi dậy đi bia đổ ra hết rồi kìa!!! Tôi giật mình bừng tỉnh, nhìn xung quanh mình là những quầy hàng đều tăm tắp, có tủ lạnh, có quầy thu ngân, máy tính tiền..Ủa đây là tiệm tạp hóa gần nhà mà.
Đầu óc choáng váng, tôi nhớ rõ ràng là mình đi về phòng, trời đổ mưa lớn rồi nằm nghĩ ngợi một hồi sau mới thiếp đi, nhưng tại sao lại ở đây chứ? Đang mơ hồ thì phía sau có một bàn tay chồm tới, đánh nhẹ vào lưng rồi cất giọng: Nay anh đúng tệ luôn, uống say rồi nằm ngủ tại chỗ nữa trời!! Quay người lại một cách vội vàng, tôi lại ngạc nhiên không kém khi sau lưng mình là cô gái mang dép lào hôm nào. Ủa vậy tất cả chuyện này là sao??
Thấy tôi nhìn qua vs ảnh mắt khó hiểu, cô gái tròn mắt lên rồi nghiêm giọng: Anh sao vậy? Mơ thấy gì mà giống người mất hồn quá! Đang kể chuyện cho em nghe, chưa hết mà đã lăn ra ngủ rồi, còn nói mớ gì mà “Đứng trên lan can tầng 3 muốn nhảy xuống”. Bộ trong mơ anh đã nhảy thiệt rồi hả?
Tôi thất tha thất thểu bước vô nhà vệ sinh rửa mặt. Giờ là 1h sáng, theo lời kể của cô gái thì tôi đến đây lúc 11h đêm, vẫn mua rong biển và đậu phộng da cá như mọi khi, rồi đem ra bàn cùng uống bia vs cổ, câu chuyện hôm trước được đưa ra kể tiếp, đang kể thì tôi mệt hay say mà gục ra bàn luôn, thiệt tệ quá sức!!
Đầu óc được tỉnh táo hoàn toàn sau khi có nước lạnh vả vào, tôi quay ra dãy ghế ngồi, thấy cô gái vẫn đang chăm chú đọc sách. Thấy tôi trở ra, cổ vội buông sách xuống, liếc nhìn tựa đề là “Mật Mã Tây Tạng” làm tôi nổi hết da gà da vịt.
– “Để kể cho a nghe chuyện vui, đố a biết nay em đi đến đây bằng phương tiên gì?” Cô gái cất lời vui vẻ.
Tôi nhìn ra phía trước có một đống xe máy rồi đoán đại: Nay em đi taxi hả?”
– “Đâu có, nay em đi xe đạp!”, cổ vừa trả lời vừa cười tít mắt. Hồi tối Ba dắt xe em vô nhà sớm quá, mà bật thềm thì cao, em không tự mình dắt ra được. Ba nói đêm hôm mà còn ra ngoài, kêu ở nhà, mà e thấy còn chiếc xe đạp của ông nội nên em dắt ra đạp luôn!!
Trời đất, lấy xe đạp của ông nội đạp đi chơi, lâu lắm rồi tôi chưa nghe mấy câu chuyện có phần con nít như thế này à.
– “Cái chiếc xe đạp này ông nội mua cho em từ năm em học lớp 12, tính ra giờ cũng hơn 5 năm mà nó còn chạy êm re luôn!”
– “Ủa rồi em lấy xe của ông thì ông biết không? Lỡ đêm hôm ông của e thèm thuốc lá rồi muốn đi mua cũng không được đó!” Tôi nửa đùa nửa thật.
– “Có gì đâu, thèm thì kêu Ba e chở đi mua, nói chung lâu rồi không đạp xe, giờ lấy ra vi vu thấy cảm giác đã gì đâu ấy a!”. Cô gái nói giọng hứng khởi.
– “Ờ, còn a thì chắc cũng mấy năm rồi không đạp, cũng quên mất cảm giác ngồi lên nó như thế nào rồi. Hồi thời a còn nhỏ, muốn đạp xe là phải đem truyện tranh hay đồ chơi đổi mới có được một lượt chạy đó!”. Tôi cũng vui vẻ trả lời.
– “Ý là hồi nhỏ a không có xe đạp hả”?
