Mình với bé bằng tuổi nhau. Nhà 2 đứa cũng gần nhau, ba của bé thì làm chung công ty với ông già mình ngót nghét gần 25 năm, 2 người họ tối nào cũng đàn guitar hát nhạc vàng, có thể coi 2 người họ như tri âm tri kỉ (có clip bữa mình quay 2 lão đang gảy, ông cầm đàn mặc áo là ba của bé ,cởi trần đàn là ba mình:
Mình lớn lên với bé từ nhỏ, từ học chung mẫu giáo cho tới hết cấp 1, quãng thời gian học chung dù bằng tuổi những lúc nào mình cũng tỏ ra là 1 người anh trai để bảo bọc che chở và giúp đỡ bé. Sang cấp 2, mình học khác trường với bé. Nhưng vẫn cùng nhau học kèm cùng nhau , tối cùng hay ôm sách vở qua học bài cùng nhau. Chính lúc khi không còn học chung 1 trường, ngồi chung 1 bàn và đi về chung 1 còn đường với bé từ đó nữa mình dần cảm thấy trống vắng, mất đi 1 thứ gì đó rồi bắt đầu có những rung động đầu đời với bé, còn bé thì vẫn vậy, vẫn coi mình là 1 thằng bạn khi buồn thì gọi mình qua khóc chung, khi vui thì khoe mình, kể lể thành tích.
Tình cảm mình vẫn giấu kín trong lòng đến lớp 9, đến tuổi dậy thì hầu như mọi đứa trong độ tuổi đó đều giống nhau, thì bé cũng bắt đầu cặp kè trai gái và hiển nhiên thằng đó không phải mình. Mình cũng chỉ biết theo dõi bé và hy vọng thằng kia không làm điều gì cho bé phiền lòng. Bé và thằng đó dây dưa được 1 học kỳ thì chia tay. Mình nhớ hôm ấy trời mưa to. Do thời đó không có điện thoại bé tới trước nhà mình gọi mình (phòng mình ở lầu 2) mà mình không nghe được do tiếng mưa át, bé liền ném cục gạch vào cánh cửa phía trên cái đùng, mình giật mình mới lò đầu ra nhìn thì thấy bé ướt sũng đứng giữa đường vừa khóc vừa ngoắc mình xuống…Thế là cả buổi tối đó 2 đứa chỉ im lặng dầm mưa và đi bên nhau, không 1 tiếng nói nào cả…bởi vì mình nghĩ chắc cũng chẳng có ngôn từ nào có thể xoa dịu nỗi đau của 1 bé gái tuổi ô mai trước những vấp ngã đầu đời này.
Đến cuối học kỳ lớp 9, lấy hết can đảm của 1 thằng con trai, mình tỏ tình với bé thì bé im lặng không nói gì rồi mắt đỏ nhoè chạy đi thật xa. Hôm đó buồn quá đi tới tối mới về, về đến nhà thì bị ông già mình chửi. ĐM thì ra bé méc ông già bé chuyện mình tỏ tình, ông già bé thì qua mắng vốn ông già mình vì năm cuối cấp để yên cho con cái họ học hành. Sang lớp 10 bé vẫn coi mình là thằng bạn tốt… còn mình thì vẫn vẹn nguyên như thế, luôn dõi theo bé, luôn là người off yahoo messenger cuối cùng sau khi thấy nick bé đã offline. Thời điểm này cũng vì bé mà mình mới mò đầu vô forum, thời này bắt đầu phổ cập PC, nên ba bé có cho bé tiền để lắp 1 bộ PC, rồi bé nhờ mình tư vấn lắp hộ. Mình lại vào đây để xin tư vấn các bác trên này ^^. Cuối năm lớp 10 mình tỏ tình quả nữa lấy hên thì vẫn tạch may là bé không chơi trò méc phụ huynh như năm ngoái.
Năm 11 bé cặp kè với thằng chung lớp. Nó thấy mình với bé thân nhau nên đâm ghen nên chặn đường đòi múc mình. Mình chả thèm né đòn (hồi đó mình chủ động đi học võ vì có tư tưởng sau sẽ bảo vệ bé trước kẻ xấu) để nó múc mình tím mắt. Rồi tối vẫn qua nhà bé học bài chung, bé hỏi sao mà bị tím mắt thế, mình kêu bồ của cậu ghen tớ nên quánh tớ tím mắt. Thế là vài hôm sau 2 đứa cãi nhau vì bé bênh vực mình rồi chia tay. Được dịp đó mình lại tỏ tình và vẫn thất bại T_T.
