Các thím nghĩ gì về cái đám ma của một người điên, chết vì điện giật , và….nhiều cái đằng sau nữa!??
Vâng chính em đã được chứng kiến cái cảnh đưa tang đầy kinh sợ này… Đây là câu truyện đã xảy ra hoàn toàn với xóm em một xóm nhỏ trong cái tỉnh của em.
Đó là vào một tối tập văn nghệ trung thu, lúc em mới học lớp 3, cũng tham gia múa, cầm tay các bợn nữ bla..bla thì bất ngờ anh chị dạy múa nói rằng nay được nghỉ sớm, tối mai đến tập sớm hơn, vì ở nhà bên cạnh có người bị chết ở miền Nam và họ sẽ chở xác về đây trong vài phút tới. Đó là anh N, anh từ nhỏ đã bị thần kinh, hay đi loanh quanh xóm, xã để kiếm dây về rồi cuốn vào làm bóng( không hiểu sao mà ngày nào cũng cuộn được vài quả to vkl luôn). Không hiểu sao anh này lại đi miền Nam làm gì chứ.
Bố mẹ em và các đứa khác trong xóm bảo là nó hay ra nghĩa địa để nhặt đấy, chúng mày mà ôm về thì ma nó vật cho đêm không ngủ được đâu… Lúc đó bọn e còn ngu ngơ với sợ ma(đêm có giám ngủ một mình đâu, toàn phải ngủ với bố hoặc mẹ cho đỡ khiếp,). Đó là một mình thì sợ, nhưng mà đi đông với nhau thì thằng nào cũng có máu liều, ngu với các trò dọa ma bọn khác..
Trả là cái xóm em có con đường xuyên qua nghĩa địa, mà người ta hay đi qua đấy khá nhiều vào cả ban ngày và ban đêm, nên bọn em thường ra đấy để trêu họ: tìm một cái mả nào mà ngồi lên được thì bọn em trèo lên, ngồi thiền như các vị thần trong chùa đó, chắp tay và mồm xì xào như đọc kinh… Em khẳng định mạnh vía hay yếu vía thì lúc đầu cũng quấn ra sòn luôn…có lần 3 đứa xóm bên qua xóm em thì gặp cái cảnh này: 2 bên đường nghĩa địa, thì 2 hàng mồ mả với các vị vong ngồi lên tụng kinh…. chúng nó vứt luôn gói omo xuống rồi chạy… bọn em trêu được thế thì :suongvkl:… Mà giờ nghĩ lại thấy hồi đó bọn em ngu vãi cả ra. Sao các vị nằm ở dưới không hiện lên mà tống cmn bọn em 1 trận đi cho chừa… Chắc tại ngu ngơ không biết gì, với lại còn bé mà.. Không biết không có tội…
Lan man về cái ngu của bọn em, giờ em xin tiếp tục về anh N, được nghỉ sớm, nhưng mà bọn em có thằng nào chịu về luôn đâu, hồi nhỏ cứ thấy đám ma hay đám cưới là bu vào xem, đang dưới bếp mà nghe thấy tiếng kèn là cũng hết tốc lực để chạy ra xem, đéo hiểu sao thằng nào cũng thích xem. Vào nhà bác K(bố anh N) thì có khá nhiều người đến chia buồn, 2 bác thì mặt thơ thẩn, buồn rầu, mặc dù anh bị thần kinh nhưng mà anh cũng là con của 2 bác, cha mẹ nào chả thương con chứ, dù nó có tật nguyền, khùng, điên, nghiện,…
Nghe mấy người lớn nói với nhau thì anh N bị chết vì điện giật, người trong Nam kể rằng, đang nửa đêm, thấy N bật điện lên đi vệ sinh, khi đi xong thì N không lên giường ngay mà nta cứ thấy bóng N với bóng ai nữa được phản chiếu qua bóng đèn sợi đốt Rạng đông, rồi bất ngờ N không hiểu sao cầu chì bị đứt, người trong nhà ra kiểm tra thì N: 2 ngón tay cầm 2 cái đũa nhôm hay kim loại gì đó cắm vào ổ điện chết luôn tại chỗ… lúc mọi người lôi được N ra thì mọi người toán loạn, không hiểu chuyện gì đã xảy ra với N. Thì bất ngờ từ 2 cái lỗ ổ điện, một cái bóng gì đó chui ra rồi vụt mất khỏi mắt mọi người,.. rồi sau đó em ko được nghe tiếp vì xe chở xác về đến nhà, khung cảnh đau thương hiện ra, mẹ N thì do khóc quá nhiều rồi nên đến khi vừa nghe thấy tiếng xe là bị ngất lịm đi, người thân phải đưa bác vào trong để nghỉ… Bọn em thì chạy ra xe để xem, một cái quan tài khá là to, nhìn như là quan tài trong phim Tung Của đó, nhưng được thêm vài họa tiết màu vàng,.. mấy người lớn thì bắt đầu chia ra để khiêng quan tài xuống, không hiểu sao lúc đó em với lũ bạn lại đứng được cạnh sát quan tài, và trong lúc quan tài đi qua thì tự dưng em đưa tay lên để sờ quan tài 1 cái, 1 cảm giác rùng mình chạy quanh thân em.. @@. Nhìn quanh vài thằng bạn thì chúng nó cũng sờ, và thằng nào cũng mặt tái xanh,… Không ai bảo ai, bọn em tự động đi về trong lỗi hoảng sợ không tên…. Và đêm đó em mất ngủ, em mơ thấy cảnh mình bị chính chiếc quan tài đó đè lên mình, hoảng sợ quá, em cố gắng thoát ra khỏi bị đè, rồi hết tốc lực chạy, nhưng mà em càng chạy thì cái quan tài nó càng đến gần em hơn, bất ngờ cái nắp quan tài bật ra.. một cái xác đang trong tình trạng phân hủy bị rơi ra và mắt cứ nhìn em, tay cầm 1 quả bóng bằng vải và đưa cho em.. hoảng quá em hét lên và lịm đi… khi tỉnh dậy, thì em thấy mình đang bị bố vã vã vào má, hỏi mày mơ cái gì mà hét lên kinh thế, tao gọi mãi mới tỉnh….