– “Tới năm lớp 6 thì gia đình mới mua cho anh, tại đi học xa trường. Hồi đó a chạy xe đạp líp, đạp mà vặn líp lên xuống đã lắm luôn. Còn trước khi mua thì a chạy xe ké của tụi bạn”.
– “Ông nội em hôm bữa chạy xe đạp quẹt trúng người ta, người mình thì không sao nhưng người ta thì té sml, à nhầm té trầy trụa tùm lum hết đó a!” Cô gái vừa nói vừa diễn tả.
– “Ghê vậy, rồi ông nội em có bồi thường thuốc thang không”? Tôi tò mò.
– “Có chứ a, ông nội em về nhà nói bị quẹt xe, rồi xin tiền Ba e đem đóng viện phí dùm, hết gần 3 triệu bạc!” Mà do ông hơi lớn tuổi nên chạy xe không có giỏi, đành chịu hết phí tổn thôi.
Nghe tới đó thì tôi cũng không hỏi gì thêm. Đêm đã khuya rồi.
Ngày hôm sau đó, vẫn y hẹn và đúng bài, tôi ăn uống qua loa rồi rảo bước về nhà, dắt xe vô rồi chậm rãi đi bộ từng nấc thang một để về phòng. Đường phố Saigon vẫn như mọi khi, người người hối hả trở về mái ấm riêng tư, còn chừng 15 phút nữa là đèn vàng sẽ bật sáng. Tôi lôi bàn chải đánh răng và khăn tắm ra ban công đứng đợi, toilet trên lầu chỉ có một cái mà tới tận 5 phòng nên đôi khi có những lúc thay phiên như vậy.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi hết thì ngoài kia phố phường đã ấm cúng lên rất nhiều, ánh sáng vàng dịu của đèn đường làm mọi thứ trở nên yên ả, người ngợm thơm tho (nói xạo) rồi tôi tròng vô đầu cái áo thun quen thuộc Lost In Saigon và cái quần lửng trắng mua bên Big C Tô Hiến Thành huyền thoại, sau đó một tay cầm đôi dép lào, tay kia cầm ổ khóa cửa rồi bước xuống dưới nhà.
Đi từ đây qua tiệm tạp hóa cũng không xa lắm, tầm khoảng 5 phút là đến thôi nhưng hôm nay đổi ý nên tôi lại đi ngược lên trên, tức là trổ thắng ra đường Nguyễn Giản Thanh, sau đó tới Thất Sơn, vòng qua hết Hương Giang rồi đến Bạch Mã, Ba Vì, hết một vòng lớn thì dĩ nhiên đích cuối cùng vẫn là tiệm tạp hóa mà thôi. Mắt đang lim dim thì thấy dáng ai quen quen đang loay hoay dắt chiếc xe đạp trước tiệm…
Theo tác giả Rolex0210, cảm ơn bạn đã chia sẻ câu chuyện thú vị này.
Cuối năm họp lớp, nhận thấy gia thế là thứ quyết định số phận mỗi người8871 0 02:12 22/01/2020Tâm sự |
[Tâm sự đời thật] Kể về những lần đi bụi (đi dạt – đi hoang)7234 0 18:34 25/03/2018Tâm sự |
[Tâm sự quê hương] “Nhà” là bao xa?4134 0 19:43 09/03/2018Tâm sự |
[Chuyện có thật] Bạn gái trao thân cho người khác và cái kết9939 0 00:37 12/12/2017Tâm sự |
Tuổi 25 là giai đoạn khó khăn nhất thời thanh xuân!4309 0 00:26 26/04/2018Tâm sự |
[Tâm sự – Cảnh báo] Vợ vay mượn tiền app tín dụng và cái kết đau lòng4309 1 14:02 03/09/2019Tâm sự - Truyện review |
Thiếu tiền xe ôm, cô gái trả nợ theo cách lạ lùng3818 0 00:59 08/06/2017Truyện tình cảm |
“Bí kíp” giao tiếp tại nơi làm việc một cách khéo léo2786 0 06:13 23/02/2024Tâm sự |
[Tâm sự – Tình yêu] Chia tay rồi quay lại, liệu có bền lâu?3790 0 02:03 24/03/2019Tâm sự |
Người từng yêu đơn phương năm 17 tuổi và nụ hôn sau 8 năm chờ đợi6879 1 03:16 23/08/2018Tâm sự |
Không có bình luận nào!