Trúc kiếm nhuốm máu.
Cho tới lúc này mọi người mới rõ ràng trúc kiếm trên tay Giang Sở có chút âm u bới vì nó đã sớm nhiễm qua bao nhiêu là máu tươi địch nhân, đó là một loại chấn động cỡ nào.
Nhìn thiếu niên yếu đuối như vô hại cùng cách xuất kiếm vô tình như kiếm khách, hai cái hình tượng này bên trong trận chiến này rốt cục là dung hợp lại cùng nhau.
Chỉ chốc lát sau Giang Sở thu kiếm, Sửu Nô Nhi cùng bốn người Tinh Điện cũng đồng dạng phân ra thắng bại. Nếu như nói, Giang Sở kiếm nhanh, ra tay vô tình, như vậy Sửu Nô Nhi ra tay quả thực là tàn nhẫn.
Bốn người Tinh Điện không có thời gian tức giận thế nhưng xương cốt toàn thân mỗi người đều bị đánh vỡ nát triệt để tê liệt nằm trên mặt đất trong thống khổ chờ đợi tử vong giáng lâm.
Tay Sửu Nô Nhi nhiễm không ít máu nhưng không hề để ý xoa xoa trên y phục chính mình, nhếch miệng thoáng cười với Giang Sở, lập tức nhu thuận đứng trở về phía sau thiếu nữ, trầm mặc ít lời phảng phất như tất cả những thứ này cũng không hề liên quan gì tới nàng.
– “Các ngươi, cũng không muốn đi sao?” Ánh mắt lành lạnh chậm rãi như làn sóng đảo qua trên người những kẻ còn lại, thiếu nữ nhàn nhạt hỏi.
Oanh một tiếng, nguyên bản nhóm người đứng ở chính giữa kia sắc mặt đột biến, giống như chó cắn phải cái mông nhảy lên, xa xa chạy trốn cũng không dám quay đầu về.
Nói đùa gì vậy, tuy rằng người nhiều hơn chút, thế nhưng muốn nói thực lực bọn họ e sợ còn không bằng bọn người áo đen cùng những gia hoả Tinh Điện kia.
Di hài Dạ Ma Tinh chủ cố nhiên mê người thế nhưng vậy cũng chung quy phải có mạng mới hưởng được a.
Trộm tinh giả đều là cực kỳ thức thời gặp kẻ có thực lực ngang nhau đều không có phân biệt đúng sai thế nhưng gặp kẻ mạnh hơn mà không thức thời đó chính là chính mình muốn chết .
– “Được rồi nơi này yên tĩnh rồi.” Miễn cưỡng vỗ vỗ tay, trên khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, lộ ra một nụ cười hiếm thấy: “Xem nét mặt của ngươi, nói vậy lần này, chúng ta không làm không công à ?”
– “Hẳn là không sai, nơi này có khí tức Dạ Ma Tinh.” Khẽ gật đầu, Giang Sở ngược lại cũng không có cái ý tứ giấu giếm gì, thẳng thắn nói ra. Đánh giá thoáng xung quanh ánh mắt thiếu nữ rốt cục rơi xuống trong một cái hầm dài hơi nông.
Nói là nông trên thực tế, hẳn là cũng không phải là ai cố ý đào lên, mà là vết tích lúc trước chiến đấu lưu lại một bộ hài cốt thân mang hắc y lẳng lặng nằm ở trong đó, trong tay vẫn nắm môt cây đoản kiếm. Chỉ là theo thời gian trôi đi, hài cốt trên người hắc y đã sớm tàn tạ không thể tả, từ bên trên bạch cốt, cũng khó nhìn ra năm tháng tuyệt đại phong hoa đó.
Ngược lại đoản kiếm trong tay vẫn như cũ lộ ra vi quang (ánh sáng yếu ớt) nhàn nhạt, hiển nhiên không là phàm phẩm (vật phẩm tầm thường).
Tại một bên khe nông đi một vòng, xác định nơi này chính là tiêu điểm ba nhóm người kia vừa tranh đoạt, thiếu nữ chân mày hơi nhíu lại: “Chẳng lẽ đúng là Dạ Ma Tinh chủ? Đoản kiếm này, tựa hồ là khát máu chi nhận.”
Hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua thiếu nữ, trong lòng Giang Sở đối với lai lịch đối phương cũng càng ngày càng hiếu kỳ, có thể một thoáng đã nhận ra lai lịch đoản kiếm, thân phận thiếu nữ này chỉ sợ cũng cực kỳ bất phàm. Bất quá, bây giờ không phải là thời điểm nghiên cứu cái này.
– ” Khí tức Dạ Ma Tinh rất mạnh, dựa vào hài cốt này ta có thể ngưng luyện được ra bản mạng tinh.”
Lời này có thể cũng không phải là tùy tiện nói ra được, trên thực tế cũng chẳng khác gì là nói ra phương án phân phối.
Trước đó bọn họ đã cẩn thận thông qua nếu thu được vật phẩm thì phân phối công bằng. Bây giờ, người khác đã bị đánh đuổi, cũng là lúc nên phân phối lợi ích .
– “Ngươi lấy hài cốt, ta lấy đoản kiếm, ngược lại cũng công bằng.” Gật đầu, thiếu nữ thoả mãn vỗ vỗ tay: “Bất quá, hài cốt này, với ta còn có tác dụng.”
Dừng một thoáng, thiếu nữ tiếp tục nói: “Ngươi ngược lại cũng chỉ là mượn hài cốt ngưng luyện bản mạng tinh mà thôi, không dùng đến hài cốt nhiều như vậy, có thể phân một ít cho ngươi. Để bồi thường đoản kiếm là của ngươi .”
Cứ bằng việc nhận ra lai lịch đoản kiếm, dáng vẻ thiếu nữ một bộ không hề để ý, tựa hồ căn bản cũng không có đem binh khí bên người Dạ Ma Tinh chủ ngày xưa để ở trong lòng, ngược lại là đối với hài cốt cảm thấy hứng thú rất lớn.
– “Theo ngươi.” Trầm mặc chốc lát, Giang Sở vẫn là đồng ý.
– “Nô Nhi, đi thôi nhớ lưu một ít hài cốt cho hắn.” Thoả mãn gật đầu, thiếu nữ thuận miệng phân phó nói.
Giang Sở cũng không hề sốt ruột đi lấy, chỉ là lẳng lặng nhìn thiếu nữ, bây giờ lợi ích trước mặt, không ai dám bảo đảm, thiếu nữ lại không đột nhiên trở mặt giết người.
– “Đồ tốt!” Một tay tóm lấy hài cốt, trên người Sửu Nô Nhi đột nhiên tuôn ra một vệt huyết quang, nắm lấy cánh tay hài cốt tạo thành một cái miệng lớn như chậu máu, qua trong giây lát, sức mạnh bên trong hài cốt nhất thời điên cuồng tràn về trong thân thể Sửu Nô Nhi. Cho dù là Giang Sở cũng có thể rõ ràng cảm nhận được sức mạnh bên trong hài cốt đang trôi đi.
Chỉ là, hiệu quả như vậy duy trì chưa được bao lâu thì bỗng nhiên im bặt đi.
– “Răng rắc!”
Cánh tay hài cốt bị nắm lấy đột nhiên phát sinh một tiếng vang giòn, sắc mặt Sửu Nô Nhi kịch biến trên mặt mơ hồ hơi tái xanh, bỏ qua hài cốt, Sửu Nô Nhi một hơi thối lui ra khỏi ba bước, trở tay một quyền nện ở trên lồng ngực chính mình, một ngụm máu đen đột nhiên từ trong miệng phun ra, mang theo một mùi hôi thối.
– “Đáng chết, hài cốt có độc!”
Trong phút chốc, thiếu nữ cũng rốt cục phản ứng lại, một bước bước đến bên người Sửu Nô Nhi, tay ngọc liên tục điểm bảy lần tại trên người Sửu Nô Nhi, tinh lực nhàn nhạt từ trên ḷòng bàn tay tuôn ra, trong nháy mắt liền phong bế kinh mạch Sửu Nô Nhi.
– “Chủ nhân, Nô Nhi không có chuyện gì.” Gian nan hướng về phía thiếu nữ thoáng nở nụ cười, Sửu Nô Nhi trầm giọng nói.
Gần như là đồng thời, xa xa một tiếng bước chân chậm rãi vang lên.
– “Ngụy đại tiểu thư, ngươi liều mạng trốn tới đây, chính là hi vọng hắn cứu ngươi sao?”
Thoại đồng thời âm vang lên, Ngụy Nguyên một thân vết máu chạy trốn lại đây, vẻ mặt chật vật cực điểm, bên hông máu không trào ra. Bỗng nhiên, Sở ánh mắt Giang đột nhiên ngưng lại, chậm rãi rơi xuống trên người phía sau Ngụy Nguyên.