Đến sáng, em với lũ bạn gặp nhau, thằng nào cũng trong tình trạng không nói gì, sợ sệt.. đến khi một thằng nói ra làm đêm qua tao mơ thấy cái quan tài chúng mày ạ.. thì bọn em, thằng nào thằng đó cũng nói tao cũng mơ thế.. ôi dm..Không biết sắp có biến gì không nữa.
Đám tang của N thì được tổ chức nhanh chóng vào sáng, mọi người đến thăm hỏi, động viên gia đình. Có một điều lạ là không ai giám đến gần quan tài, mà chỉ có người thân đứng trước để nhận hoa với hương…. Rồi đến chiều thì bắt đầu đưa ra nghĩa địa, khi người ta bắt đầu cho lên xe đòn(loại xe chuyên dụng để đưa tang) thì cái quan tài nó rất nặng, 8 người khiêng lên mà vất vả mãi mới lên được cái xe đòn… rồi việc đẩy xe ra nghĩa địa cũng thế, xe đi cũng rất nặng, người đẩy phải thay phiên nhau để đẩy cái xe đi, mặt ai cũng toát mồ hôi hột, rất mệt mỏi, đến nghĩa địa thì do nơi chôn với đường chính khá xa nhau, cho nên thường thường người ta phải vác quan tài xuống để đưa đến chỗ chôn, khá nhiều các thanh niên, người thân họ khiên lên để đưa đến chỗ chôn, vì khá nặng, cho nên người ta đi rất chậm.
Và bỗng nhiên 3 người bên trái bị trượt chân vào cái hố, vì quan tài quá nặng cho nên mấy người còn lại không thể gánh nổi sức nặng. Thế là quan tài bị rơi xuống, lăn 1 vòng và dm, cái nắp quan tài bị rơi ra.. @@… một cái xác đang trong quá trình phân hủy, khăn che mặt bị rơi ra, mùi hôi thối tỏa khắp nơi, và mọi người hoảng sợ, nhiều người chạy toán loạn vì sợ hãi, các thanh niên khiêng quan tài thì cũng chạy hết…em và lũ bạn cũng thế, thằng nào cũng khiếp vì không hiểu sao trong giấc mơ, mình cũng gặp cái quan tài này bị rơi… rồi bọn em bất ngờ chạy một mạch về nhà, không nói câu gì vì khiếp.
Sau này nghe mọi người kể lại thì bố anh N, tức bác K đã chính tay mình ôm xác anh N lên và đặt vào quan tài, rồi gọi thêm người đến khiêng quan tài về nơi yên nghỉ… mà không hiểu sao, lúc đó thì cái quan tài bỗng dưng rất nhẹ, chỉ có 4 người mà cũng khiêng bình thường, không mệt mỏi……….
Cũng phải nói qua về nhóm chơi của bọn em hồi đó, từ nhỏ em đã cùng mấy thằng này bào sinh da tử trong những cái nghịch ngu, dọa ma ngoài nghĩa địa. Bọn em có 4 thằng gồm em, thằng Q, thằng L, T thằng đầu sỏ của các trò nghịch . Tất nhiên là có thỉnh thoảng cũng có thêm vài đứa khác tham gia trò ngu nhưng mà 4 đứa bọn em là chơi với nhau thân nhất. Đi đâu cũng có nhau, ngay từ hồi học mẫu giáo thời đó còn nghèo lắm, thằng nào có được một trăm đồng là dẫn cả lũ đi mua que kem đá thời đó về mút, cứ theo thứ tự vòng tròn, mỗi thằng mút một phát là truyền cho thằng kia. Thỉnh thoảng có thằng mút hơi lâu 1 chút là: dm thằng chó mút nhiều, lần sau bị bỏ lượt..:cry: Còn nhớ cả nhà thằng L có chai kẹo đắng( ở quê em họ dùng kẹo đắng, còn trên Hà Nội thì ngta dùng nước cốt dừa hay nước hàng) mấy thằng bày trò bỏ ra hòa với nước rồi uống. Một cảm giác rất phiêu, bọn em thằng nào thằng đó cũng khạc nhổ hết sh*t luôn, éo thể uống nổi cái thứ nước đó…
Lan man chút, giờ em quay trở lại vấn đề chính, sau khi bọn em toán loạn chạy khỏi nghĩa địa về nhà vì sợ hãi, gặp ngay bố trước cửa:
– Bố ơi,…. họ đánh rơi cái ván của anh N xuống đất,….. anh ý rơi ra nhìn sợ kinh khủng bố ạ…
– Vớ vẩn,
– Thề luôn, tí bố đợi họ về qua đây rồi hỏi họ là biết ngay mà. :sure
– Ờ.. À kia có người về rồi… Bác H ơi, ngoài kia có chuyện gì thế bác.
– Kinh lắm chú ợ..bla bla…
Sau khi nghe bác H kể sự tình, bố em hỏi:
– Thằng C(tức là em) mày đã đốt lửa để hơ chưa?
– Ơ, mọi khi con đi xem đám ma về có phải hơ đâu bố.