Cuối cấp 12 mình lại chai mặt mạnh dạn tỏ tình quả nữa thì bé khóc rồi nói: “Tớ chỉ coi cậu là bạn thân rồi, sao cậu cứ tỏ tình mình hoài như thế. Cậu có biết cả cuộc đời này tớ chỉ có mình cậu là tri kỉ không? Sao cậu lại nỡ đánh mất nó khỏi mình như thế, cậu tệ lắm biết không?”. Mình thì cúi gầm mặt, mắt đỏ hoe, xin lỗi bé rồi quay lưng bước đi…
Từ khi bước vào quãng đời sinh viên. Mình ít tiếp xúc với bé, thỉnh thoảng qua nhà bé ngồi nói chuyện với ông già bé lai rai vài lon là gặp bé. Ông già bé thì cũng biết chuyện mình với bé vì 2 nhà thân nhau nên bác ấy cũng hy vọng 2 đứa đến được với nhau, các mẹ của bé thì thương mình như con lúc nào cũng tạo điều kiện cho 2 đứa gặp nhau. Hè năm thứ 2, bé rủ mình đi tìm việc làm thêm, 2 đứa mình cùng xin vào được 1 quán cafe làm châm nước với order món. Thế là tối nào 2 đứa cũng được gặp nhau. Quãng thời gian này có thể nói là đẹp nhất của cuộc đời mình. Lúc ấy cũng suy nghĩ chín chắn, nhiều lúc không cần nói 2 đứa cũng ngầm hiểu đối phương suy nghĩ gì, chúng mình tâm sự về cuộc sống của nhau nhiều, những khó khăn vấp phải, chia sẻ về hoài bão và ước mơ của nhau. Nhưng mỗi khi nhắc đến chuyện tình cảm, bé lại làng tránh mình.
Đôi khi bé cứ khuyên mình nên kiếm 1 cô gái nào đó đi, đừng quá hy vọng vào bé, bé không muốn yêu 1 người bé coi là bạn tâm giao và mất 1 người bạn đó là mình. Sang năm thứ 3 bé bắt đầu quen 1 thằng khác cùng khoa. Lần này thì có vẻ bền. Mình thì cũng chẳng còn suy nghĩ như ngày xưa là ngồi nhà khấn cho 2 đứa mau chia tay, lúc này chỉ hy vọng nó làm bé hạnh phúc, thay mình chăm sóc cho bé là được rồi. Lâu lâu bé vẫn gọi mình ra quán tu vài chai tiger ngồi khóc lóc chuyện tình cảm thằng kia làm bé buồn rồi không hiểu bé gì đó. Mình chả biết nói gì chỉ âm thầm rót đầy rồi cụng ly với bé, vì khi ấy tâm trạng ngổn ngang lắm. Sau hôm đấy mình tới đến thằng đó mà nói chuyện, khuyên nó đủ điều từ nhẹ nhàng đến hăm doạ nó nếu nó còn làm cho bé buồn…
Ngày bé và mình ra trường rồi rải truyền đơn xin việc khắp các khu công nghiệp Biên Hoà cũng là lúc thằng kia bỏ bé để theo 1 con khác. Lúc ấy bé suy sụp hoàn toàn, bỏ ăn bỏ uống, nhập viện. Khi ấy mình huỷ bỏ mấy cuộc phỏng vấn của HR gọi chỉ để ở bệnh viện chăm sóc bé. Bé lúc ấy buồn và cứ trách mình tại sao cứ quan tâm đến bé như thế…mình thì chỉ cười rồi lảng sang chuyện khác để nói… Nay mới ngồi nhậu với ông già bé về. Ông cũng buồn về chuyện của 2 đứa mình cứ vầy hoài mà không đến được với nhau. Ông cũng an ủi kêu 2 đứa mày lớn rồi, tao không cấm cản gì nhưng chắc 2 đứa mày có duyên mà không nợ rồi con trai ạ. Chứ như ngày xưa tao có biết mẹ gì về má con P đâu, ông già tao mai mốt rồi cưới nhau về rồi từ từ có tình cảm, không như giới trẻ bây giờ. Rồi 2 chú cháu lại kẻ gãy đàn, người hát:
Dù mai đây ai đưa em đi đến cuối cuộc đời.
Dù cho em, em đang tâm xé, xé nát tim tôi.
Dù có ước, có ước ngàn lời, có trách một đời.