– “Giang Sở, lần trước tại Sở quận, cho ngươi chạy thoát, bất quá lần này, chỉ sợ ngươi sẽ không có vận may này :” Lộ ra vẻ một vẻ trào phúng, thanh niên theo sát tại phía sau Ngụy Nguyên hờ hững mở miệng nói.
– “Cẩn trọng, hài cốt có độc!”
Chạy trốn tới bên người Giang Sở, Ngụy Nguyên suy yếu tựa vào trong lòng Giang Sở, cấp bách mở miệng nói.
Hài cốt có độc!
Bây giờ đã là lần thứ hai nghe nói như thế, bất quá tin tức Ngụy Nguyên, đúng là vẫn còn hơi muộn một chút. Bây giờ, Sửu Nô Nhi rõ ràng đã trúng độc .
– “Ngụy đại tiểu thư, đến lúc này ngươi vẫn có tâm tư quan tâm người khác sao?”
Ánh mắt có chút âm lãnh, thân ảnh Chúc Ngâm Phong cũng lập tức đã xuất hiện ở phía sau thanh niên kia.
– “Xin lỗi, đã quên tự giới thiệu mình.” Cũng không để ý phản ứng Ngụy Nguyên, ánh mắt thanh niên rơi xuống trên người Giang Sở, thản nhiên mở miệng nói: “Nói đến, ngươi hẳn phải biết tên của ta mới đúng, tại Sở quận, tam đệ ta là người đã chết ở trên tay ngươi… Ta tên: Trương Dã!”
Trương Dã, Trương gia Nhị công tử, bây giờ rốt cục cũng đuổi tới Kinh Châu, chỉ là Giang Sở đi không nghĩ tới, đối phương, dĩ nhiên sẽ xuất hiện tại bên trong tinh mộ này.
Sát cục!
Giang Sở trước đó cũng đã cự tuyệt đồng hành cùng Ngụy Nguyên, nhưng không nghĩ cuối cùng vẫn là bị quấn vào trong sát cục này.
Không nghi ngờ chút nào, tin tức Ngụy Nguyên thông qua tinh chi truyền thừa truyền đến Trương gia, cho nên mang đến cho Trương gia cảm giác nguy hiểm rất lớn, nên mới không tiếc lấy thân phận trộm tinh giả xông vào tinh mộ, cũng muốn triệt để chém giết Ngụy Nguyên, đương nhiên cũng bao gồm chính mình.
– “Độc, là do các ngươi hạ ?” Khuôn mặt của cô gái không hề có một tiếng động mông lung nổi lên một tầng sương lạnh, dùng âm thanh lành lạnh hỏi.
Liếc mắt nhìn thiếu nữ, Trương Dã lạnh nhạt nói: “Như vậy xem ra này độc nhưng là ngộ sát tên phu xe này, bất quá vậy cũng liền coi như các ngươi xui xẻo, ai cho các ngươi dĩ nhiên ngu xuẩn với đi cùng một chỗ với hắn.”
– “Ta không quan tâm các ngươi có tâm tư gì, bất quá cái giá phải trả chỉ sợ ngươi trả không nổi.”
Đem Sửu Nô Nhi thả xuống, thiếu nữ chậm rãi đứng dậy, một bước bước ra tóc dài không gió mà bay, sát khí lạnh đến thấu xương như ngày đông giá rét gió, lạnh lùng nhìn hướng về Trương Dã.
– “Chủ nhân, Nô Nhi còn chưa có chết… Những người này, giao cho Nô Nhi đi.”
Trong miệng lần thứ hai phun ra một ngụm máu đen, Sửu Nô Nhi gắng gượng đứng dậy, thân thể hơi lay động, nhưng đúng là vẫn chặn trước người thiếu nữ.
– “Hồ đồ, ngươi an tâm trừ độc những chuyện này giao cho ta xử lý.”
Thân thiết nhìn Sửu Nô Nhi một chút, thiếu nữ trầm giọng quát lớn nói.
– “Trừ độc?” Cười lạnh một tiếng, Chúc Ngâm Phong khinh thường nói: “Thực tinh tán độc, đã thấm vào bên trong bản mạng tinh của hắn, trừ phi tự hủy bản mạng tinh, bằng không độc này ai cũng giải không được.”
Độc này vốn là dùng để đối phó Giang Sở, thâm độc cực điểm, căn bản cũng không có thuốc giải. Tự hủy bản mạng tinh, đó là thảm liệt đến mức nào?
Ngưng luyện ra bản mạng tinh, bản mạng tinh đó là khởi nguồn sức mạnh, một khi hủy diệt bản mạng tinh, con người trở nên vô dụng, đừng nói tu luyện, có thể sống sót hay không đều không nhất định.
Đặc biệt là dưới tình huống này, coi như là có quyết tâm ‘tráng sĩ cụt tay’, phá huỷ bản mạng tinh, thì lấy cái gì để chiến đấu?
– “Lâm Bân đâu? Bày xuống sát cục như vậy, chính hắn chẳng lẽ không đến sao?”
Cũng không để ý tới Chúc Ngâm Phong, ánh mắt Giang Sở chậm rãi phóng tầm mắt hướng về xa xa, hờ hững mở miệng hỏi ngược lại.
Sự tình đến mức độ này, Giang Sở làm sao còn có thể đoán không ra chân tướng, lợi dụng hài cốt Dạ Ma Tinh chủ hạ độc, tác phẩm như vậy bất kể là Trương Dã hay là Chúc Ngâm Phong, chỉ sợ không làm nổi. Giải thích duy nhất, đó là tên nhi tử thành chủ Kinh Châu kia.
“Đùng, đùng, đùng.”
Âm thanh Giang Sở vừa rơi xuống, xa xa bên trong bóng tối bỗng nhiên vang lên một tiếng vỗ tay lanh lảnh.
– “Ta rất thích người thông minh, bất quá ngươi phản ứng lại quá muộn.” Thản nhiên từ bên trong bóng tối đi ra, trong tay Lâm Bân cầm một cái quạt giấy, thanh âm châm chọc nói: “Vận khí của ngươi cũng không tồi, lại có người giúp ngươi chịu chết chịu đựng độc tố bên trong hài cốt này.”
Cái gọi là người chết thế, tự nhiên chính là Sửu Nô Nhi, nếu không phải nhờ số trời run rủi, hắn đi trước luyện hóa sức mạnh bên trong hài cốt, bây giờ người trúng độc, chỉ sợ là Giang Sở .
Từ lúc mới bắt đầu, đây chính là sát cục Lâm Bân bố trí, thậm chí cả tin tức di hài Dạ Ma Tinh chủ cùng địa đồ tất cả đều là hắn cố ý thả ra làm thế chính là dẫn Giang Sở mắc câu.
Đương nhiên, tin tức này không thể trực tiếp nói cho Giang Sở, bởi vì chỉ cần Giang Sở cùng trộm tinh giả là địch, liền có thể lấy được tin tức này.
Tinh không ảo cảnh, cảm ngộ bản mạng tinh của Giang Sở chính là Dạ Ma Tinh, một khi chiếm được tin tức này, thì tuyệt đối sẽ mắc câu, bởi vì hài cốt Dạ Ma Tinh chủ cũng không phải là giả.
Đương nhiên sớm nhận được tin tức từ thành chủ Kinh Châu trước tiên Lâm Bân đã sớm chạy tới chỗ hài cốt động chân động tay. Kể cả cây đoản kiếm kia cũng đều có vấn đề chỉ là đoản kiếm còn chưa có ai chạm qua độc trên hài cốt này nhờ số trời run rủi bị Sửu Nô Nhi chịu thay. Trái lại Giang Sở tránh được một kiếp.
– “Ta nếu không trúng độc, bằng ngươi lưu được ta sao?” Ánh mắt lạnh lẽo, Giang Sở một tay cầm kiếm, uy nghiêm đáng sợ hỏi ngược lại.
– “Hạ độc bất quá chính là phòng ngừa vạn nhất mà thôi, chỉ cần có thể đưa ngươi đưa tới đây, lẽ nào ngươi còn có thể xoay chuyển cục diện hay sao?” Quạt giấy vừa thu lại, Lâm Bân ngạo nghễ nói: “Cô nương này ngược lại là đẹp đấy, sau khi ngươi chết, bổn thiếu gia thì sẽ thay ngươi dạy dỗ.”
Trong khi nói chuyện, ánh mắt Lâm Bân rơi xuống trên người thiếu nữ kia, trong mắt nóng rực.
Dung mạo tuyệt mỹ của thiếu nữ kia cùng khí chất lành lạnh, đối với người đàn ông, chính là sự mê hoặc nguy hiểm chết người.
– “Ngươi muốn chết!”
Không chờ Giang Sở trả lời, trước tiên Sửu Nô Nhi gầm lên như lôi đình : “Ngươi tính là thứ gì, cũng dám đối với vô lễ chủ nhân ta?”
Tuy bản thân trúng kịch độc, khi nghe lời nói của Lâm Bân , Sửu Nô Nhi cũng phẫn nộ, một bước bước ra, mặt đất một trận rung động, nắm đấm thép ầm ầm đập ra, quyết chí tiến lên.