– Riêng cái chuyện rơi ván ra thì khác, nhanh lên, không thì tối nay cả nhà mất ngủ với mày. Người lớn thì không sao, chứ còn nhỏ thì ma nó theo về tận nhà.
thực sự nghe xong bố em nói thế thì em cũng sợ són ra quần luôn, vì cũng gặp nhiều cảnh thằng trẻ con trong xóm đi xem đám ma người điên về rồi tối cứ gào khóc như trẻ sơ sinh, nhiều thằng còn bị ma nó dụ, ra đứng lên ban công, cứ gào khóc : bố mẹ ơi cứu con với, bố mẹ ơi cứu con… Rồi cứ trực để gieo mình xuống nhưng không nhảy.
Em sợ lắm, bố cũng lo nên bố đốt nào là mo cau khô, sang nhà bà xin cái nón rách về đốt tiếp, có vài tờ báo cũ cũng đem ra, nhà em không khác gì hun chuột. Chắc các bác cũng biết công dụng của mấy món này rồi đặc biệt là nhà ai có em bé thì ban đêm mà khóc dai không ngớt thì y rằng bị phải sài. lấy mo cau khô, nón cũ hoặc rơm lót ổ gà ra đốt và hơ hơ em bé lên thì sẽ hết khóc.
Đốt như thế thì em cũng yên tâm được một chút thôi. Nhưng cái hình ảnh một đám tang hỗn loạn như thế thì thực sự trong chí tưởng tượng của em thì nó còn khủng khiếp hơn nhiều. Em không dám đi một mình đi đái hoặc đại tiện thì bắt bố hoặc mẹ đứng ở cửa canh đỡ sợ nhưng mà ngồi trong đó một mình cũng thấy ghê
Và đêm nay mới là cái ác mộng của em. Cứ chợp mắt được 1 phút là cái giấc mơ đêm qua cùng với hình ảnh sống động sáng nay lại ùa vào tâm trí, nằm giữa bố mẹ cho an tâm rồi nhưng cứ nhìn ra cái cửa sổ chưa có cửa toàn màu của màn đêm,tiếng chim lợn bay qua..eeest…eeest…eeest.., tưởng tượng một cái bóng đen, dáng cao tầm 1m5, béo, đầu dài dài là em lại rùng mình ôm bố mà nhắm mắt lại… Bỗng dưng cảm thấy một cảm giác lành lạnh trườn qua người, mở mắt ngay lập tức, thấy cái bóng đen trong trí tưởng tượng của em đang thè cái lưỡi ra để liếm mặt em. Toàn thân lại tê cứng, không cử động nổi. Vẫn nghe thấy tiếng thở đều đều của bố và mẹ bên cạnh, nhưng không thể nào mở miệng ra để gọi. Cái bóng đó thè cái lưỡi ra để liếm mặt em một lần nữa, rồi bất giác em bị một lực nào đó nâng lên không trung, cơ thể em bị đưa xuyên qua màn rồi đặt em xuống nền nhà. Sợ hãi tột cùng khi mà một lần nữa, cái quan tài trong giấc mơ đêm qua, cũng chính là cái quan tài sáng nay người ta đem chôn xuất hiện bên cạnh. Nhưng nó chỉ khác là không có anh N bên trong, hoặc không có việc quan tài rơi vào người. Nó không có nắp đậy, lúc này, cái bóng mới từ từ lộ rõ ra: đó chính là khuôn mặt của anh N, tay cầm 2 cái đũa sắt, nở một nụ cười ghê rợn, cùng với hàm răng sắc nhọn, “anh N” từ từ nâng em lên và cho em vào quan tài nằm thế chỗ….Bỗng quan tài lắc lư rất mạnh….
*ặc.. đang tuyp thì mưa, gió mạnh quá hất tung cái cửa, ghê valua*
Dậy…dậy…(bộp bộp) Em mở mắt thì mình đang nằm trên cái bàn, bố và mẹ em đang lay người em. Mẹ nhìn em mặt hoảng sợ, vì không biết chuyện gì đã sảy ra. Bố em:
– Vậy là bị thằng N nó dẫn đi rồi, DM. Từ nay cấm mày đi lanh chanh ở mấy cái đám ma đám cưới nhớ chưa, mày đi tao vụt chết. Bọn ma điên nó hay theo trẻ con lắm.
Em chỉ ậm ừ vâng rồi rươm rướm nước mắt.
Kể ra cũng đúng, những người bị thần kinh thường rất hay quấn quýt với bọn trẻ con, thích nắm tay, bẻ bão, đấm lưng, có khi còn cho kẹo nữa. Lúc đầu chưa biết, bọn em cũng thích chơi với anh N lắm, lấy cái cục dây của anh để làm bóng đá. Nhưng sau này không biết lý do gì mà dần dần ai cũng xa lánh anh N, gặp đâu là chạy.
Mẹ em đi pha cho em cốc nước chanh, bố thì đi lấy thêm ít rơm lót ổ gà ra để đốt rồi hơ cho em, vừa hơ bố vừa lẩm rẩm, cái vong của thằng N nó mạnh quá, sáng đã hơ như thế rồi mà tối vẫn còn hành hạ thằng C. Rồi vừa hơ xong thì em nghe thấy nhà bên cạnh, chính xác là nhà thằng Q ồn ào gì đó, được một lúc thì nghe thấy tiếng gõ cửa, mẹ em ra mở thì thấy bố thằng Q:
– Phiền 2 anh chị quá, không biết từ tối đến giờ mà nhà em không thấy thằng Q đâu,đang ngủ thì thấy nó bò dậy đi đái mà lâu quá không thấy nó chui vào giường, nhà em đang đi tìm mà vẫn chưa thấy nó.
– Thế sáng nay thằng Q có đi xem đám ma thằng N không?
– Em không rõ nữa, vì 2 vợ chồng em hôm nay đi sang ngoại, tối mới về.
