Home Đăng kí Yêu cầu Forum
Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 3]

Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 3]


Thanh Trung 3365 0

Chương 11: Tinh không ảo cảnh

Tinh hải mênh mông, nhất niệm hư không!

Bước một bước, không có bất cứ dấu hiệu nào, thiên địa biến sắc, dường như ngươi bước một bước liền bước vào tinh không mênh mông, ngẩng đầu chính là tinh hà vô tận.

Đột nhiên bị đưa tới hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ này, người có tâm chí hơi kém một chút, lập tức liền mất đi tinh thần, bị sợ hãi bao trùm, sẽ làm ra một vài chuyện rất ngu ngốc.

Không để ý tới tiếng chửi bới của mấy người trước mắt, Giang Sở bước trong tinh quang, mắt hơi nheo lại, trước khi xoay người liền đạp lên một ngôi sao.

Nói là sao nhưng trên thực tế cũng chỉ có phạm vi hơn mười mét, giống như một khối nham thạch hơi lớn một tí. Đương nhiên, khối nham thạch này phát ra tinh quang màu lam nhạt, chìm đắm ở trong tinh không đen kịt. Những ngôi sao này chính là điểm đặt chân duy nhất hiện nay.

Chỉ chốc lát, Giang Sở liền nhìn thấy ít nhất hơn hai mươi người vì sợ hãi nên không kịp đạp lên ngôi sao mà rơi xuống.

Mặc dù không rõ những người này rơi xuống sẽ bị làm sao. Nhưng hắn có thể khẳng định một điều, họ đã bị loại từ lúc rơi xuống rồi.

“Cửa thứ hai của Tinh chi truyền thừa – Tinh không ảo cảnh. Các ngôi sao dưới chân các ngươi chính là nơi an toàn duy nhất nhưng chúng sẽ không ngừng tan vỡ. Trước khi ngôi sao dưới chân các ngươi triệt để tan vỡ phải tìm ra cách rời khỏi nơi đây, nếu không, đào thải!”

Tiếng của Hải Lan lại vang lên một lần nữa từ không trung , truyền khắp tinh không một cách rõ ràng, vẫn như cũ lạnh lùng tàn khốc.

Hải Lan không giải thích thêm một chữ, cũng chả có nửa điểm nhắc nhở. Hơn nữa, khi tiếng dứt liền triệt để biến mất, vô luận ai hỏi thế nào cũng đều không có trả lời.

“Ảo cảnh? Ngón tay gõ khẽ ở trên kiếm trúc, ánh mắt của Giang Sở rất nhanh liền rơi xuống ngôi sao dưới chân. Ở mép ngôi sao đã bắt đầu rạn nứt, chính như Hải Lan đã nói, ngôi sao này đang không ngừng nứt ra. Dựa theo tốc độ trước mắt mà đoán thì còn khoảng ba canh giờ ngôi sao sẽ vỡ hoàn toàn.

Thời gian nói ra thì không quá ngắn, nhưng mà trong tình huống không có manh mối nào thì có vẻ vô cùng cấp bách.

Huống chi, kích cỡ của ngôi sao dưới chân mỗi người không giống nhau. Ngôi sao lớn đạt gần trăm mét, thậm chí có thể chịu được một ngày, mà nhỏ thì chỉ có hai mét, chưa đến nửa canh giờ có thể đã vỡ tan. Đây nhìn thì giống như bất công, nhưng ngôi sao dưới chân nguyên bản là mọi người tự chọn, không thể trách người khác.

Quan trọng nhất chính là… . Những ngôi sao này không phải đứng yên mà là di dộng liên tục.

Nói cách khác, mỗi người đều có khả năng gặp phải người khác. Ngôi sao dưới chân nhỏ tự nhiên có thể cướp của người khác. Đây coi như đã thêm vào mấy phần biến số, lại cũng làm cho bầu không khí càng trở nên tàn khốc.

Hơi nhíu mày, Giang Sở cũng không cảm thấy hoảng loạn như những người khác, mà là tử tế cảm thụ hoàn cảnh xung quanh để tìm ra chỗ dị thường.

Đã là khảo nghiệm, như vậy liền không thể chỉ đơn giản vì làm khó người ta. Thậm chí, có khả năng rất lớn sẽ giống như cửa thứ nhất, trong lúc khảo nghiệm sẽ ẩn chứa kỳ ngộ cực lớn. Đây mới là bản ý của Tinh chi truyền thừa.

.. .. .. .. ..

Quay thời gian lại trước khi bước vào Tinh không ảo cảnh.

“Người có thể cảm ứng tinh lực thì nhiều, nhưng người có thể chân chính bước vào Ngưng tinh cảnh lại rất ít.”

Cản lại mấy người của Trương gia trước mặt, khóe miệng của Lâm Bân lộ ra một nụ cười mỉm như ác ma, thản nhiên mở miệng nói: “Cũng không phải người nào có thể ngưng tụ tinh lực đều bước được vào Ngưng tinh cảnh, bởi vì người có thể cảm ngộ quy tắc, đạt được bản mệnh tinh vĩnh viễn chỉ là con số rất ít.”