Cũng đã muộn rồi.
Tình ơi dù sao đi nữa xin vẫn yêu em…
Hơn 24 năm trời kể từ khi chui ra từ cái khe hẹp của bà già cất tiếng khóc đá đểu cuộc đời, chứng kiến cái dòng chảy tình yêu nó sói mòn và cuốn trôi những con người xung quanh mình biết vào quỹ đạo của nó. Thực sự đến giờ nãy mình vẫn chưa thể định nghĩa được tình yêu là gì? Phải chăng là cái khe hẹp giữa 2 chân. Là theo tình, tình chạy – chạy tình, tình theo. Là 1 sự quan tâm không cần đáp đền? Là duyên kỳ ngộ? Là sự đồng điệu của 2 con tim? Hay là 1 cái gì đó thiên về ngoại hình, tính cách mới được tình yêu đáp đền?
Mình chưa biết cô gái của các bạn đã thay đổi cuộc đời bạn thế nào? Nhưng với bé, từ khi có những cảm xúc rung động đầu đời với bé (và tới giờ vẫn vậy) thì bé đã thay đổi cuộc sống mình nhiều lắm. Mình tự ý thức được việc phải bảo vệ bé sau này, mình đã đi học võ. Muốn là điểm tựa vững vàng của bé mình đã nghỉ game mà lao phòng Gym. Muốn là 1 thằng đàn ông cáng đáng cho 1 mái ấm nhỏ, mình đã tự động mày mò học điện, nước, xây dựng, hàn và thao tác thành thạo mọi loại máy cầm tay. Và vì bé mà mình học được tính kiên trì nhẫn nhịn trước mọi thứ T_T.
Có những lúc, khi mình đi một chặng đường dài, trải qua mọi thái cực của chuyện nhân gian. Khi quay đầu lại để nhìn nhận nó 1 lần, đừng hối hận với những gì mình đã hết lòng với nó. Ở câu chuyện của mình kể cách đây gần 6 tháng cho các bạn nghe cũng như vậy. Mình sống đủ lâu để hiểu thế nào là thuyết osin và con chó, thế nào là #friendzone, #osinzone và mình hiểu những điều mình từng làm cho bé là vì bản chất con người của mình muốn như thế, hạnh phúc của 1 con người có nhiều dạng. Và mình dám cam đoan chưa chắc gì các cặp đôi khác ôm ấp bên nhau lại hạnh phúc bằng việc mình thấy người mình yêu thương nở 1 nụ cười vì mình, dù người đó không có 1 mối quan hệ gì với ta…
Không biết bắt đầu của buổi tối ấy mình hẹn bé để nói chuyện từ đâu nữa. Tối đó trước khi hẹn mình cũng tranh thủ tu hết 2 lon tiger để tinh thần thêm gan góc. Biên Hòa hôm ấy trời mưa phảng phất. Mình hẹn bé trên cầu Hóa An, 1 phần 2 đứa cũng hay ra đây ngồi hóng gió, ngắm lục bình trôi. Mình tới trước, do mưa nên cũng chả có ai, 1 mình mình đội áo mưa, ngồi đốt thuốc cho ấm lòng chiến sĩ chuẩn bị đón cơn bão lòng đang gầm gừ sắp xảy đến. Ngồi đợi 1 lúc thì bé cũng tới và câu đầu tiên phang vào mặt mình là bị quởn hay sao mà hẹn người ta ra đây giờ này, có biết trời mưa không hả. Mình bảo là: “Tớ muốn nói vài chuyện với cậu thôi. Rồi mình kể bé nghe điều mình suy nghĩ:
“Tớ nghĩ tớ nhất định quên cậu, có lúc tớ từng bảo với mình là tớ không cần cậu nữa. Không có cậu, tớ không còn phải đoán già đoán non là cậu có yêu tớ hay không. Không cần phải rón rè e dè sợ lạc mất cậu. Tớ không đi tìm cậu, không liên lạc với cậu, không muốn nghe bất cứ thứ gì dính dáng tới cậu, đến tận lúc bây giờ, tớ đối diện với cậu. Cậu đã thử mở lòng đi yêu 1 người rồi kết quả chẳng được gì chưa?