– Có bố ạ, nó cùng con đi xem, lúc ván anh N rơi xuống thì con với nó chạy về nhà mà.
– Ôi thôi chết rồi, có khi nó bị thằng N dẫn đi đâu rồi, chú tìm trong các gầm giường, gầm tủ đi. Thằng C nhà này cũng vừa chui trong gầm bàn xong. May mà tôi nhìn thấy cái chân nó thò ra nên mới tìm được.
– Em về ngay đây.
Em cùng bố và mẹ cũng chạy sang để xem tình hình thế nào, chứ em cũng lo cho nó lắm chứ, thằng này là thằng nhát ma nhất nhóm nhưng vẫn liều mình đồng sinh tử trêu ma với anh em, mình vừa trải qua rồi mà vẫn còn chưa hết run..
Chạy vào nhà thằng Quyết với tinh thần lo lắng và lo sợ, em vào nhà cùng bố nó và mấy bác hàng xóm tìm tất cả các gầm giường, gầm tủ, soi đèn pin vào các chỗ tối để tìm. Nhưng chỗ nào cũng thế, cứ không chiếu đèn pin vào là bên trong tối om, không thấy ánh đèn.
Rồi mọi người đang lục xục khắp xó để tìm nó thì bỗng ở trên sân thượng nhà nó phát ra tiếng kêu như tiếng khóc thút thít của thằng trẻ con. Nghe gê rợn vl các bác ợ. Nó cứ sụt sùi, hức hức các kiểu nhưng mà ai nghe cũng phải lạnh gáy. Như là ù ù trong tai vậy.
Mọi người chạy ra và chiếu đèn pin lên trên thì thấy thằng Quyết đang đứng trên cái lan can khóc. Lúc bị chói đèn pin vào thì mắt đó đang nhắm bỗng mở tròn mắt ra, trợn 2 lòng trắng ra. Cái này thím nào từng nhìn vào mắt người chết bị căng ra là biết, dang 2 tay ra rồi gào thét.
– Bố mẹ ơi cứu con…Bố mẹ ơi cứu con..
– Đ*t mẹ con ma kia cút ra khỏi nhà tao, mày là thằng nào mà dám vào nhà tao gây chuyện. Bố nó điên tiết thét lên.
Sau đó bố nó chạy hết tốc lực chạy vào nhà để lên tầng thượng để giữ lấy nó. Mọi người ở dưới lại không biết làm thế nào vì nếu thằng Quyết nhảy xuống thì nó sẽ chỉ rơi vào mái bờ rô nhà nó, chứ không có rơi xuống đây để mọi người đỡ.
Đang khi bối rối thì thằng Quyết bỗng thét lên nghe inh tai rồi nhảy cắm đầu thẳng xuống trước sự hoảng sợ của mọi người….
– Ầm………….
Người nó tiếp vuông góc với cái mái bờ rô, mẹ nó thì ngất lịm đi, đúng lúc bố nó chạy kịp lên tầng để ôm nó thì nó đã nhảy xuống,
– Ôi bà con giúp tôi với, làng nước ơi…, Các bác ơi giúp mẹ con cháu với,cháu nó chết mất. Tiếng mẹ nó tỉnh dậy rồi gào lên.
Bố em cùng vài bác nữa đã chạy từ đâu vác về 1 cái thang để trèo lên, ôm thằng Quyết xuống.
Mặt nó giờ máu me, môi nó bị toác ra vì bị rách, đầu chảy máu nhưng mà mắt vẫn còn lòng trắng, mồm vẫn lẩm bẩm
– Bố mẹ ơi cứu con, bố mẹ ơi cứu con…
Mẹ nó thì lại ngất tiếp, bố em kêu bố nó xuống để giữ thằng Quyết, sau đó về nhà cầm ra ít bông cầm máu(em nhớ hồi nhỏ nhà em có cái bông gì mà giống như ở cây vạn tuế, dùng để cầm máu rất tốt), cầm theo là chai nước Phép rồi vảy vào nó. Mỗi lần vảy là lần đó thằng Quyết lại giật nảy lên, quằn quại, sùi bọt mép rồi rên la. Được một lúc thì bố em cầm cây Thánh Giá ra và dí trước mặt nó. Nó oằn mình lần nữa rồi từ từ cái lòng đen của mắt nó trở lại. khung cảnh lúc đó im lặng khủng khiếp, người khác thì đứng ngoài im lặng để cho bố em làm, vài người còn làm dấu thánh để ma quỷ nó thoát ra khỏi thằng Quyết.
– Là thằng N nó về đó…. Bố em khẽ nói. Sáng nay thằng C nhà này cùng thằng Quyết đi xem đám ma thằng N, giờ nó theo về đây rồi. Thằng C cũng bị nhưng mà nhẹ hơn, vì nó được hơ kĩ. Còn thằng Quyết thì lúc đó 2 anh chị không có nhà cho nên nó không biết lối mà hơ. Giờ mới ra nông lỗi này. Thôi. Giờ thằng bé ổn rồi, anh em mình chở nó lên trạm xá để băng bó vết thương cái, nó không sao đâu. Cũng may là từ cái lan can xuống mái bờ rô không cao lắm, thằng bé lại nhẹ nữa. Còn phiền mọi người đưa chị nhà vào trong cho chị tỉnh lại.
– À quên. Các bác lấy thằng Quyết cái chăn với cây Thánh Giá, giờ đêm khuya rồi, lại phải đi qua cái nghĩa địa kia nữa. Làm thế cho chắc..
Nói rồi bố em về lấy xe máy, thằng Quyết được bố nó ẵm sang nhà em rồi leo lên xe máy, để chở ra trạm xá. 2 người lớn đi trên 1 con xe 82, chở 1 thằng bé bị ma dụ. Đi qua cái nghĩa địa….