“Ầm!”
Cảm nhận được khí tức mãnh liệt trên người Sửu Nô Nhi, Trương Dã cũng đồng thời bắt đầu động , một quyền tương tự đập ra cản lại thế tới Lâm Bân. Rên khẽ một tiếng, Sửu Nô Nhi lùi lại bảy bước, oa một tiếng phun ra một ngụm máu đen.
– “Ồ?” Vẩy vẩy tay có chút tê tê, Trương Dã vô cùng kinh ngạc nhìn Sửu Nô Nhi nói: “Ngươi dĩ nhiên có thể chế trụ độc tính?”
– “Nô Nhi, ngươi lui ra!” Nhìn thấy Sửu Nô Nhi lần thứ hai bị thương, thiếu nữ không nhịn được lần thứ hai lên tiếng nói.
– “Chủ nhân, chỉ cần Nô Nhi còn có một hơi, thì sẽ không để bất luận người nào xúc phạm tới người.” Dùng sức lắc lắc đầu, Sửu Nô Nhi cố chấp lần thứ hai bước ra một bước, mắt nhìn chòng chọc Trương Dã: “Bất kể là ai, chỉ cần bất kính đối với tiểu thư, nhất định phải chết.”
Một câu nói, một động tác, trong một sát na, trên người Sửu Nô Nhi bỗng nhiên tuôn ra chiến ý dọa người, khốc liệt mà khủng bố.
Căn bản không cho Trương Dã cơ hội trả lời, Sửu Nô Nhi quát lên một tiếng lớn, bắp thịt tăng vọt, bằng tư thái cuồng bạo cùng Trương Dã va chạm.
Không có một chút hoa xảo nào, thậm chí chiêu thức cũng đều đơn giản đến cực hạn, chính là lấy sức mạnh cường hãn nhất mạnh mẽ công kích, hơn nữa, hoàn toàn không thèm để ý thương thế của mình, hầu như hoàn toàn là tư thái lấy mạng đổi mạng.
– “Hảo thân thể cường hãn.” Không nhịn được than thở một câu, khí thế trên người Trương Dã đột nhiên dâng cao, tinh lực từ trên người lên tới một loại mức độ cực kỳ khủng bố, lần thứ hai đem Sửu Nô Nhi áp chế xuống.
Bây giờ Sửu Nô Nhi bị độc tính thực tinh tán ăn mòn, căn bản không cách nào vận dụng tinh lực, hoàn toàn là tại dựa vào thân thể mạnh mẽ chiến đấu, nhưng là dù vậy, cũng vẫn như cũ nắm giữ sức chiến đấu đáng sợ, ngay cả là Trương Dã cũng không nhịn được trở nên động dung.
– “Động thủ đi.” Mí mắt hơi nhảy một cái, Lâm Bân tựa hồ không lo lắng chuyện này, mở miệng phân phó.
Một câu này bao gồm cả Chúc Ngâm Phong ở bên trong, mọi người đồng thời ra tay, đem Giang Sở cùng thiếu nữ kia triệt để vây ở bên trong.
Lần này bọn họ theo Trương Dã đến đây có tới hơn ba mươi người, mỗi một cái đều là cao thủ ngưng luyện ra bản mạng tinh, bây giờ đồng thời ra tay, uy thế ngập trời, ngay cả là Giang Sở cùng thiếu nữ cũng không nhịn được vì đó biến sắc.
Muốn từ bên trong số đông như vậy mà thoát ra tất nhiên phải là một hồi huyết chiến. Nhưng mà trước khi Giang Sở xuất thủ, Trương Dã một chưởng đánh ra, đem Sửu Nô Nhi đánh bay, cũng đồng thời đè xuống hy vọng cuối cùng.
Cực nóng khí tức giống như phần thiên liệt diễm, tại trong tinh mộ âm u này có vẻ cực kỳ chói mắt. Áo nghĩa võ học, Liệt Dương chưởng!
Cuồng phong dâng lên tinh tực uy thế ngập trời thậm chí không phải nhóm người áo đen trước đó phóng thích tử vong chi hoa có thể so sánh với bởi vì đây mới là áo nghĩa võ học hoàn chỉnh.
“Ngưng Tinh Cảnh! ! !”
Lạnh lùng mở miệng, thiếu nữ gần như là liếc mắt đã nhìn thấu thực lực Trương Dã. Đây căn bản không phải sức mạnh dưới Ngưng Tinh Cảnh có khả năng phát ra! Trương Dã cũng không phải là tiếp cận Ngưng Tinh Cảnh, mà là chân chính đã là cường giả Ngưng Tinh Cảnh.
Trước đó Hải Lan đã đề cập tới, tuy rằng cường giả Ngưng Tinh Cảnh trở lên không cách nào đi vào, thế nhưng nếu như là sau khi đi vào, mới đột phá Ngưng Tinh Cảnh vậy thì sẽ không bị hạn chế. Không nghi ngờ chút nào, Trương Dã chính là loại người này!
Tại bên trong tinh mộ này, nhân vật như Trương Dã, mới thật sự là người đáng sợ nhất. Từ lúc mới bắt đầu, Trương Dã đã căn bản không đem Giang Sở để vào trong mắt, không phải tự đại ngông cuồng, mà là bởi vì hắn đã bước chân vào Ngưng Tinh Cảnh.
Nếu như nói, trước đó huyết chiến còn có một tia hi vọng sống, như vậy giờ khắc này sau khi Trương Dã bộc lộ ra thực lực Ngưng Tinh Cảnh thì gần như là thập tử vô sinh ‘tất sát chi cục ‘ (cục diện bị giết chết là dĩ nhiên). Đến giờ phút này sắc mặt Giang Sở nhất thời biến thành cực kỳ khó coi.
Tầng tầng cơ quan, mỗi một bước đều bị Lâm Bân tính toán ở bên trong, đây còn là kết quả chính mình bất ngờ cùng thiếu nữ bọn họ gặp nhau nếu chỉ có chính mình một người, cái này thì một cái cơ hội giãy dụa cũng không có.
Ánh mắt rơi xuống trên người Trương Dã, trong tay cầm kiếm Giang Sở không tự nắm thật chặt.
– “Xin lỗi, là ta liên lụy các ngươi!”
Trúc kiếm khẽ giương lên, Giang Sở bình tĩnh nhìn về phía thiếu nữ nói: “Ta sẽ giúp ngươi ngăn cản bọn họ, ngươi mang theo Sửu Nô Nhi đi đi.”
Giang Sở tuy là kiêu ngạo, tuy rằng rơi xuống tình cảnh này hẳn phải chết, hắn cũng không hề nghĩ kéo thiếu nữ cùng Sửu Nô Nhi bám lấy một tia hi vọng sống, mà là lấy kiếm trong tay mình, một mình nghênh địch, cho thiếu nữ một cái cơ hội chạy trốn.
Lựa chọn như vậy có lẽ có chút ngốc nghếch, nhưng mặc dù cho lựa chọn lại Giang Sở cũng đồng dạng sẽ làm ra quyết định này.
Kiêu ngạo kiếm, kiêu ngạo kiếm khách!
Nghe vậy, thiếu nữ cũng rốt cục trở nên động dung, ở tình huống như vậy, nàng tự nhiên có thể cảm nhận được sự chân thành của Giang Sở, đây cũng không phải là làm bộ làm tịch, mà là chân chính muốn lấy sinh mệnh cùng máu tươi đổi lấy.
Lẳng lặng nhìn Giang Sở vài giây, ánh mắt thiếu nữ lành lạnh cũng bất giác nhiều hơn mấy phần nhu hòa, nhẹ giọng nói.
– “Ngươi người này, quả nhiên không đến nỗi chán ghết như vậy.“
Cười khổ một cái, Giang Sở cũng không trả lời, chỉ là chậm rãi bước ra một bước, kiếm ý bao phủ mà ra, trúc kiếm điểm nhẹ, đem hai người trước hết xông qua mạnh mẽ ép trở lại.
– “Tuy rằng vậy làm phiền phức là ngươi mang đến, bất quá đừng quên chúng ta nói tạm thời liên thủ.”
Cũng không hề theo lời rút đi, thiếu nữ trong im lặng, từ trong lồng ngực móc ra một đôi găng tay băng tàm ti mang vào, lạnh lùng nhìn mọi người mở miệng nói: “Nếu các ngươi muốn chết như vậy, ta liền thỏa mãn các ngươi!”
Dứt tiếng, thiếu nữ đột nhiên gia tốc, thân thể mang theo một đạo hư ảnh, lướt qua Giang Sở, thẳng xông vào trong đám người này.
– “Tuyết lớn… Bay tán loạn!”
Băng tuyết áo nghĩa!
Từ lúc thiếu nữ cùng Giang Sở gặp nhau tới giờ, bây giờ mới là lần đầu tiên ra tay, nhưng vừa ra tay, uy thế đủ để khiến người ta kinh hãi.
