Ngày quyết định lấy vợ, bố mẹ đã khuyên can không nên lấy nhà vợ quê Thanh Hoá (TH), lúc đó mình vẫn quyết lấy vì nghĩ “people this, people that” (Có người này, người kia). Đến giờ vẫn không có tư tưởng phân biệt vùng miền nhưng chẳng ngờ cái this – that nó lại dính vào nhà bên vợ của mình.
Mình trai gốc SG, trước giờ tâm niệm 3 kiểu người phụ nữ chọn lấy làm vợ: Hoặc là tri thức, kiếm tiền giỏi – nếu không thuộc tuýp này thì phải là 1 người có nhan sắc, quán xuyến tốt, đối nhân xử thế giỏi – nếu không giỏi 2 cái kia thì nhất định phải là người phụ nữ nội trợ giỏi.
Mình chọn cái thứ 3, thế là chui về miền núi, nơi trong rừng, trong rẫy, quen em trong đấy – con gái của 1 gia đình đông con gốc TH, xung quanh cũng là dân TH di cư đến lập nghiệp. Đến nỗi mỗi lần thuê xe về nhà ngoại, tài xế ai cũng nói “sao mày vào tận đây kiếm được vợ hay vậy?”. Tất cả mình chỉ mong nhà mình có 1 vợ đảm, dâu thảo.
Cưới nhau về thì ra ở riêng luôn, vợ mình chưa phải làm dâu ở nhà 1 ngày nào. Ngay từ khi cưới xong đã có chuyện, tiền mừng cưới bên nhà chồng thì bố mẹ mình cho làm vốn, còn nhà gái cô dâu chỉ về nhà chồng mang đi mỗi chiếc dây chuyền mẹ tặng với 1 thái độ bất mãn gì đấy, thấy nhiều đêm còn khóc thầm. Mình hỏi thì không nói, sau này mới biết rằng nhà vợ chê cái tiền “lại quả hay lại mặt gì đấy” – đại loại là tiền đưa cho nhà gái coi như trả công đã nuôi con gái, nhà mình đưa chỉ vài triệu, ít quá là coi thường… “Cả đời em sẽ không quên việc này, may mà bố mẹ không bóc phong bì ra trước mặt quan viên họ hàng”. Phân tích cả đêm liền cho vợ cũng nguôi ngoai được tí còn bố mẹ vợ nghĩ sao thì mặc kệ.
Ngày có bầu đứa con đầu lòng, mẹ vợ và vợ nói nhỏ nhau xét nghiệm 1 loạt test kiểm tra các hội chứng bất bình thường cho đứa nhỏ, cưới 2 năm mình mới biết rằng mình bị giấu chuyện bên nhà vợ có xấu do ảnh hưởng từ thời chiến tranh ảnh hưởng trực tiếp đến con cái anh chị trong nhà (Đã phải bỏ 2 3 bé).
May mắn ơn trời con mình sinh ra khỏe mạnh, bụ bẫm, mẹ nó chăm con cũng rất tốt, đó là niềm an ủi duy nhất của mình.
29 tết vừa rồi nhà mình chỉ còn mẹ ở nhà ăn tết 1 mình, mình đưa vợ con về, nhà mình do kinh doanh nên nhà cửa rất bừa bộn, giờ cơm nước, ngủ nghỉ cũng lệch giờ so vs các nhà khác cỡ 1- 2 tiếng. Đến tận trưa 30 nhà còn chưa ra đâu vào đâu. Về đấy cả nhà đều xoay mòng mòng, trưa 30 mình về nhà riêng giặt giũ, cơm nước, cúng kiếng thì vợ gọi điện thoại nói chiều cho 2 mẹ con về, không ở đây nữa.
Hơi khựng lại 1 tí nhưng mình cũng hiểu lý do, thà ở nhà mình ít người thảnh thơi còn hơn ở nhà chồng bừa bộn, khó ở, trái giờ giấc sinh hoạt. Em không chịu khổ, chịu cực được rồi.
Xin phép mẹ cho vợ con về vì lý do con còn nhỏ, về nhà yên tĩnh, ít việc cho 2 mẹ con nó có điều kiện ăn ngủ cho đúng giờ, không tội thằng nhỏ. Đau lòng khi thấy nỗi buồn ánh lên trong mắt mẹ. Mùng 1 cũng chỉ tạt qua thăm mẹ 1 lát rồi đi về mà không ăn cơm dù mẹ mời. Mình biết mẹ buồn nhưng thôi 2 mẹ con an ủi vì cháu nhỏ, thông cảm cho năm nay.