Bé im lặng cúi gầm mặt không nói năng gì, có lẽ phần vì bất ngờ khi mình nói ra vậy, phần vì ngại khi đả động đến chuyện mà cả 2 luôn e dè khi nhắc đến. Rốt cuộc thì tình bạn vẫn mãi chỉ dừng lại ở tình bạn cậu nhỉ? Hồi nhỏ tớ khờ khạo cứ nghĩ chỉ cần ở bên cậu rồi sau này sẽ cưới được cậu thôi. Có lẽ qua ngày mai, tớ sẽ không còn lẽo đẽo theo cậu nữa đâu, dù gì thì không có tớ bên cạnh thì cậu vẫn sống tốt, bạn trai cậu sẽ thay tớ gánh vác phần việc tớ dang dở bỏ lại. Còn về phần tớ…(thở dài) tớ muốn kiếm chỗ nào đó tĩnh tâm 1 thời gian để ổn định lại tinh thần, rồi có lẽ nên mở lòng mình ra để đón nhận 1 tình cảm khác. Sang tuần tớ tính lên chùa Hoằng Pháp tham dự khóa tu phật thất rồi sau đó tính làm 1 chuyến phượt thăm hỏi các anh em của tớ dưới miền Tây.
Lúc này bé khóc và nắm tay mình như muốn cứu rỗi 1 điều gì đó. Nhưng mình hiểu đó chỉ là hành động của việc bé sợ cô đơn, sợ mình không còn coi bé là bạn, sợ mình làm điều gì đó dại dột thôi. Rồi bé bảo mình vậy mốt muốn gặp cậu thì sao? Mình bảo: Còn tùy xem có rảnh không đã, nhưng thời gian này tốt nhất đừng nên tìm nhau, rồi thời gian sẽ làm nguội những trái tim nóng thôi. Mình đưa bé về nhà rồi tạt qua đường 5 mới làm vài lon nữa với tụi bạn tầm 1h đêm rồi phắn về nhà.
Sau hôm đó như trút hết được gánh nặng, đầu óc thư thả hẳn, khăn gói quả mướp gia nhập khóa tu phật thất, xong vút xuống miền Tây thăm anh em trong group chơi xe, sau đó làm thêm chuyến Biên Hòa – Đà Lạt – Phan Thiết – Lagi – Vũng Tàu. Lao động hăng say – tình yêu sẽ đến. Sau đấy quen được 1 bé đợt đi khóa tu, nhà cũng ở Biên Hòa. Thời gian đi phượt thì mình ngắt hết mọi liên lạc, từ điện thoại tới facebook, zalo. Sau khi về có nhắn tin với em qua lại, hẹn hò qua lại đôi lần thì tự nhiên thành 1 cặp. Giờ em nó đang năm 3 ngành Sư Phạm tiểu học. Gấu hiện tại thì thuộc dạng phụ nữ truyền thống ngày xưa, ngoan hiền có hơi quê mùa 1 tí, mở mồm ra lúc nào cũng là triết lý phật giáo suốt ngày cắm đầu vào sách vở. Nhưng thôi kệ, ráng cố gắng cày được 80 củ để mốt ra trường còn lót tay để em nó vào được trường gần nhà trong thành phố rồi 2, 3 năm sau đó chắc cưới luôn.
Theo tác giả yubilove.
[Tâm sự quê hương] “Nhà” là bao xa?4136 0 19:43 09/03/2018Tâm sự |
Cuối năm họp lớp, nhận thấy gia thế là thứ quyết định số phận mỗi người8876 0 02:12 22/01/2020Tâm sự |
[Tâm sự] Vợ của thằng bạn thân thích mình7703 0 21:43 11/09/2019Tâm sự |
[Valentine] Coi thường thằng bạn cũ đi họp lớp với gấu xinh và cái kết…4711 0 16:55 14/02/2019Tâm sự |
Thanh niên gạ “nện” gái xinh và cái kết8184 0 14:31 05/12/2017Tâm sự |
[Tâm sự – Chia sẻ] Vừa học vừa làm vượt qua số phận3026 0 20:36 08/03/2019Tâm sự |
Tuổi 25 là giai đoạn khó khăn nhất thời thanh xuân!4310 0 00:26 26/04/2018Tâm sự |
[Đầu năm buồn] Rước vợ gen xấu về là có lỗi với tổ tiên3733 1 01:54 15/02/2019Tâm sự |
[Tâm sự] Thanh niên coder làm ba ở tuổi 21 – trung3105 [Full]10801 3 01:28 21/05/2017Tâm sự |
[Chuyện có thật] Bạn gái trao thân cho người khác và cái kết9961 0 00:37 12/12/2017Tâm sự |
Không có bình luận nào!