Áo nghĩa – tuyết lớn ngập trời.
Đầy trời hàn ý hoa tuyết phiêu tán bao phủ thiên địa chỉ trong vài hô hấp cái hoa tuyết như nhu hòa kia hóa thành từng mảnh lưỡi đao xoay tròn theo gió tuyết không khác gì công kích.
“Phốc!”
Vẻn vẹn là trong một sát na, bên trong tuyết này đã có thêm một vệt màu máu, diễm lệ loá mắt, nhưng cũng thu hút tâm thần người ta.
Lấy sức một người trong nháy mắt cứng rắn chống đỡ hơn hai mươi người, còn có thể chiếm thượng phong tuyệt đối, thực lực như vậy, không thể nghi ngờ cũng đã đạt đến ngưỡng cửa Ngưng Tinh Cảnh cường giả. Nhưng Giang Sở nhưng có thể cảm giác đến, bản thân thiếu nữ vẫn chưa đạt tới Ngưng Tinh Cảnh.
– “Chủ nhân!”
Cảm nhận được đầy trời phong tuyết, Sửu Nô Nhi trong miệng i phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt đỏ đậm, cả người tựa hồ cũng điên cuồng lên. Ánh mắt hơi ngưng lại, Giang Sở chợt cũng cảm nhận được một tia dị thường.
Sắc mặt của cô gái quá trắng bệch, phảng phất trong nháy mắt mất đi hết thảy màu máu, xung quanh cơ thể tuyết lớn tung bay, tăng thêm lành lạnh ngạo ý, dưới vẻ mặt lạnh lẽo, mang theo một phần khốc liệt, khiến người ta tim đập thình thịch đồng thời cũng thương tiếc vạn phần. Nữ tử như vậy vốn là nên được ngàn vạn sủng ái mà giờ khắc này lại bị bức không thể không cùng vật lộn với sống chết.
– “Trung cấp áo nghĩa võ học!”
Trong mắt loé ra một vẻ kinh ngạc, xa xa Lâm Bân nhìn thiếu nữ, đầu ngón tay hơi chỉ vào, ánh mắt càng ngày càng âm u.
– “Lấy lực lượng nửa bước Ngưng Tinh, mạnh mẽ thôi thúc trung cấp áo nghĩa võ học, ta ngược lại muốn xem xem, ngươi có thể kiên trì bao lâu.”
Dứt tiếng, trong tay Lâm Bân một hơi đánh ra bảy tấm phù, hoàn toàn không để ý sự sống còn những người khác, tàn nhẫn kiên quyết.
Liệt diễm phù!
Giống nhau lúc ở bên trong tinh không ảo cảnh phóng thích liệt diễm phù, nhưng mà lần này một hơi chính là bảy tấm, trong giây phút liệt diễm bộc phát ra cùng hoa tuyết tung bay va chạm, tại bên trong khoảnh khắc này trên bầu trời tạo thành cảnh tượng Băng Hỏa giao hòa kỳ ảo.
Nói riêng về uy lực, cho dù là bảy đạo liệt diễm phù, cũng tuyệt đối so được với trung cấp áo nghĩa võ học. Nhưng đừng quên bản thân thiếu nữ cũng không phải là cường giả Ngưng Tinh Cảnh, mạnh mẽ thôi động băng tuyết áo nghĩa, uy lực cũng đồng dạng nhiều nhất chỉ có sáu thành.
Phần thiên liệt diễm vừa ra, áp lực trên người thiếu nữ bỗng nhiên tăng vọt, vốn khuôn mặt tái nhợt, càng là giống như như băng tuyết vậy, trắng bạch gần như trong suốt.
Đương nhiên, xui xẻo nhất vẫn là những người kẹp ở giữa kia, dưới Băng Hỏa song trọng giáp công. Trong vài hô hấp, đã có một nửa nhân bị giết chết, ngay cả cơ hội đào tẩu đều không có.
“hống!”
Hai mắt đỏ ngầu trong lúc đó, mơ hồ có huyết lệ nhỏ xuống, nguyên vốn Trương Dã đã bị ép không có lực lượng phản kích Sửu Nô Nhi, theo một tiếng phẫn nộ gào thét này, khí thế tăng vọt.
Trong nháy mắt, Sửu Nô Nhi bỗng nhiên bị đánh lăn trên mặt đất, y phục trên người đột nhiên bị căng nứt, hung lệ khí hóa thành nồng đậm sát khí, phá tan phía chân trời.
“Hảo súc sinh, nguyên lai là hung thú biến thành sao, không trách được thực tinh tán cũng có thể bị ngươi áp chế lại.”
Ánh mắt bỗng nhiên ngưng lại, Trương Dã lui ra một bước, cười lạnh một tiếng, cũng rốt cục xoay tay từ phía sau lưng rút ra chiến đao.
“hống!”
Lần thứ hai gào lên một tiếng phẫn nộ, Sửu Nô Nhi dĩ nhiên đem bản thể hiện ra, rõ ràng là một con mãnh hổ màu đỏ thẫm, ngửa mặt lên trời rít gào, oai vũ rung trời.
– “Nếu ngươi không có trúng độc, ta lập tức quay đầu bỏ đi, bất quá bây giờ ngươi chỉ là một thân hổ cốt chỉ tiện nghi ta thôi.” Trong mắt loé ra vẻ kiêng dè nhỏ bé không thể nhận ra, chợt hóa thành vẻ tham lam, Trương Dã nắm chặt chiến đao, từ trên mặt đất nhảy lên, lấy tư thế khai sơn (phá núi) đánh xuống.
Hỏa diễm bao phủ chiến đao, cực nóng liệt diễm theo đao vòng lại vẻn vẹn là đao phong đủ để làm sắt nóng chảy đá nát vụn.
Hổ yêu khát máu, dù cho tại bên trong yêu thú cũng là tồn tại cực kỳ cao quý, nếu là trạng thái đỉnh cao, cho dù là thực lực Trương Dã nhân lên gấp đôi cũng chỉ có quay đầu bỏ chạy. Thế nhưng, bây giờ dưới thực tinh tán ăn mòn, thực lực nhưng nhiều nhất chỉ có thể phát huy được ra ba phần mười. Đối với Trương Dã mà nói, không thể nghi ngờ đó là cơ hội chém giết tốt nhất, một khi thành công, khát máu Hổ yêu hổ cốt, đủ để khiến hắn ung dung luyện thể, đem thực lực đại đại tăng lên một bước.
Ngược lại là Giang Sở tại trong chiến đấu không thể xen tay vào được . Bất kể là Trương Dã hay là liệt diễm phù đều không phải hắn có thể chống đỡ, không có bản mạng tinh, loại chênh lệch thực lực tuyệt đối này căn bản là không phải dựa vào tự tin cùng kiếm thuật có khả năng bù đắp.
Ánh mắt hướng về thiếu nữ, Giang Sở trong lòng lặng lẽ một hồi. Không trách được Sửu Nô Nhi vẫn gọi nàng chủ nhân, nguyên lai Sửu Nô Nhi vốn là yêu thú nàng nuôi dưỡng, hay hoặc là… Thiếu nữ bản thân cũng là yêu thú?
– “Đóng băng ngàn dặm!”
Trên trán, một điểm băng tinh hiện ra, ngôi sao óng ánh long lanh huyền diệu hiện ra trên đỉnh đầu, cũng trong nháy mắt đem thiếu nữ thực lực tăng lên tới một mức độ chưa từng có, phong tuyết giá lạnh đem liệt diễm tiêu diệt non nửa.
Bản mạng tinh!
Dưới chân chính tử chiến, thiếu nữ rốt cục lấy ra bản mạng tinh, đem này cội nguồn sức mạnh phóng thích mà ra, đổi lấy công kích kinh khủng nhất.
Băng tuyết áo nghĩa vào đúng lúc này, đạt đến đỉnh cao, thậm chí đã tựa hồ không kém gì cường giả Ngưng Tinh Cảnh chân chính tự mình thi triển.
Nói là đóng băng ngàn dặm tự nhiên là khoa trương, thế nhưng trong một sát na, đem thiếu nữ vị trí khoảng cách gần trăm mét hoàn toàn bị hàn băng phong tỏa nhưng là rất dễ dàng.
Dưới hàn băng lãnh khốc bất kể là liệt diễm phù hay là Trương Dã đồng loạt bị bức lui, chỉ có thể trơ mắt nhìn hàn băng đem bọn họ cùng thiếu nữ, Giang Sở đám người tách ra.
“Khái!”
Kèm theo kịch liệt tiếng ho khan, thiếu nữ khóe miệng tràn ra một ngụm máu, ánh mắt nhưng trước sau lạnh lẽo như một.
Băng tuyết tinh (sao băng), từ trong cơ thể bức ra, mờ ảo trên đỉnh đầu phóng thích băng tuyết áo nghĩa làm trên thực tế, bị ép tới mức này thiếu nữ đã sức cùng lực kiệt.
