Quá chán cái cảnh làm công ăn lương, sáng đặt báo thức 6 giờ 34, thức dậy nhưng nhìn trần nhà thêm 1 phút rồi mới dậy hẳn. Gấp chăn gối, lao vào phòng tắm, đi đại tiện, trên đánh răng. Xong xuôi tắm, thay quần áo, mang giày dắt xe ra cổng, tiện tay rút điếu thuốc vừa chạy vừa hút. Đến gần công ty mới vào ăn sáng, hôm thì phở, hôm bánh canh, hôm hủ tiếu, hôm bánh mì, thêm chai nước ướp lạnh, đứng bên bờ sông ăn xong, hút thuốc chờ 7 giờ 51, chạy vào cổng. Tháo giày, đi dép trong nhà, bấm vân tay chấm công.
Lết lên phòng, bật máy và thở dài, bắt đầu làm việc đến 12 giờ hoặc hơn đi ăn cơm, lúc thì ngồi cafe, lúc thì ra bờ sông xem câu cá hút thuốc… 13 giờ 23 lại vào công ty. Lại nhìn máy tính thở dài. Gặp ngày yên bình không nói. Gặp hôm tiến độ thì ôi thôi khỏi cơm nước, gặp hôm mệt quá thì bật ghế ra sau nhìn lên trần nhà, gặp hôm mưa gió, ngồi nhìn mưa bên cửa sổ… Những ngày mùa mưa, sáng ẩm ướt đi làm, chiều tầm tả trở về, 9 năm trời. Đánh mất 1 thời trẻ trai…
Quá chán, chỉ vì không muốn mang tiếng lười lao động, xã hội con người khinh khi… Phải chịu kiếp làm công, nhà cửa khóa cả tuần, cuối tuần giặt giũ, dọn nhà vệ sinh, ủi đồ rồi lại ngủ. Ngày qua ngày không thấy chút niềm háo hức nào… Muốn kinh doanh tự do nhưng lại không có nhiều mối quan hệ, thấy người ta mở quầy, mở shop, mở quán cafe mà thấy cũng ảm đạm… Hãy cho tôi thấy một cánh tay của ai nói rằng yêu nghề và thấy thích thú công việc! Hãy cho tôi những review về những niềm vui các bạn tìm thấy trong công việc với…
Chứ như tôi, nhà cách công ty chỉ có 12 km nhưng phải qua ở nhờ thằng em để rút ngắn bớt đoạn đường dài và kẹt xe kinh khủng. Chán nản cuộc đời, muốn được ngủ thật đã, muốn 9 giờ đi làm và 6 giờ 30 đúng lịch, không tăng ca vì tiến độ, không phải lập lại dự án, chỉnh sửa và thay đổi cũng chẳng phải nghe ồn ào từ những cuộc họp phòng, các phòng liên quan hay phải nhận mail với cc ban bệ rồi đấu tố, không phải nặng nề bước chân vào công ty.
Nghỉ cho xong, nghỉ cho khỏe, sống ích kỷ cho bản thân không cần nghĩ cho ai, không phải gồng gắng vì sợ thất nghiệp. Tiền với tôi không thành vấn đề vì tôi không thiếu tiền từ nguồn thu cho thuê nhà, thuê mặt bằng nhưng tôi phải cứ cố vì tôi sẽ mất tự tin khi ai đó hỏi làm việc gì?
Nhưng, chắc tôi sẽ phải nghỉ vào 1 lúc nào đó, khi bất mãn với cuộc sống culi này. Tôi sẽ từ bỏ, nghĩa là tôi bỏ cả những mối quan hệ nghiêm túc với 1 người con gái con người ta. Tôi sẽ tự mãn và kệ cha đời, tôi lang thang, tôi đi đây đó, tôi mặc quần sọt, áo thun, áo lào ở nhà lông bông. Tôi không thấy niềm vui coin card gì với giờ giấc 1 ngày trong văn phòng 12 tiếng từ lúc đi làm cho đến lúc bước chân về nhà.
