Nó là đứa trẻ ở đâu đến, bố là ai, nó không biết. Chỉ biết mới 4,5 tuổi khi đã nhận thức được mọi việc xung quang thì nó đã đi bán hàng rong cùng mẹ. Quê đâu nó cũng không nhớ, chỉ biết có lần hai mẹ con về quê bị ông bà cùng mấy cô chú bác họ hàng mắng chửi đuổi đi. Chưa kịp ấm chỗ hai mẹ con đã phải bìu ríu nhau đi giữa trời mưa xuân lép nhép lạnh lẽo. Mẹ nó nước mắt ròng ròng tay xách balo ôm chặt nó đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì bước lên chuyến xe khách muộn cuối năm. Tết đó hai mẹ con ăn tết ở nhà trọ tồi tàn ven bãi bồi sông Hồng. Từ đó hai mẹ con nó không bao giờ về quê lần nào nữa.
Hàng ngày nó đeo giỏ hàng đi bán dạo dọc phố quen đầy hàng cà phê cùng quán nhậu ken nhau san sát. Ban đầu mẹ nó đi cùng, sau quen thì mẹ bỏ nó bán một mình đi bỏ mối lạc rang đậu phộng. Phận con gái không chen chân được với mấy thàng nhóc lanh lẹn ma cô, nó chỉ biết quanh quẩn lượn lờ xung quanh các bàn mà không dám níu áo chào mời. Nó đủ khôn để không làm vậy khi chứng kiến một thàng nhóc hơn tuổi nó níu áo lôi kéo chào mời bị một ông khách to béo tát cho mấy cái. Cơ mà nó lại đắt hàng. Nhẽ giời thương nên phục vụ quán cùng mấy cô tiếp thị bia diệu hay để mắt đến nó, mua lặt vặt gì cũng gọi. Quản lí một quán nhậu thường gói đồ ăn thừa khách để lại vào túi ni lông cuối buổi đưa cho nó. Có hôm buổi trưa chú ấy bắt nó ngồi ngay tại quán ăn cả đĩa cơm rang to. Ăn một nửa, một nửa xin túi ni lông gói về cho mẹ. Hôm đó có bác gì hay ngồi đó nhậu mỗi chiều thấy thế lại gần bảo “Ăn hết đi nhóc, tí tao mua cho đĩa khác cầm về”. Nó không dám cãi, cắm cúi ăn hết vì vẫn còn thòm thèm. Nó sợ bác ấy lắm. Người gì đầu trọc to béo, đeo toàn xiềng xích quanh cổ với tay. Có hôm trời nóng cởi trần ngồi nhậu, nó thấy người bác ấy toàn hình vẽ gì loằng ngoằng, sợ nhất là con hổ đang nhe nanh múa vuốt sau lưng. Mỗi khi nhìn vào nó thấy rùng mình. Bàn nhậu bác ấy nó không dám đến gần, toàn người như bác ấy lại còn nói cười rổn rảng đôi khi còn lớn tiếng chửi tục nên nó hãi. Mỗi khi nghe tiếng xe phân khối lớn nổ như bom điếc cả tai là nó lảng nhanh. Chết nỗi là thỉnh thoảng bác ấy bắt mấy anh chị phục vụ gọi nó lại hỏi han dăm câu xong mua cho nó một vài thứ. Những lúc như vậy nó chỉ biết lí nhí cúi mặt vì sợ.
Lên sáu tuổi, mẹ nó thuê hẳn nhà trọ gần đó ở, chấm dứt cảnh lang thang cả ngày ngoài đường, tối về chui chỗ trọ qua đêm cùng những người buôn thúng bán mẹt để sáng sớm sau lại nhét tất cả các thứ vào balo đi miu sinh. Nhà bé thôi, là gầm cầu thang khu tập thể cũ gần đó, chỉ đủ chỗ cho mẹ con nó nằm và chứa vừa chiếc xe bán hàng. Nhưng nó thích lắm, nó có thể thỏa sức trang trí bằng cách ngồi cắt giấy dán lên tường dồi say mê nhìn ngắm tác phẩm. Mẹ con nó thôi không đi bán hàng rong, sắm một cái xe đẩy bán bánh mì cùng thịt xiên nướng nơi gần dãy quán nhậu quen. Phụ mẹ bán hàng, nó sợ nhất là mỗi khi các bác dân phòng mặc áo xanh bắt cả xe hàng của mẹ nó đưa lên đồn công an mặc cho nó nước mắt ngắn dài. Hôm bữa đầu tháng, có chú tre trẻ cương quyết bắt đưa lên xe ô tô có cái thùng đằng sau. Đang dằng co với mẹ nó thì bất chợt có tiếng xe máy nổ như bom sát ngay bên tai. Nó sợ nhắm tịt mắt, chỉ nghe thấy giọng bác to béo quen quen hay ngồi quán nhậu : “Này, dcm sống lại đi mày, vừa phải thôi chứ”. Tiếng xe xa dần, nó mở mắt không thấy ai hết ngoài mẹ con nó và chiếc xe hàng.