Lâm Bân bố trí, so với trong tưởng tượng của nàng, còn đáng sợ hơn nhiều, mặc dù thủ đoạn bây giờ đã hết, cũng không còn cách nào phá tan tất sát chi cục này.
Há miệng, Giang Sở muốn nói cái gì nhưng lại không cách nào nói ra, đến mức độ này, chẳng lẽ là một câu xin lỗi có thể giải quyết sao?
Giống nhau trước hắn suy nghĩ vậy, thiếu nữ đồng dạng dùng máu tươi cùng sinh mệnh, bảo vệ hắn cùng một tia hi vọng sống.
– “Ha ha, thú vị Giang Sở, không ngờ rằng tại bên trong tinh mộ này, che chở cho ngươi dĩ nhiên lại là một cái trộm tinh giả.”
Tại thiếu nữ trước đó dùng sức mạnh bản mạng tinh triệt để tiêu hao hết, bất kể là Trương Dã hay là Lâm Bân đều không có năng lực đánh nát tuyết băng. Đương nhiên, bây giờ bọn họ muốn làm, cũng vẻn vẹn chính là chờ đợi mà thôi, tùy theo thời gian trôi đi, thiếu nữ cũng triệt để sức cùng lực kiệt.
Đến lúc này Giang Sở đối với bọn họ chính là cá nằm trên thớt tùy thời hiếp đáp mà thôi.
Sắc mặt Lâm Bân tràn đầy châm chọc, lạnh lùng nhìn Giang Sở cùng thiếu nữ bị đóng băng ở bên trong, không cố kỵ chút nào giễu cợt nói.
– “Vị cô nương này, ngươi biết, ngươi không tiếc lấy sinh mệnh bảo vệ đồng bạn là ai không?”
Bất luận cái dạng gì trào phúng bản thân cũng không cách nào làm thiếu nữ trở nên động dung, thế nhưng một câu nói kia, nhưng lại làm cho ánh mắt thiếu nữ vì đó ngưng lại.
Gần như là theo bản năng, ánh mắt thiếu nữ cùng Sửu Nô Nhi đồng thời rơi xuống trên người Giang Sở.
Giang Sở cũng không hề giải thích, vào lúc này, giải thích cũng căn bản cũng không có ý nghĩa.
– “Hắn căn bản không phải đồng bạn của ngươi, mà là người Tinh Điện ngươi chán ghét nhất, hắn tiến vào tinh mộ, duy nhất mục đích, chính là chém giết trộm tinh giả!” âm thanh Lâm Bân tràn đầy sức mê hoặc, nội dung càng là dị thường chấn động, đủ khiến thiếu nữ bỗng nhiên biến sắc.
– “Ba cái đầu người trộm tinh giả, thì có thể đổi lấy một môn cấp thấp áo nghĩa võ học, mười cái đầu người, đổi lấy tư cách bái nhập Tinh Điện. Ngươi ngẩng đầu nhìn xem, bây giờ, nơi này có bao nhiêu người đầu ? Những này đủ khiến hắn kiếm khoản lớn .” Không có một chút kiêng kỵ nào, tiếng cười Lâm Bân âm lãnh, xa xa bay vào bên trong hàn băng, rơi vào trong tai thiếu nữ cùng Sửu Nô Nhi.
– “Đây chính là ngươi không tiếc lấy sinh mệnh bảo vệ đồng bạn, chờ hắn thoát vây, hắn sẽ không có nửa phần cảm kích đối với các ngươi mà sẽ dùng đầu lâu các ngươi, làm nền cho con đường thanh danh của hắn.”
Đây là đối lập rõ ràng, Lâm Bân căn bản không cần kiêng kỵ cái gì, đến thời điểm này, hắn dĩ nhiên nắm chắc phần thắng.
Hắn chỉ là muốn lấy phương thức này đến khuấy động nhân tâm Giang Sở cùng thiếu nữ, nhìn bọn họ so đấu, sau đó là quá trình nhanh chóng tử vong.
“hống!”
Chỉ bằng thân thể suy yếu cực điểm lại nghe được Lâm Bân nói, Sửu Nô Nhi vẫn là không nhịn được gắng gượng đứng dậy, hướng về phía Giang Sở cái miệng mở ra lớn như chậu máu, phát ra một tiếng rít gào phẫn nộ cực điểm.
– “Hắn nói… Là sự thật sao?” Thiếu nữ vẻ mặt cũng là trước sau như một lạnh nhạt, không nhìn ra chút tâm tình dao động nào, chỉ là nắm đấm yên lặng nắm chặt, cũng đã không hề có một tiếng động hiển lộ ra sự phẫn nộ của nàng.
– “Ngươi là người Tinh Điện?”
Nàng cho rằng Giang Sở không phải một cái tiểu nhân xảo trá, vì lẽ đó không tiếc liều mạng, cũng nguyện ý bảo vệ này đồng bạn tranh thủ một tia hi vọng sống cuối cùng, nhưng không nghĩ đến cuối cùng mới biết được cái gọi là đồng bạn này căn bản chỉ là muốn lợi dụng nàng, thậm chí muốn dùng đầu của nàng để đổi lấy lợi ích.
Đây cũng không phải là phẫn nộ có khả năng hình dung. Nhưng mà, thiếu nữ nhưng cũng không hề biểu hiện ra, trong ánh mắt không phải phẫn nộ, mà là một loại thất vọng thấu xương.
Phảng phất, đối với này toàn bộ thế giới đều mất đi một tia hi vọng cùng tín nhiệm cuối cùng.
Lặng lẽ gật đầu, Giang Sở nhẹ giọng nói: “Không sai, ta thật sự là người Tinh Điện.”
Không cần biện giải, bởi vì hắn vốn là người Tinh Điện, tiến vào tinh mộ ngoại trừ muốn mượn cơ hội ngưng luyện bản mạng tinh chính là vì săn bắt trộm tinh giả.
Đương nhiên, cùng thiếu nữ gặp nhau, cũng không ở trong kế hoạch Giang Sở cũng chưa rắp tâm hại người. Nhưng, điều này căn bản là không có cách nào giải thích, cũng không phải là ngôn ngữ trắng đen nào có thể giải thích rõ ràng.
– “Chúc mừng ngươi, mục đích của ngươi đã đạt được .” Hờ hững quét Giang Sở một chút, thiếu nữ lạnh lẽo mở miệng nói: “Bất quá, ngươi tựa hồ cũng không cách nào sống sót rời khỏi! Cùng những ngụy quân tử Tinh Điện kia như nhau, các ngươi tổng thể tính toán người mình… . Thật đáng tiếc, ta không có thể giúp ngươi thành công. Đầu ta sợ là trở thành thù lao của đối thủ ngươi.”
Dưới thất vọng thấu xương, bản mạng tinh đỉnh đầu thiếu nữ cũng càng ngày càng ảm đạm xuống, tựa như lúc nào cũng khả năng triệt để thoát lực.
Cho dù là dưới tuyệt cảnh này, đối mặt tử vong cùng lừa gạt, thiếu nữ cũng từ đầu đến cuối không có cúi đầu, lành lạnh dường như bên trên tuyết sơn toả ra băng liên, mỹ kinh tâm động phách.
– “Chúng ta, không hẳn liền nhất định sẽ chết.”
Trầm mặc chốc lát, Giang Sở cũng không hề giải thích, mà là bình tĩnh nói ra một câu nói như vậy.
Không có bản mạng tinh, thì không có tư cách nhúng tay vào chiến đấu bây giờ, càng không có tư cách xoay chuyển chiến cuộc.
Nhưng, Giang Sở cũng không phải là không có khả năng lập tức ngưng luyện ra bản mạng tinh. Bởi vì, ở chỗ này còn có nửa cỗ hài cốt… Nửa thuộc về hài cốt Dạ Ma Tinh chủ.
Cứ việc hài cốt này… . Có độc!
Thiếu nữ nguyên vốn đã mất đi thần thái con mắt, giờ khắc này, tràn đầy chấn động.
Thiếu nữ nguyên con mắt thần thái đã mất đi giờ khắc này tràn ngập chấn động. Tại khoảng cách này, nàng có thể thấy rõ ràng Giang Sở từng bước đi đến phía hài cốt, nhìn thấy Giang Sở mỉm cười thong dong nắm lên hài cốt sau đó bình tĩnh hai mắt nhắm lại
Hài cốt có độc!
Ngay cả là Sửu Nô Nhi khát máu hổ yêu này, bây giờ cũng đã bị thực tinh tán độc dằn vặt hầu như không thể động đậy.
Thể chất Giang Sở cùng Sửu Nô Nhi yêu thú bực này căn bản không thể nào đánh đồng, một khi bị thực tinh tán ăn mòn, hầu như không có khả năng may mắn thoát khỏi.