Tôi không thấy vui và cho mình cảm giác vô tư ngồi túm tụm ăn cơm tập thể, không thể bi ba bi bô chém gió cùng đồng nghiệp công ty giờ nghỉ trưa, không thoải mái khi cơm xong vào công ty, trải báo, trải chiếu trên sàn gỗ nằm nhắm mắt cho đỡ mệt mỏi, chán chường… tôi nhiều lần tự trách, tại sao lại phải gồng gắng, tại sao lại phải quy củ culi, tại sao phải sống như 1 robot lập trình phải thế.
Những mối quan hệ bạn bè, chiều chiều cafe, bida đá bóng tôi đều rung máy để không nghe những cuộc gọi giao lưu phê pháo, dần dần từ bỏ chỉ vì không còn thoải mái ngồi tụm 5, tụm 7 nói chuyện trời đất. Tôi chỉ muốn về, tôi nấu miếng ăn, tôi đi lanh quanh cho tan bụng mỡ. Tôi lại về tôi ngủ, tôi thèm ngủ nhưng đêm về vỗ về giấc ngủ khó sâu, chập chờn rồi lại thức dậy, lại làm kiếp làm công, làm mướn… kiếp culi.
Tôi không để ý đến văn phong, câu từ, chấm phẩy, tôi chỉ tuôn ra những chán chường trong tâm chí tôi. Tâm can tôi đau quá mà…
Tôi còn nhiều điều chưa giải tỏa hết. Tôi tự nhận tao lười, tôi không còn chí tiến thủ, tôi không còn háo hức cống hiến chứng tỏ mình, tôi chỉ cố như là 1 lẽ đương nhiên, phải có 1 công việc, có một nơi để làm việc, để tán gái, để… tôi không biết nói sao nữa, những điều tôi đang cố chắc cũng chỉ tô vẽ những huyễn hoặc và giống với mọi người…
Người ta, ít nhiều họ nghĩ họ đánh đổi điều này để có điều kia. Tôi thì tôi không biết tôi đánh đổi để có gì, vì tôi thấy tôi chán nãn và tôi không biết tôi muốn gì. Tôi tự hỏi, liệu đánh đổi sự rằng buộc này, mất những vô tư này để lấy cái gì đây. 10, 20, 25 năm nữa về hưu rồi nhìn lại có hối tiếc gì, hay phí phạm gì không? Tôi không biết rồi cuộc đời này vật vả, xô đẩy để được gì đây…
Theo tác giả Conganhaque. Cảm ơn bạn đã chia sẻ tâm sự của mình (Những bức xúc được đưa ra).
* Bài viết đã được chỉnh sửa và loại bỏ các từ ngữ thô tục bởi Thanh Trung.
[Tâm sự] Vợ của thằng bạn thân thích mình7703 0 21:43 11/09/2019Tâm sự |
[Tâm sự] Đừng bao giờ yêu gái chưa quên được tình cũ4412 0 00:42 20/01/2018Tâm sự |
[Tâm sự] Bạn gái không may bị hiếp dâm16496 6 18:53 24/06/2017Tâm sự |
[Tâm sự] Nuôi vợ con thằng khác mà còn bị “cắm sừng”7639 0 02:09 01/06/2017Tâm sự |
Thanh niên gạ “nện” gái xinh và cái kết8181 0 14:31 05/12/2017Tâm sự |
[Tâm sự] Hành trình mua nhà thành phố của chàng trai tỉnh lẻ3423 0 23:43 21/09/2019Tâm sự |
Tuổi 25 là giai đoạn khó khăn nhất thời thanh xuân!4310 0 00:26 26/04/2018Tâm sự |
[Tâm sự – Cảnh báo] Vợ vay mượn tiền app tín dụng và cái kết đau lòng4311 1 14:02 03/09/2019Tâm sự - Truyện review |
Hành trình làm leader IT fullstack mà không có bằng Đại Học ở tuổi 192990 1 01:41 23/05/2023Tâm sự |
[Valentine] Coi thường thằng bạn cũ đi họp lớp với gấu xinh và cái kết…4708 0 16:55 14/02/2019Tâm sự |
Không có bình luận nào!