“Bân thiếu gia, ngài rốt cuộc là có ý gì?” Nhìn Lâm Bân có chút thấp thỏm, một thiếu niên Trương gia trong số đó cẩn thận hỏi.

“Ta có thể khẳng định nói cho các ngươi biết, với thiên phú của các ngươi, cơ hội đạt được bản mệnh tinh gần như bằng không.” Ánh mắt phát lạnh, Lâm Bân lạnh lùng nói: “Khảo nghiệm tiếp theo tên là Tinh không ảo cảnh. Phương pháp duy nhất để thông qua chính là cảm ngộ quy tắc, tìm được bản mệnh tinh thuộc về mình, ngưng luyện bản mệnh tinh.”

“Thiên tài sở hữu cửu tinh tinh lực có ý nghĩa gì, các ngươi cũng rất rõ ràng. Nếu để hắn trưởng thành, Trương gia các ngươi chỉ còn nước diệt vong!”

“…” Lòng bàn tay hơi phát lạnh, mấy người Trương gia nhìn nhau, khó tránh khỏi sinh ra vẻ hoảng sợ.

“Ta cho các ngươi một cơ hội.” Không chờ mấy người trả lời, Lâm Bân tiếp tục nói: “Các ngươi từ bỏ cơ hội cảm ứng bản mệnh tinh để đi hủy bản mệnh tinh do Giang Sở kia ngưng luyện ra.”

.. .. .. .. ..

Trong mắt lóe lên vẻ cuồng nhiệt, trên người Long Ngạo mơ hồ phát ra hư ảnh của Thanh Long, tinh lực từ từ phóng ra ngoài. Từ trong tinh hải vô tận cảm ngộ phương vị, tận lực khống chế ngôi sao dưới chân mình từ từ di dộng tới phương vị đã cảm ứng được.

Là người của Long gia, bản mệnh tinh duy nhất mà hắn muốn cảm ứng chính là Long tinh.

Kế thừa ý chí của Thanh Long, sở hữu Long tinh với sức lực của chân long mới là lựa chọn duy nhất của người Long gia. Nếu không thể lấy Long tinh làm bản mệnh tinh, cho dù sở hữu sự cảm nhận tinh lực mạnh thế nào chăng nữa cũng không thể được gia tộc công nhận. Đối với Long Ngạo mà nói, thứ chân chính quyết định đến địa vị cũng chính là việc ngưng luyện bản mệnh tinh này.

Nếu là ở bên ngoài, muốn cảm ứng bản mệnh tinh sẽ cực khó, cho dù là đối với người thiên phú cực tốt, cảm ngộ đối với quy tắc cực sâu. Ít nhất cũng phải mất mấy tháng mới có thể ngưng luyện bản mệnh tinh. Người thường thì còn phải gian khổ mất mấy năm nhưng ở Tinh điện, ở trong Tinh không ảo cảnh này, lại có thể cảm ứng rõ ràng các loại bản mệnh tinh tới trình độ lớn nhất, thậm chí có thể trực tiếp ngưng luyện ra bản mệnh tinh.

Đây mới thật sự là lúc quan trọng nhất.

Bản mệnh tinh khác nhau thì ảnh hướng tới thực lực và tiềm lực cũng cực kỳ rõ ràng. Nói không hề khoa trương, ngưng luyện bản mệnh tinh gần như quyết định hướng phát triển sau này của một người.

Mà Long tinh không thể nghi ngờ chính là tồn tại cực kỳ đặc thù trong các bản mệnh tinh. Đương nhiên, vì loại đặc thù này, cảm ứng cũng cực kỳ khó khăn. Người thường căn bản không thể chạm đến.

Đối với Long Ngạo mà nói, rất nhiều bí pháp đều cần Long tinh chống đỡ, một khi ngưng luyện thành công, thực lực của hắn sẽ chào đón một thời kỳ tăng trưởng điên cuồng.

.. .. .. .. ..

Đứng ở trong Tinh điện, ánh mắt của Hải Lan dễ dàng xuyên qua Tinh không ảo cảnh, có thể nhìn thấy rõ ràng phản ứng của từng người.

Những người rơi xuống từ tinh không lúc trước đều đã bị tuyên bố đào thải và trục xuất khỏi Tinh điện. Hơn nữa, số lượng người bị đào thải sẽ không ngừng tăng lên nhanh chóng, so với Tinh Vân thê, tình hình phải đối mặt lần này càng phải tàn khốc hơn nhiều.

Người thật sự có thể ngưng luyện bản mệnh tinh, đi ra khỏi Tinh không ảo cảnh chỉ sợ không quá mười.

Nhưng chỉ cần qua được cửa ải này, vậy thì có thể bước vào Ngưng tinh cảnh bất cứ lúc nào rồi. Những người này mới là người mà Tinh điện cần đặc biệt chú ý, đệ tử cuối cùng được tuyển vào Tinh điện cũng sẽ được chọn ra từ những người này.