Thấy nhà có con dâu mà vợ mình chưa bao giờ chủ động rửa được bát chén cho nhà chồng lại càng thấy mình có lỗi hơn. Lại là lý do con nhỏ, 1 người phụ nữ làm dâu tốt thì ít nhất cũng phải biết “Mẹ bế hộ con cho con rửa bát”, được hôm nào rửa thì cũng phải tị chồng có phụ cùng hay không @@.
Chán cảnh nhà vợ, mình cho vợ con về quê ở từ tết đến giờ, nói em ở trên đấy 1 thời gian đi, anh về ở với mẹ.
Từ đó đến giờ, mỗi lần đi làm cầm cái áo sơ mi nhăn vuốt vuốt rồi mặc đi mà thấy tủi. Phòng làm việc của mình thì cũng chả quan tâm quét dọn, sắp xếp. Thỉnh thoảng đi nhậu về thì chẳng bao giờ có ly nước chanh giải rượu mà chỉ toàn cằn nhằn, giận dỗi dù chỉ nằm im ngủ 1 góc, không quậy phá.
Bố vợ thì có con riêng (cũng giấu nốt, chỉ biết khi đã lấy), anh chị thì 2 vợ chồng có ít vốn bố mẹ chồng cho từ đám cưới cũng lăm le mượn. Anh em, bà con có ăn thì có mặt, chứ sống và giao tiếp nhạt thếch, lợi ích cá nhân là trên hết và không quan tâm họ hàng ra sao.
“Em không thích đàn ông TH, gia trưởng, chỉ tay 5 ngón” – Vợ mình nói thế. Về đấy cỗ bàn mới thấy đúng. các tiệc lớn đến nhỏ, đàn ông ngồi đánh cờ, đánh bài, tán chuyện, đến bữa vào ngồi ăn xong ra uống trà, tuyệt nhiên từ đầu tới cuối không đụng vào bếp núc, nhà cửa, quét dọn. Nhiều chuyện nữa xảy ra làm mình không có cái nhìn thiện cảm ở nhà vợ. Chẳng ai muốn vạch áo cho người xem lưng làm gì cho xấu hổ. Mình đã chọn thì phải chịu trách nhiệm, lỗi tại mình. Vì con vì cái mà cố gắng…
Nhớ 1 câu nói của 1 bác trong đây “Rước 1 gen xấu về là có lỗi với tổ tiên”. Dạy lại thằng em trai, lấy vợ là phải xem tông, tìm hiểu thật kỹ rồi mới quyết định, chuyện người bạn đời của mình, yêu thôi là chưa đủ.
Mới đầu năm phiền lòng, viết lan man, tâm sự với các bác. Cám ơn đã đọc…
Theo một tác giả xin được phép giấu tên, cảm ơn anh đã chia sẻ câu chuyện thú vị này…
[Tâm sự đàn ông] Vợ ngoại tình với sếp của mình5053 0 00:39 14/08/2019Tâm sự |
[Tâm sự] Đừng bao giờ yêu gái chưa quên được tình cũ4392 0 00:42 20/01/2018Tâm sự |
Các bước để trở thành Chuyên Gia Hệ Thống (IT System) và IT Hạ Tầng (Infrastructure)3691 0 01:44 24/10/2023Tâm sự |
[Tâm sự] Kể chuyện mình đi tán gái7411 0 14:46 10/05/2018Tâm sự |
[Happy Ending] Trai tỉnh lẻ say nắng gái thành phố5329 0 17:39 20/12/2017Tâm sự |
[Tâm sự – Tình yêu] Chia tay rồi quay lại, liệu có bền lâu?3758 0 02:03 24/03/2019Tâm sự |
[Tổng hợp] Kể về thời gian lúc mới ra trường5427 0 02:01 18/05/2018Tâm sự |
Bạn đã bao giờ khóc vì một chú chó?4663 1 02:02 30/06/2017Tâm sự |
[Tâm sự – Chia sẻ] Vừa học vừa làm vượt qua số phận2991 0 20:36 08/03/2019Tâm sự |
[Tâm sự quê hương] “Nhà” là bao xa?4119 0 19:43 09/03/2018Tâm sự |
Xin chia buồn với bác, e tuy chưa có vợ con gì nhưng bác e cũng lấy vợ người thanh hóá và e cũng ở với họ 1 time thì thấy trong đó đúng là đàn ông có cái tật Gia Trưởng thật. Cảm ơn bác vì đã chia sẻ 1 góc cuộc sống cá nhân để ae F.A từ đó mà rút kinh nghiệm khi cưới vợ
16/02/2019 lúc 04:14