Tự dưng lúc này, em lại tưởng tượng ra cái nghĩa địa nó thật âm u, ghê rợn hơn bao giờ hết. Các linh hồn cứ lởn vởn quanh cái mồ mả của họ, mặc bộ đồ trắng, chỉ trực ai đi qua lúc đó để nhào ra bắt, bóp cổ cho người đó chết thì thôi… Cảm thấy mình thật dại vì xưa nay toàn lúc đêm đêm cùng lũ bạn ra nghĩa địa dọa ma người qua đường, lại còn ngồi lên nơi yên nghỉ của họ nữa chứ. Không biết 2 thằng kia nó có bị sao không nữa mà em không thấy 2 thằng đó chạy ra đây…
Đang vẩn vơ với những suy nghĩ lo sợ về ma quỷ, linh hồn bóp cổ, dụ người thì em bị mẹ gọi về nhà ngủ để sáng mai dậy đi học…
Sáng hôm sau.
Em dậy, đánh răng rửa mặt, ăn sáng để đi học.Bố em vẫn chưa thấy về. Đang trong lúc ăn cơm, suy nghĩ về thằng Quyết, không biết giờ nó thế nào rồi thì 2 thằng kia:
– Quyết owiiiiiiiiiiiiii. Đi học ddeeeeeeeeeeeeeeeeeee…..
Mịa, thì ra chúng nó bình yên vô sự, đêm qua ngủ ngon lành mà không gặp chuyện gì. Em nhanh chóng ăn bát cơm, mặc quần áo, đeo cặp,chạy ra ới chúng nó rồi kể rõ sự tình với chúng nó trên đường đi học. Và tất nhiên là em chọn đường vòng để đi học, giờ đi học qua cái nghĩa địa mà em vẫn cảm thấy ớn, ớn là vì chuyện anh N hôm qua vẫn còn trong trí nhớ và ám ảnh, thêm cái ớn nữa là chuyện đêm qua làm em nghĩ về cái nghĩa địa thân yêu ngày nào giờ kinh dị vc. Nghĩa địa gì mà toàn xác chết là xác chết.
Mà không hiểu sao 2 thằng kia đêm vừa rồi chả gặp phải chuyện gì các bác ợ. Chúng nó ngủ ngon luôn, có mỗi em với thằng Quyết bị.
Đến trưa học về, về đến nhà thì thật may mắn là em thấy bố đã ở nhà.
– Bố ơi, thằng Quyết nó sao rồi bố? Con lo quá.
– Nó bị rách ở má, môi,… rồi cô y tá bảo nó bị sock nặng về tinh thần nữa, lại còn bị sốt cao. Nó sáng nay mới tỉnh dậy, nhưng nhìn nó vẫn còn hoảng sợ. Không biết nó nhìn thấy gì mà bố với bác hỏi nó ko trả lời,chỉ lắc đầu rồi đòi về. Chắc là mai nó được về.
– Quyết owiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.. Mày có nhà không…
-Tao ko có nhà đâu… Nó gào với ra từ trong nhà xí (ngày trước quê em hay gọi là cái chuồng hôi hoặc hố xí,) để trả lời em các bác ạ..
– Thằng chó! Đùa tao à. Ỉa nhanh lên rồi đi với bọn tao. Em nói áp vào cánh cửa nhà nó
– Có chuyện gì thế mày. Chờ tao chùi đã…. vài phút sau…. Có gì thế? nói mau.
– Thằng Luyến bảo tí nữa ông Sáu đi bốc mả, ae mình lén đi xem đê. Đã xem bốc mả lần nào đâu, đi tí để biết thế nào mày.
– Ờ. Bây giờ đi luôn hả?
– Chuẩn cmnr. Giờ đang tối tối, thằng Luyến với thằng Trọng đang đứng ở cầu rồi. Ra luôn mày.
Thời đó bọn em ngu ngơ thế đó, cứ có cái gì thì 4 thằng cũng kéo nhau đi xem, nhất là đám ma. Vì bên em theo đạo Thiên Chúa khá nhiều cho nên có thêm cả hội kèn đồng để đưa tiến người đã khuất. Mà lúc đó đã biết gì đâu, cứ thấy ở đâu họ thổi kèn là bu vào xem thích lắm. Đám ma của anh N cũng thế, bọn em cũng đi xem là vì hội kèn hội trống…
– Thằng C, mày gọi thằng Quyết sao mà lâu thế, 2 bọn tao đợi mãi. Luyến làu bàu.
– Nó bận đi chuồng hôi. Thôi đi nhanh mày kẻo hết.
– Ờ.. Đi thôi.
Ra đến nghĩa địa, vì lúc đó tầm cuối tháng 10 trời chưa tối lắm, nhưng mà còn lạnh. Thấy có đống trấu đang bốc khói lên cao, đoán chắc là họ bốc mộ ở đó nên mấy thằng mon men đi qua các mộ để đi vào.
Đến nơi thì đã thấy nhà họ đã căng bạt,có gần chục người ở đó, người cầm cuốc, cầm xẻng, soi thêm cái đèn pin xuống dưới, và đào gần xong.