Mùa hè năm đó, nó được mẹ cho đi học. Ngôi trường cách nhà mấy trăm mét, nó hồi hộp lắm, đã bao giờ được đến trường đâu. Nó vui vẻ chơi đùa với các bạn mới, về nhà là lôi sách vở nhìn ngắm say mê những hình vẽ, chăm chỉ thích thú cặm cũi tập viết và tô màu. Nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, ở lớp có bạn Hoàng to con nhất chuyên bắt nạt mọi người. Hôm nó mách cô giáo khi bạn ấy lấy của nó miếng chả giờ ăn trưa cũng là khởi đầu cho nỗi khổ mà nó gánh chịu. Bạn ấy chờ lúc ngủ trưa đánh nó dồi dọa còn mách nữa thì còn đánh. Cả lớp ai cũng sợ không dám lên tiếng vì bạn ấy quá đầu gấu và to khỏe. Từ đó nó trở thành tâm điểm cho những trò nghịch ngợm bạn Hoàng đầu têu mà không dám kêu.
Hôm bữa bạn ấy ngang nhiên lấy của nó cục tẩy có hình con bướm xinh xinh mà nó hết mực iêu thích bẻ vụn ra, không chịu đựng nổi nước mắt lưng tròng nó lên mách cô. Bạn Hoàng bị cô phạt úp mặt góc lớp. Chiều tan học về, nó bị một người đàn ông đầu húi cua đi đón bạn Hoàng chặn lại chỉ tay mặt nó mắng dọa đánh. Nó sợ quá nhắm tịt mắt khóc òa lên. Bất chợt có một vòng tay ôm nó vào lòng ‘Mày làm gì đó thàng ghẻ rách, trẻ con biết gì. Mày thích gì bố chiều,hả con lợn kia”. Nghe giọng quen quen, nó mở mắt lại càng thêm sợ vì người ôm nó chính là bác to béo hay ngồi quán nhậu. Thêm nỗi sợ bạn Hoàng trả thù, nó òa lên nức nở. Vòng tay bác to béo siết chặt thêm an ủi “Con không phải sợ, ai bắt nạt con cứ sang quán cà phê đối diện kia gọi bác. Để bác dắt con vào gặp cô giáo nói cho rõ chuyện”…
Tết năm đó, mẹ con nó ăn tết ở nhà mới. Và lần đầu tiên trong đời nó biết mặt bố, chính là bác to béo dữ dằn người đầy hình vẽ hay ngồi quán nhậu. Nó yêu bố nó, người đàn ông đã từng khiến nó sợ hãi. …
Theo aSón.
[Tâm sự quê hương] “Nhà” là bao xa?4106 0 19:43 09/03/2018Tâm sự |
Thanh niên gạ “nện” gái xinh và cái kết8135 0 14:31 05/12/2017Tâm sự |
Cuối năm họp lớp, nhận thấy gia thế là thứ quyết định số phận mỗi người8830 0 02:12 22/01/2020Tâm sự |
Tuổi 25 là giai đoạn khó khăn nhất thời thanh xuân!4274 0 00:26 26/04/2018Tâm sự |
[Tâm sự – Tình yêu] Chia tay rồi quay lại, liệu có bền lâu?3746 0 02:03 24/03/2019Tâm sự |
[Tâm sự] Thanh niên coder làm ba ở tuổi 21 – trung3105 [Full]10765 3 01:28 21/05/2017Tâm sự |
[Tâm sự] Chuyện tình qua game online và cái kết bất ngờ…6069 0 23:04 15/03/2019Tâm sự |
“Bí kíp” giao tiếp tại nơi làm việc một cách khéo léo2698 0 06:13 23/02/2024Tâm sự |
[Tâm sự đời thật] Kể về những lần đi bụi (đi dạt – đi hoang)7206 0 18:34 25/03/2018Tâm sự |
[Tâm sự] Đừng bao giờ yêu gái chưa quên được tình cũ4378 0 00:42 20/01/2018Tâm sự |
Không có bình luận nào!