Trước tiên không nói, Giang Sở có thể thuận lợi hay không mượn hài cốt này ngưng luyện ra bản mạng tinh, cho dù là ngưng luyện ra bản mạng tinh, tại dưới loại trạng thái kịch độc này, hắn có thể duy trì sức mạnh bao lâu?
Mặc dù coi như thật có thể chém giết đối phương, dưới sự phát tác của thực tinh tán đồng dạng vẫn là khó thoát khỏi cái chết?
Căn bản không phải là hi vọng có một tia cơ hội sống sót mà là dùng tính mạng để đổi lấy cơ hội chạy trốn cho nàng.
Bất luận Giang Sở giải thích thế nào, cũng không thể đánh động nàng, trong lòng thất vọng nguội lạnh như tro, nhưng cử động như vậy, nhưng không thể nghi ngờ khiến cho trong lòng thiếu nữ lần thứ hai nổi lên một gợn sóng lớn nơi trái tim khoảnh khắc lúc Giang Sở nắm chặt hài cốt trong mắt ngưng trệ.
Có người, có một số việc cũng không cần giải thích. Giờ khắc này, thiếu nữ biết rõ rằng chính cuộc đời mình vĩnh viễn không quên được nụ cười ấy.
Trong giây lát, bản mạng tinh nơi đỉnh đầu thiếu nữ đột nhiên sáng hẳn lên.
Trong lòng một lần nữa dấy lên một tia hi vọng. Thiếu nữ cũng không thể xác định Giang Sở nhất định có thể thành công, thế nhưng nàng cũng không cho phép, cục diện bây giờ lúc Giang Sở thất bại trước đó bị đánh vỡ.
Sửu Nô Nhi vẫn duy trì trạng thái hóa thân yêu thú như cũ vẫn, dần suy yếu nằm nhoài bên người thiếu nữ bây giờ cũng đồng dạng nổi lên chấn động. Cách đó không xa, ánh mắt Ngụy Nguyên càng phức tạp hơn.
Nàng so đấu bất luận người nào đều rõ ràng, Giang Sở cũng không phải là như Lâm Bân dạng người tính kế kia.
Thiếu niên giống như năm đó trước rừng trúc điêu khắc trúc, Giang Sở đều là vẫn đơn giản như vậy so với trúc kiếm trong tay hắn càng đơn giản hơn. Người kiêu ngào như vậy căn bản luôn khinh thường những lời nói lừa lừa dối dối.
Trời càng ngày càng âm trầm.
Khí tức bên trong hài cốt cuồn cuộn không ngừng tràn vào thân thể Giang Sở, hòa vào mỗi một phần tinh lực trong cơ thể hắn sau đó lấy tinh lực này vận chuyển, thôi diễn dạ chi quy tắc, chậm rãi ngưng tụ thành tinh ở trong người.
Từ lúc bên trong tinh không ảo cảnh, Giang Sở cũng đã hoàn thành quá trình nhận biết đối với bản mạng tinh, hắn thiếu hụt thiếu, vẻn vẹn chỉ là một cái cơ hội tiến một bước cảm ngộ quy tắc, liền có thể nước chảy thành sông ngưng luyện ra được bản mạng tinh.
Mà bây giờ, này nửa cụ hài cốt Dạ Ma Tinh chủ, không thể nghi ngờ để hắn có thể trong thời gian ngắn nhất hiểu ra dạ chi quy tắc, thích ứng khí tức Dạ Ma Tinh.
Từ lúc nắm chặt hài cốt đến lúc hoàn toàn hấp thu những sức mạnh này, Giang Sở chỉ dùng vẻn vẹn không tới một phút thời gian.
Vết máu từ Giang Sở thân thể chậm rãi chảy ra, thời điểm đang hấp thu những sức mạnh này, độc tính thực tinh tán cũng đồng dạng lan ra. Một phút thời gian, dĩ nhiên thất khiếu Giang Sở chảy máu .
Dưới sự ăn mòn thực tinh tán chính là cùng hắn đang thi chạy, chỉ cần cảm ngộ chậm một chút, còn không chờ hắn ngưng luyện thành công bản mạng tinh thì đã bị độc giết trước tiên.
Bên ngoài hàn băng Lâm Bân rốt cuộc cũng cảm giác được một tia dị thường. Bây giờ, bên trong hàn băng thật sự là quá an tĩnh, cái này là quá yên tĩnh, tạo cho hắn một loại dự cảm cực kỳ bất an, chỉ là hắn căn bản là nghĩ không ra, bây giờ Giang Sở hoặc là thiếu nữ, còn có thể dựa vào cái gì mà tự cứu mình.
Một phút thời gian cũng không lâu, nhưng đối với Lâm Bân mà nói đồng dạng độ như một năm.
Bản mạng đỉnh đầu Thiếu nữ tinh không ngừng tản ra khí tức băng tuyết gắt gao ôm lấy người băng, một phút thời gian ngăn ngắn cũng đã làm cho nàng giống như đèn cạn dầu, bản mạng tinh tiêu hao rất nghiêm trọng, cho dù là sống sót, cũng phải có một thời gian dài mới có thể khôi phục sức mạnh bản mạng tinh.
Ý thức đã hơi có chút mơ hồ, thiếu nữ vẫn quật cường chống đỡ thân thể, bất luận thế nào nàng muốn xem cái kết cục cuối cùng.
Nhìn Giang Sở cái tên người Tinh Điện này đến tột cùng có thể hay không phá vỡ tử cục, lại có phải hay không sẽ mang đầu của nàng đi đổi lấy lợi ích.
Không nhìn tới kết quả trước đó, bất luận nhiều thống khổ, nàng cũng muốn kiên trì, giờ khắc này cũng là niềm tin duy nhất của nàng.
“Răng rắc!”
Một thân xương cốt âm thanh vỡ vụn đột nhiên vang lên, hài cốt nắm trong tay Giang Sở trong nháy mắt hóa thành bột phấn. Sau một khắc, hai mắt Giang Sở vẫn nhắm, đột nhiên mở ra!
Trong hai mắt, mơ hồ mang theo một tia huyết sắc, đó là dưới độc tính phát tác máu tươi từ trong mắt chảy ra. Nhưng mà, một đôi màu máu này nhưng lại lộ ra tinh mang khó có thể hình dung, tựa hồ phải nhìn thấu bầu trời âm u này.
Một tay cầm kiếm, Giang Sở một bước bước tới đã xuất hiện ở bên người thiếu nữ, nhẹ nhàng ôm lấy cái thân thể lảo đảo muốn ngã kia :”Được rồi, ngươi làm đã nhiều lắm rồi , chuyện kế tiếp… Giao cho ta đi.”
Âm thanh Giang Sở rất nhẹ, nhưng phảng phất mang theo ma lực khó nói lên lời. Nguyên bản ý thức cũng đã mơ hồ, nghe câu nói Giang Sở lại càng ngày càng mệt mỏi, thiếu nữ gần như là theo bản năng tựa vào trong lòng Giang Sở, im lặng không lên tiếng, bản mạng tinh trên đỉnh đầu chậm rãi trở về trong cơ thể, cũng làm cho khu vực đóng băng bắt đầu chậm rãi tan chảy.
Đem thiếu nữ khinh khẽ đặt ở trên lưng khát máu hổ yêu, cánh tay trắng nõn của Giang Sở lặng lẽ cầm kiếm một bước bước ra. Một bước này, ung dung bước ra phạm vi hàn băng bao phủ.
Một giây sau, thân ảnh Giang Sở đã xuất hiện ở trong tầm mắt Trương Dã cùng Lâm Bân.
– “Rốt cục đi ra sao?” Trong mắt loé ra sát khí, chiến đao trong tay Trương Dã đột nhiên vung lên, giậm chân lưu lại một cái dấu chân thật sâu trên mặt đất, khí thế như lôi đình đánh tới.
Giờ khắc này như tiếng chuông báo hiệu để cho vô cùng phẫn nộ cùng bất an hết thảy đều bạo phát ra trên một đao kia.
Cực nóng hỏa diễm nương theo trường đao mà động, như sao băng từ phía chân trời bay tới.
“Vù!”
Trúc kiếm khẽ giương lên, thân ảnh Giang Sở trong nháy mắt hòa tan vào trong bóng tối, phảng phất lúc này biến thành một bộ phận của đêm đen, căn bản không tìm được chút nào tung tích.
– “Dạ Ma Tinh? !”
Lâm Bân tại trước tiên làm ra phản ứng, trong lòng cũng không nhịn được dâng lên một trận kinh hoàng.
– “Hắn hấp thu lực lượng hài cốt Dạ Ma Tinh chủ, đã ngưng luyện ra bản mạng tinh.”
Phản ứng lại trong giây lát, Lâm Bân nhất thời liền hô lên: ” Độc tính Thực tinh tán đã phát tác, chỉ cần chúng ta chống đỡ được, hắn rất nhanh bị độc phát mà chết.”
Trong cơ thể tinh lực lăn lộn, Giang Sở ánh mắt lạnh lùng đồng thời rơi xuống trên người Lâm Bân.