– Cái lũ này về đi. Ai cho ở đây! Chúng màyphải sài thì khổ bố mẹ mày cho.. Một anh có nói với bọn em và đuổi bọn em về
Bọn em cứ lì lì ko nói gì, tỏ ý không chịu về. Anh kia thì cũng đang bận nên cũng cho qua, còn mấy người lớn kia không ai để ý vì họ sắp đào tới quan tài rồi mà. (đoạn này em xin chi tiết về hành động của ông Sáu, còn mấy người kia thì em xin cho làm mờ đi)
– Cục..cục..cục…(tiếc gậy xọc xuống)
– Tới quan tài rồi, mọi người tìm dây rồi kéo lên đi, cẩn thận trơn. Khiếp, các cô các chú mới để có 4 năm mà đã cảy rồi. Sớm quá. Vài năm nữa chả hay hơn biết không. Tiếng ông Sáu trèo lên, tháo cái khẩu trang ra rồi nói nhỏ, phì phèo châm điếu thuốc lá rồi hút.
Mấy thanh niên ở đó cùng nhau kéo quan tài lên, một lúc sau thì cái quan tài(em xin nói ngắn thành ván) được kéo lên trên. Vì lòng đất chỗ này khá ẩm ướt, nước cứ rỏ tong tong từ ván xuống. Hình như em còn nhìn thấy màu ngái ngái, cũng có thể do em tưởng tượng ra. Nhưng mà thực sự, mặc dù chưa mở nắp ra mà mùi hôi thối đã thấy ngào ngào ở mũi rồi, được một lúc thì tất cả mọi người phải lấy tay bịt mũi lại. Ông Sáu cùng vài người từ từ cạy nắp ván lên
Mùi hôi thối lúc này phải nói là ngạt thở, bọn em phải đứng lui lại phía đầu gió để bớt mùi. Khi mà nắp ván vừa được nhấc ra và đặt xuống đất, ông Sáu thở dài ngao ngán:
-Biết ngay mà..haiz.. thôi tôi cứ bốc cho ông cụ sạch sẽ.
Đứng ở ngoài đầu gió, khá xa ván nhưng mà em cũng nhìn rất rõ. Đầu tiên là hộp sọ, nhìn như là vẫn chưa phân hủy hết vậy, không gì đất xấu hay là bốc sớm quá. Hộp sọ bị dính gì đó rơi ra như từng mảng da thịt vậy. Ông nhăn nhó bốc hết những khúc xương từ ván để đặt xuống tấm vải trắng.
-Chú cầm con dao lại đây để róc cái này cho bác.
1 anh cầm con dao để róc những mảnh dày dày bám vào khúc xương đùi. Em nghĩ đó là thịt và da chưa phân hủy hết các bác ạ.. Bọn em thằng nào cũng buồn nôn vì cái mùi quá nồng nặc, ông Sáu cũng chốc chốc lấy tay lau mồ hôi trên trán ông. Được một lúc nữa thì ông tháo găng tay, vất vả chạy ra gần phía bọn em(thực ra bọn em lùi xa ra), bỏ khẩu trang ra và hút điếu thuốc, tay run rẩy. Hút xong điếu thuốc, ông thở dài lần nữa rồi đeo khẩu trang, lôi cái găng tay khác ra để đeo rồi vào bốc tiếp. Ông chậm chậm từng hành động một, nhấc từng khúc sương ra, cho vào tấm vải cách nhẹ nhàng. Nhìn ông làm như là vô thức vậy. Rồi em quay sang nhìn 3 thằng bạn xem thái độ chúng nó thế nào: thằng Luyến vía khỏe thế mà em nhìn mặt nó tái xanh, thằng Trọng thì mặt vẫn lầm lỳ như mọi khi, đặc biệt nhất là thằng Luyến @@.
Nhìn nó như muốn xỉu, mặt tái mét, tay run rẩy, em động và người nó phát thì nó giật mình,lạnh toát nói như sắp khóc.
-Th..thôi về…đi chúng mày..Tao sợ lắm rồi…
-Ừ về thôi. Tao cũng không trụ ở đây được lâu nữa rồi…
4 thằng bọn em đi sát vào nhau khi qua chỗ ông Sáu đang bốc dở, đến cái đống trấu hơ cho thật kĩ, thật lâu, cho cái mùi khói nó át mùi hôi thối ảm vào người thì mới dám về nhà.
Và đó cũng là lý do thằng Luyến, từ một thằng mạnh vía trở thành thằng yếu vía cho đến tận bây giờ, về sau cũng tham gia trêu ma với bọn em nhưng nó không giám ngồi một mình trên mả, mà nó chỉ ngồi cạnh thằng nào đó và nói: thôi về đi chúng mày, muộn rồi, tao sợ lắm.
Sáng hôm sau, thằng Quyết bị sốt cao, mẹ nó phải đưa nó lên trạm xá để chuyền nước.
Còn ông Sáu, vừa về đến nhà là ông vào tẳm rửa, được một lúc thì ông lên giường nằm, đến giờ ăn cơm, bà Sáu gọi dậy ăn nhưng không thấy ông ra. Ông ra đi ở tuổi 50…..
Số em hồi nhỏ bị sao ý, mẫu giáo thì hay mơ đi đái rồi đái mẹ nó dầm. Đến lớp 2 lớp 3 thì biết rồi, khi mơ thấy mình đi đái thì trong cái suy nghĩ đã nảy sinh ra là nhịn đái và cố gắng tỉnh dậy. Lần này cũng thế, em mơ màng là mình đang ở trước cái ao nhà ông, vạch ch*m ra và bắt đầu tè… Bất ngờ em choàng tỉnh dậy, hoảng hốt vì sợ mình lớp 3 rồi còn đái dầm, rờ tay xuống dưới thì..ặc. may quá. Chỉ là giấc mơ ko thành hiện thực.