Không phải không thừa nhận, ánh mắt Lâm Bân phi thường độc ác, bây giờ độc tính trong cơ thể Giang Sở điên cuồng lan tràn, tinh lực thậm chí đã có dấu hiệu phản phệ.
Theo tình huống hiện tại tính toán bây giờ Giang Sở nhiều nhất chỉ có thể kiên trì mười tức thời gian, độc tính sẽ triệt để bộc phát, mất đi khống chế đối với tinh lực, rất nhanh độc phát mà chết.
Bất quá, mười tức… Đã vậy là đủ rồi!
Hòa nhập vào trong bóng tối, Giang Sở giống như là một trận thanh phong, chậm rãi thổi qua trước mặt chúng nhân, ung dung không vội.
Ba tức!
Không dám có chút thư giãn, bao gồm cả Lâm Bân người sống ở bên trong may mắn còn sống sót không tới mười người, đồng thời thần kinh căng thẳng, gắt gao nhìn thẳng Giang Sở, thi triển ra các loại tuyệt kỹ như mưa to gió lớn trút xuống mạnh mẽ đập về phía Giang Sở.
“Phốc!”
Trong nháy mắt, máu tươi tung toé!
Trước hết ba người đánh về phía Giang Sở, bên trên yết hầu cùng lúc lộ ra một lỗ máu, rên khẽ một tiếng, liền mềm nhũn ngã lăn xuống đất.
“Ầm!”
Mắt thấy Giang Sở hướng về phương hướng chính mình đánh tới, trong lòng Lâm Bân hoảng hốt, trong tay ba trương Liệt Diễm phù cuối cùng một hơi đánh ra, ngưng tụ thành một bức tường lửa khủng bố trước ngực.
Năm tức!
“Chết đi cho ta!”
Trong mắt sát khí tuôn ra, tiềm lực trong cơ thể Trương Dã cũng bị thúc phát ra hết mức, trường đao phá không giống như Lưu Tinh, điên cuồng chém tới về phía Giang Sở, một đao kia quyết chí tiến lên, cho dù là liều mạng lưỡng bại câu thương, một đao kia, cũng thế tất muốn chém thương Giang Sở.
Một khi quyết tâm không tiếc bất cứ giá nào tử chiến, Trương Dã thực lực cường giả Ngưng Tinh Cảnh bạo phát ra uy thế ngập trời, uy hiếp còn trên liệt diễm phù Lâm Bân đánh ra.
Bảy tức!
Khóe miệng hiện lên một vệt nụ cười lạnh như băng, cánh tay trắng nõn Giang Sở nắm chặt trúc kiếm, một điểm ánh sao đột nhiên từ trong cơ thể tuôn ra, bốc lên dào dạt tinh lực .
Bản mạng tinh!
Điểm kia ám ngôi sao màu xanh lam, đột nhiên đã xuất hiện ở đỉnh đầu Giang Sở đồng thời dung hợp cùng kiếm ý bên trên trúc kiếm bộc phát ra, phóng ra hào quang doạ người.
Chín tức!
“Trời tối, thỉnh nhắm mắt!”
Dạ Ma Tinh treo trên đỉnh đầu Giang Sở đột nhiên nổ tung, không trung mơ hồ quanh quẩn một cái âm thanh lãnh đạm, vang vọng đất trời.
Giờ khắc này, mọi người nhất thời cảm thấy mắt tối sầm lại, phảng phất tuyệt đối là lâm vào một mảnh đêm đem, thấy không rõ bất luận là đồ vật gì, mỗi người đều cật lực trợn to hai mắt, muốn ở trong đêm tối này tìm được một tia ánh sáng.
Mãi đến cho một vệt máu không hề có tiếng động tràn ra triệt để mới lấy lại được một tia ý thức cuối cùng.
Dạ Chi áo nghĩa!
Đêm đen giáng lâm trong giây lát, Trương Dã cùng Lâm Bân cũng đã phản ứng lại, mượn bản mạng tinh nổ nát trong giây lát, Giang Sở rốt cục thuận lợi thả ra Dạ Chi áo nghĩa.
Là một trong bản mạng tinh đặc thù nhất, hiệu quả Dạ Ma Tinh vốn là hiếm có người nào biết rõ. Chỉ biết rằng, thế gian này sát thủ ám sát xuất sắc nhất, hầu như hơn nửa bản mạng tinh đều là Dạ Ma Tinh.
Trong đêm đen, dường như bị ép nhắm hai mắt lại. Khi đêm đen giáng lâm cũng mang ý nghĩa là tử vong giáng lâm. Không ai có thể tại thời điểm dưới đêm đen này nghênh có thể nhìn thấy ánh sáng lần nữa.
Đây chính là Dạ Chi áo nghĩa!
Mười tức!
Khi trong đầu nổi lên ý niệm này đồng thời bên trên yết hầu, đã có thêm một cái lỗ máu, thẳng tắp dứt khoát.
“Răng rắc!”
Gần như là trong nháy mắt trúc kiếm xuyên thấu yết hầu Lâm Bân, một điểm lục mang hiện ra, thân thể Lâm Bân đột nhiên bị lục mang bao quanh, hóa thành một đạo quang ảnh nhàn nhạt xuyên thấu khe nứt, biến mất bên trong tinh mộ.
Ánh mắt hơi ngưng lại, Giang Sở lại cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Bân biến mất. Bản mạng tinh nổ nát, nửa quỳ trên mặt đất, Giang Sở sắc mặt trắng bệch, nhìn mọi người trước mặt đã ngã xuống đất, trúc kiếm trong tay cũng đồng thời bị gẫy, cả người triệt để mất đi ý thức.
Độc tính Thực tinh tán hoàn toàn hòa vào bên trong bản mạng tinh, cũng theo bản mạng tinh nổ nát mất đi.
Chỉ là, mất đi bản mạng tinh, Giang Sở cũng đồng dạng gặp phải phản phệ, triệt để mất đi sức mạnh chống đỡ, so với người bình thường còn không bằng, tại dưới kịch liệt thống khổ này, tự nhiên hôn mê đi.
Dạ, vô thanh hàng lâm!
Trên bầu trời, có ánh sao ngờ ngợ lấp loé, làm nổi bật trên mặt đất máu tanh chiến trường khốc liệt này yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Tại chập chờn trong xe ngựa tỉnh lại, ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi sáng. Thiếu nữ ngồi ở một bên cửa sổ xe, sắc mặt trắng xám như trước, tinh thần cũng đã khá, trên mặt mang một nụ cười nhu hòa.
– “Ý chí của ngươi rất mạnh, ta thật sợ ngươi không tỉnh lại .”
– “Mệnh của ta khá là ngạnh (cứng rắn ngang ngạnh).” Tựa vào thùng xe âm thanh Giang Sở hơi có chút yếu ớt, nhưng trong lòng rõ ràng, chính mình có thể sống sót, e sợ mang có vận may rất lớn.
Tự bạo bản mạng tinh, nguyên vốn là đấu pháp đồng quy vu tận.
– “Nữ nhân kia đi, mang đi mười cái đầu.” Nhìn thấy Giang Sở ánh mắt quét về phía ngoài xe ngựa, tựa hồ tìm kiếm cái gì, thiếu nữ nhẹ giọng giải thích.
Nữ nhân trong miệng Thiếu nữ tự nhiên chính là Ngụy Nguyên, sở dĩ không nói họ tên là bởi vì lấy thiếu nữ tính tình lạnh nhạt, sợ là căn bản không nhớ rõ tên Ngụy Nguyên.
Trận chiến ấy, người Trương gia i cùngngườ Lâm Bân mang đến có gần ba mươi người, hơn nữa trước đó Giang Sở chém giết sáu tên hắc y nhân, tính ra có hơn ba mươi người đầu. Ngụy Nguyên lấy đi mười đầu, Giang Sở cũng có thể hiểu được. Chỉ là, Ngụy Nguyên tại sao không chờ mình tỉnh lại rồi đi ?
– “Là ta bảo nàng đi.” Phảng phất nhận ra ý tứ trong lòng Giang Sở, thiếu nữ tiếp tục nói: “Ta không quen cùng người không liên quan sống chung một chỗ.”
Hơi chậm lại, Giang Sở đồng thời cười khổ, trong lòng nổi lên cảm giác ấm áp. Chí ít, chính mình tại trong mắt thiếu nữ đã không tính người không liên quan , cái này xem như là vinh hạnh sao?
– “Ngươi bản mạng tinh nát…” Lẳng lặng nhìn Giang Sở, thiếu nữ đột nhiên nói rằng: “Còn muốn về Tinh Điện sao?”
Vấn đề này rất tàn khốc, nổ nát bản mạng tinh, loại sự thật này, cũng không phải là mỗi người đều có thể tiếp thu. Nhưng thiếu nữ vẫn là hỏi không có một chút che lấp nào.
– “Ngươi chán ghét Tinh Điện?” Có thể cảm nhận được thái độ thiếu nữ đối với Tinh Điện, Giang Sở nhẹ giọng hỏi.