Chợt nhận ra mình cũng buồn thật, lò mò bò dậy, mở cửa để ra giếng, và vạch ch*m ra. Chưa kịp giải quyết thì em lạnh cả gáy khi mà gáy mình bỗng lành lạnh. Người không cử động, không mở miệng được, mắt cứ như bị líu lại. Mặc dù mắt em đang mở to. Hình như có bàn tay nào lạnh lạnh đang sờ gáy em, rồi bàn tay đó vuốt ra đến cổ, em căng mắt ra để nhìn thì thấy bàn tay đen đen, nhăn nheo, có 2 ngón như bị đốt cháy(ngón giữa và ngón áp trỏ).
Rồi bất ngờ bóp chặt cổ em rồi vặn đầu em ra phía trái, hướng về phía cái ổ điện của nhà em. Em sợ hãi để cố nhìn xem bàn tay này của ai mà quen quen thế, mà lúc này cũng chẳng nhớ được gì trên đời. Cảm giác như khi các thím đang bị mê ngủ đó, cảm giác như rất tỉnh, biết được sự việc bên ngoài nhưng mà cứ buông xuôi mọi thứ.
Rồi cái “con người” đó từ từ lộ ra trước mặt em, lại là cái mặt đêm hôm trước, cái đêm đó là mặt anh N đó mấy thím. Nhưng hôm nay ổng không cầm theo 2 cái đũa, mà chỉ tay không. Sau đó chạy thật mạnh đập đầu vào cái tường rồi quay ra cười the thé với em. Em lúc này thì: các thím cứ tưởng tượng mình bị sốt, giật mình, tim đập thình thịch, có thể nghe thấy được đó. Thiếu mỗi cái là em không chạy được, mà chỉ đứng trôn chân tại chỗ, mặc dù em cũng cố gắng nhúc nhích, mở miệng để gào rồi mà không có tiến triển gì. Không biết bố em có nghe thấy tiếng động mà “con người” kia vừa đập vào tường không nữa.
Dơ 2 cái ngón tay kia ra rồi ra hiệu như kiểu dử dử em đến đó, chân em cứ như bị kéo đi vậy, mặc dù em không có bước nhưng mà người cứ trôi dần đến chỗ cái ổ điện, đến nơi thì tay em từ từ bị nâng lên rồi tự dưng vớ được cái đũa sắt rồi cắm thằng vào đó, người em bị giật nảy lên rồi ngã xuống…
Em bàng hoàng giật mình rồi bật dậy… Thì ra là một giấc mơ, vẫn đang nằm giữa bố và mẹ, 2 vị đang ngủ ngon lành. Chỉ có em bị nằm mơ, ác mộng.
Lúc đó em cảm thấy mình tủi thân lắm các bác ạ. Nước mắt cứ ròng ròng nó chảy ra. Chỉ vì đi xem cái đám ma xong mà mất liền 3 ngày ko ngủ được, cứ đêm ngủ là gặp ác mộng, ván đổ, nằm vào ván, giờ thì lại cắm vào ổ điện. Ban ngày thì hay có cảm giác bị lâng lâng, đầu óc quay cuồng. Không biết sau này em sẽ ra sao nữa. Lúc đó em cứ thút thít khóc, rồi òa lên lúc nào ko hay. Bố mẹ em tỉnh dậy
– C bị sao thể? sao lại khóc.. ngủ đi con..
– Hu hu hu…
– Làm sao. Nói đi,mẹ thương..
– Lại gặp anh N mẹ ạ.. Huhu..lần này con mơ thấy cắm tay vào ổ điện… Òa òa… ==”
– Ờ thôi mẹ thương.
Rồi mẹ ôm chặt em vào lòng và xoa đầu, bố em ko nói gì, chỉ thở dài:
-Từ mai đừng đi xem đám ma nữa nha. Rồi như giờ thì khổ, mày cũng ko phải mạnh vía gì đâu mà cứ thích đi xem..
Em gục vào lòng mẹ thút thít rồi thiếp đi lúc nào ko hay. Ngủ một mạch tới sáng mà ko gặp giấc mơ nào nữa đêm đó. Nhưng chỉ là đêm đó thôi, chứ em còn gặp ác mộng về anh N nhiều lắm. xin được stop kể về giấc mơ, vì kể nhiều quá cũng nhàm, và phần là em muốn end chap cho nhanh. ^^
…………..
Sáng hôm sau, đánh răng rửa mặt, đi tè, ăn cơm, mặc quần áo chỉnh tề(thực ra là mặc quần vải, áo trắng ngả vàng) đi học với 2 thằng kia, còn thằng Quyết vẫn chưa về, Nhớ nó quá, ko biết nó sống chết sao rồi. Thấy cú nhảy của nó cũng như mấy thím sát thủ trong assassin’s creed, lao đầu xuống, nhưng thay vì đống rơm bên dưới thì Ubisoft lại thay bằng mái bờ rô( cái này em tự bịa thôi).
Buổi học cũng không có gì đặc sắc, nói chung chán phèo.. bla bla. cho đến khi nghỉ học thì em về.. ==”
Về đến gần nhà thì:
– Ey, thằng Quyết kìa mày.. Quyết owiiiiiiiiiii. Thằng Trọng gào lên khi thấy thằng Quyết được bố nó chở vượt qua bọn em.
– Ơi. Anh đây, tí qua nhà tao chơi nhé.
Éo thể nhịn được cười với thằng này, mặt mũi đầu tóc thì băng bó như cái xác ướp, mà vẫn cố nở cười tươi nói với với bọn em. lại còn dơ tay ra để chào nữa chứ. ==”
Bọn em cũng thộc mạng chạy nhanh về nhà cất cặp, thay quần áo rồi vòng qua nhà nó luôn, hàng xóm cũng đến để hỏi thăm tình hình nó thế nào. Nói chung là nó ko đến mức tã lắm, còn đủ xài là được. ==”
Vào nhà, 3 thằng chạy đến chỗ nó xoa tay xoa chân, xoa cả cái đầu cuốn ít băng của nó để suýt xoa.