– “Xem ra ngươi vẫn là muốn trở về.” Nhìn Giang Sở một hồi, thiếu nữ rồi mới hồi đáp: “Nếu như, ta nói, ta có biện pháp, khôi phục bản mạng tinh cho ngươi, ngươi nguyện ý đi theo ta không?”
Suy tư một hồi, thiếu nữ rất chăm chú hỏi, mặc dù là khôi phục bản mạng tinh loại này là sự tình hoàn toàn không thể lý giải.
– “Đi theo ngươi đi đâu?”
– “Chỗ rất xa.” Ngẩng đầu, nhìn thoáng qua phương xa ngoài cửa xe, thiếu nữ nhẹ giọng nói rằng: “Ngươi nhìn thấy bản thể Nô Nhi, thì lẽ ra có thể đoán được… Ta vốn là người Yêu tông.”
“Yêu tông?” Chân mày hơi nhíu lại, Giang Sở vẫn chưa nghe qua Yêu tông, bên trong Kinh Tương chín quận, cũng cũng không hề tồn tại Yêu tông.
– “Thế giới này rất lớn.” Thiếu nữ quay đầu lại, trên khuôn mặt tinh xảo, mang theo một chút phức tạp.
– “Ngươi muốn đi sao?” Giang Sở cũng không trả lời, nhưng xem như đã trả lời.
– “Ừm.”
– “Ta còn không biết tên của ngươi.” Vẫy vẫy tay, Giang Sở mang mỉm cười hỏi.
– “Nam Cung Tuyền, Ngọc Tuyền Đích Tuyền.” Thiếu nữ chợt lại lắc đầu: “Xem như chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không có gặp lại một ngày.”
Giang Sở không đáp, chỉ là yên lặng từ trên người lấy ra người tiểu Đao cùng gậy trúc. Mặc dù bây giờ thân thể Giang Sở rất suy yếu, nhưng này một đôi cánh tay trắng nõn nhưng vẫn trầm ổn như trước. Giang Sở chăm chú điêu trúc, Nam Cung Tuyền cũng yên tĩnh nhìn, ai cũng không nói gì.
– “Cái này cho ngươi.” Giang Sở cười trong sáng, âm thanh rất nhẹ, nhưng mang theo một sức mạnh nói không ra: “Chúng ta sẽ gặp lại, chớ có làm mất.”
Dứt tiếng, Giang Sở lại không nửa phần do dự, thản nhiên đứng dậy, đi ra khỏi xe ngựa. Ngồi trước xa xe, Sửu Nô Nhi bỗng nhiên dừng xe nhảy xuống, nhếch miệng quay đầu lại hướng về phía Giang Sở cười cười: “Giang Sở, ta nhớ kỹ ngươi .”
Từ thân ngựa trên cởi xuống một cái túi lớn đưa cho Giang Sở, Sửu Nô Nhi tiếp tục nói: “Chủ nhân không thích Tinh Điện, ta sẽ không tiễn ngươi trở về thành .
Chỉ việc biết rồi Sửu Nô Nhi là yêu thú, ánh mắt Giang Sở nhìn về phía Sửu Nô Nhi cũng không có nửa phần biến hóa, chỉ là cười đưa tay vỗ vỗ Sửu Nô Nhi vai: “Chúng ta sẽ gặp lại.”
Xe ngựa đi xa dần trong ánh mắt Giang Sở, đến tận lại không nhìn thấy một tia vết tích. Từ đầu đến cuối, Nam Cung Tuyền cũng không vén rèm xe lên nhìn, giống như đã triệt để quên thế gian có một người Giang Sở như thế.
Gian nan đem túi vác lên, Giang Sở hít sâu một hơi, nhanh chân hướng về Kinh Châu thành mà đi.
… . . . . .
Xa xa, xóc nảy trên xe ngựa.
Thiếu nữ ngón tay như ngọc, nhẹ nhàng tại cái kia trông rất sống động khắc trúc bên trên phất động, trong mắt mơ hồ lộ ra một vệt nhàn nhạt không muốn.
Ngón tay như ngọc, thiếu nữ nhẹ nhàng di động theo tượng trúc. Trong mắt mơ hồ lộ ra vẻ không muốn nhàn nhạt.
– “Chủ nhân, tại sao không nói cho hắn, ngươi cũng không phải là yêu thú.”
Sửu Nô Nhi quay đầu lại liếc mắt một cái, rốt cục vẫn là không nhịn được mở miệng hỏi.
– “Hắn đi, cùng những việc này không quan hệ.” Khẽ lắc đầu, thiếu nữ nhẹ giọng nói.
Tuy rằng xuất thân từ Yêu tông, nhưng bản thân thiếu nữ không phải là yêu thú, điểm này thiếu nữ vẫn chưa giải thích, Giang Sở cũng đồng dạng không truy hỏi.
– “Chủ nhân, ngươi yêu thích hắn sao?” Gãi gãi đầu, Sửu Nô Nhi dò hỏi.
Thiếu nữ trầm mặc hồi lâu, nhưng chung quy vẫn không trả lời. Yêu thích, hay không yêu thích, có ý nghĩa sao?
– “Chỉ là, chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không gặp lại được hắn.” Một lúc lâu, thiếu nữ nhẹ giọng mở miệng nói.
Thân phận hai người chênh lệch thực sự quá lớn, dù cho bản mạng tinh Giang Sở không toái (bị phế), hơn nửa cũng sẽ không có lại cơ hội gặp mặt, huống chi bây giờ Giang Sở bản mạng tinh đã vỡ nát.
– “Chủ nhân, Nô Nhi không hiểu những chuyện khác, thế nhưng Nô Nhi cảm thấy, chúng ta nhất định sẽ gặp lại hắn.” Nhìn thiếu nữ, Sửu Nô Nhi nhếch nhếch nói.
Là khát máu hổ yêu, bản thân Sửu Nô Nhi tư duy rất đơn giản. Hắn không hiểu nhiều như vậy cong cong uốn uốn, chỉ là đơn giản dựa vào bản năng để phán đoán.
… …
Kinh Châu.
Trên đất Lâm Bân quỳ gối trong thư phòng, trước mặt trung niên lẳng lặng ngồi ở trước bàn đọc sách, ánh mắt lạnh lẽo, cũng không nói chuyện cái loại áp lực vô hình này khiến người ta cảm thụ mạc danh khiếp đảm, thậm chí liền hô hấp đều cảm thấy khó khăn.
– “Là ai, cho ngươi lá gan, cấu kết trộm tinh giả, giết người bên trong tinh mộ?” Viết xong quyển thiếp trên tay, trung niên chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng mở miệng nói.
– “Cha, hài nhi biết sai rồi.” Đầu hạ thấp xuống, Lâm Bân bối tâm mồ hôi lạnh bốc lên, thấp giọng nhận sai.
– “Cấu kết gần ba mươi cái trộm tinh giả, dùng đi hết thảy liệt diễm phù, mặc dù như vậy, suýt nữa bị người ta đánh chết, phải dựa vào hộ thân ngọc phù thoát thân, quả thực đúng là phế vật.” Lạnh lùng nhìn Lâm Bân, trung niên tiếp tục nói: “Ta cho ngươi thời gian nửa năm, nếu như vẫn chưa thể ngưng luyện ra bản mạng tinh, thì cút ra khỏi Kinh Châu cho ta.”
– “Hài nhi tuân mệnh.” Nghe nói như thế, lo lắng Lâm Bân trong lòng cũng rốt cục để xuống, bất kể nói thế nào lần này mình cũng là hiểm tử đào sinh (chỗ chết tìm được đường sống-DG), phụ thân chung quy không thể tàn nhẫn quyết tâm trách phạt.
Về phần quy định nửa năm nhất định phải ngưng luyện bản mạng tinh loại này, Lâm Bân hồn nhiên không để ở trong lòng, cái này bất quá phụ thân nhất thời lời buột miệng.
Kinh nghiệm nhiều năm chứng minh, chỉ cần tách ra thời điểm phụ thân đang tức giận, bằng phụ thân đối với mình rất yêu thương, hơn phân nửa là không có chuyện gì.
Chỉ là, nghĩ đến Giang Sở, Lâm Bân sắc mặt nhưng là càng ngày càng âm trầm! Cái kẻ cầm đầu này hại chính mình lạc tới mức này… . Cần phải chết!
Nguồn: http://truyendich.com/
Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 6]3963 0 21:49 23/01/2016Truyện kiếm hiệp |
Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 4]3445 0 21:41 23/01/2016Truyện kiếm hiệp |
Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 7]2877 0 21:57 23/01/2016Truyện kiếm hiệp |
Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 1]5263 0 21:24 23/01/2016Truyện kiếm hiệp |
Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 2]2873 0 21:29 23/01/2016Truyện kiếm hiệp |
Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 3]3388 0 21:34 23/01/2016Truyện kiếm hiệp |
Không có bình luận nào!