– Sao họ bó đẹp thế mầy nhỉ. Sau này tao muốn làm bác sĩ quá.
– Dm. mày có mà đi canh nhà xác thì mới hợp, sĩ sĩ cái con khỉ..
– Mày tin tao đè mày ra mổ hoặc bơm ga xịt lửa ko.
-Giỏi thì nhào nào mày..
Thế là 2 thằng kia đè nhau ra, thằng Trọng khỏe hơn, lấy 2 tay giữ 2 cái chân của thằng Luyến rồi lấy chân nó dí vào Ch*m thằng Luyến, dm. Hài éo đỡ được với 2 thằng này.Em với thằng Quyết bò ra mà cười với cái trò của chúng nó..
– AAAAAAAAAAAAA. dm tha tao mày, tha tao.. Aaaaaaaaa
– Chừa chưa…
– Chừa rồi. AAA dm..
– Nói em chừa rồi đi rồi tao tha…
– AA em chừa rồi. anh Trọng tha em đi anh.. … Dm con chó.. dám chơi bố mày…
stop 2 cái trò của thằng này.. Em quay sang hỏi thằng Quyết luôn.
-Ê m, đêm đó mày mơ thấy gì thế? Nói anh em nghe coi
2 thằng kia ngơ ngác ko hiểu gì, vì 2 bọn đó có mơ thấy gì đâu, với lại em cũng chưa kể với 2 nó, đợi thằng Q về rồi nói một thể. Thằng Quyết hạ giọng xuống.
– Chúng mày còn nhớ ngày xưa anh em mình đi xem ông Sáu bốc mộ ko?
– Ờ có, sao hả mày.??
– Đêm đó về tao cũng gặp một chuyện gần tương tự như hôm trước. Kiểu như tao mà nhìn thấy xác chết là y như rằng gặp chuyện vậy.
– Làm sao, nói lẹ cái nào… ==”
– Hôm đó nhìn ông Sáu với mấy anh róc róc cái cục thịt ra thì t bỗng nhìn thấy cái gì cứ lảng vảng quanh cái tiểu đó, nó cứ mờ mờ ảo ảo quanh đó, t sợ tê cứng người mà không nói ra được gì, đến khi thằng nào đụng vào tao thì t mới bừng dậy. Lạnh toát cả người, rồi lúc anh em mình về đó, lúc đi ngang qua ông Sáu thì t liếc qua đó thấy cái đầu nâu(hộp sọ) nó động đậy, há mồm ra luôn. dm. lúc đó t cũng sợ kinh khủng, chỉ mong là về được nhà thôi. Rồi đến đêm tao mơ thấy ông Sáu cầm cái đầu nâu đó rồi đứng trước mặt tao, dơ lên rồi chụp vào đầu tao. Rồi lúc sau t lại mơ thấy, cái này khó tả lắm. cảm giác như là mày đang đứng trước một cái gì rất là lớn rồi bất ngờ nó đổ ập vào mình đó. các thứ quanh tao như bị dựng lên, tao cố tìm cái gì chắc chắc để bám nhưng mà ko thấy(sau này em mới biết đó là bị dựng giường). Éo hiểu sao tao lại mơ ghê đến thế, Rồi mẹ tao lay tao dậy, thấy tao sốt cao thì mẹ lấy thuốc, chườm khăn ướt để t đỡ sốt. Rồi sáng đó tao ra trạm xá, về đến nhà thì biết tin ông Sáu bị chết mày ợ.
– dm. Ghê thế sao ngày trước ko kể bọn tao nghe
– Thì tao có biết đâu, t thấy chỉ là giấc mơ bình thường như mọi người gặp ác mộng thôi mà. Ai mà biết được.
– Rồi. Thế còn đêm hôm trước mày mơ thấy gì mà leo lên tận mái nhà rồi nhảy xuống thế.
– T đang ngủ thì thấy mót tè, t ra giếng tè thì gặp một cái bóng, nó kéo chân tao đi đâu mà tao ko biết nữa. Lúc đó tao chỉ nhìn thấy mỗi cái bóng đó mà không nhìn thấy gì rõ xung quanh, nhìn như kiểu mắt mày bị mờ đó. Nó cứ ảo ảo trước mặt vậy. Rồi cái bóng đó cầm ngược tao lên và dộng ngược tao xuống đất. Tỉnh dậy thì thấy bố mày đang ôm tao rồi tao ko biết gì nữa. :(
[Truyện ma] Xóm oan hồn của tác giả Tao Không phần 12749 0 04:39 18/05/2017Truyện ma |
[Truyện ma miền Tây] Câu chuyện về ma da10363 0 23:16 19/03/2018Truyện ma |
Căn phòng ở tầng 9 Sài Gòn3263 0 15:10 16/07/2018Truyện ma |
[Truyện bùa ngãi] Trâu sát chủ tự tử3204 0 03:26 18/08/2017Truyện ma |
[Truyện ma] Xóm oan hồn của tác giả Tao Không phần 22867 0 04:42 18/05/2017Truyện ma |
Những câu chuyện kỳ lạ tại bệnh viện tâm thần4245 0 03:23 18/07/2017Truyện ma |
Truyện ma kinh dị Nước Mắt Cả Vong4657 0 15:58 26/01/2016Truyện ma |
Kỳ bí ký sự, một số sự vật tâm linh [Truyện ma]2908 0 22:58 15/03/2018Truyện ma |
Truyện ma kinh dị Người Hoá Chó4390 0 16:06 26/01/2016Truyện ma |
Lời Nguyền Soi Gương Full – Tác giả Lin Lin3070 0 16:10 26/01/2016Truyện ma |
Không có bình luận nào!