Người có khả năng vượt qua cửa ải này nhất, không nghi ngờ chính là Long Ngạo, xuất phát từ gia tộc thần bí đó, Long Ngạo quả thật có vốn để kiêu ngạo.

Khác biệt duy nhất chỉ là bản mệnh tinh mà hắn cảm ngộ có phải Long tinh hay không mà thôi.

Từ một loại trình độ nào đó mà nói, Hải Lan thậm chí cũng không hy vọng Long Ngạo ngưng luyện Long tinh làm bản mệnh tinh. Bởi vì người Long gia sở hữu Long tinh làm bản mệnh tinh đều nhất định quay về Long gia. Cho dù là Tinh điện cũng không thể giữ lại được.

Ngoài đây ra thì chính là Giang Sở rồi.

Hải Lan cũng rất tò mò, một thiếu niên gần như yêu nghiệt thế này sẽ chọn bản mệnh tinh như thế nào.

.. .. .. .. ..

Khoanh chân ngồi trên ngôi sao, mắt của Giang Sở im lặng nhắm lại.

Chỉ dùng có thời gian một chén trà, Giang Sở liền từ trong tinh không cảm ứng được một vài khí tức bất đồng, hoặc là khí tức của một vài quy tắc.

“Đây chính là khí tức của bản mệnh tinh sao?”

Nhắm mắt lại, ngón tay trắng nõn của Giang Sở đặt trên kiếm trúc, lẩm bẩm một mình.

Ý niệm phát ra trong phiến tinh không này, giống như cả người chìm vào trong tinh hải mênh mông. Giang Sở dụng tâm phân biệt biến hóa trong đó để cảm ứng bản mệnh tinh thuộc về mình. Cơ hội như thế này, cho dù là Giang Sở cũng không thể tùy tiện lãng phí.

Đối với bản mệnh tinh, hiểu biết của Giang Sở cũng không nhiều, chỉ là biết đại khái một vài quy tắc.

Đương nhiên, lý giải đối với bản mệnh tinh của Giang Sở và những những người khác cũng không giống nhau. Đối với những người khác mà nói, bản mệnh tinh đặc thù phải mạnh hơn nhiều so với bản mệnh tinh bình thường. Nhưng đối với Giang Sở mà nói, chỉ có bản mệnh tinh thích hợp với mình nhất mới có thể phát huy ra thực lực mạnh nhất.

Đạo lý này rất đơn giản.

Đao, thương, kiếm, kích, roi… Mười tám loại binh khí, loại nào mạnh nhất.

Chỉ có loại hợp với mình mới mạnh nhất.

Quy tắc đối ứng với bản mệnh tinh bất đồng, cũng càng thêm ảo diệu cao thâm. Thế nhưng với Giang Sở mà nói, bản chất của nó cũng giống vậy, ít nhất, từ nhận thức trước mắt mà nói thì là như vậy.

.. .. .. ..

Ở xa, ánh mắt của Lâm Bân có chút lạnh lẽo.

Hắn cũng không cố ý đi tìm tung tích của Giang Sở. Cho dù hắn vô cùng hy vọng Giang Sở gặp xui xẻo, cũng có tâm tư muốn ám toán, nhưng cơ hội thế này, hắn cũng không nỡ bỏ đi.

Trước khi tới, hắn đã từ chỗ phụ thân biết được một vài quy tắc của Tinh điện, đồng thời đã sớm chuẩn bị.

Căn bản không cần lãng phí thời gian, nháy mắt, hắn liền xác định được mục tiêu của mình, dùng tâm thần đi cảm ứng, ngưng tụ tinh lực để thôi diễn sự biến hóa của quy tắc, đồng thời thôi động ngôi sao dưới chân đi tới vị trí cảm ứng được.

Lôi đình!

Bắt đầu từ nhỏ, hắn đã luôn luôn tiếp xúc với lực lượng lôi đình dưới sự giúp đỡ của phụ thân. Hôm nay, sự nhận biết đối với lôi đình của hắn sớm đã vượt xa người thường. Trong loại hoàn cảnh như Tinh không ảo cảnh này, càng là dễ dàng liền cảm ứng được chỗ có lôi đình quy tắc! Lấy lôi đình làm bản mệnh tinh, hóa diễn ra thiên địa lôi đình, bước vào Ngưng tinh cảnh. Nắm trong tay thiểm điện lôi đình, thực lực đương nhiên hơn xa Ngưng tinh cảnh bình thường.

Còn về tên Giang Sở kia… Muốn yên ổn ngưng luyện bản mệnh tinh, chỉ sở không dễ dàng như vậy đâu.

Một khi mất đi cơ hội này, muốn ngưng luyện ra bản mệnh tinh, e là cũng phải cần nửa năm một năm. Có khoảng thời gian hòa hoãn, liền đủ để hắn ung dung bố trí, bóp chết cái uy hiếp này.

Con út của thành chủ Kinh châu, nói cho cùng không phải người thường có khả năng so sánh. Mất đi sự che chở của Tinh điện, cho dù sở hữu cảm nhận cửu tinh thì đã làm sao? Tùy tiện một cường giả Ngưng tinh cảnh cũng có thể chém giết dễ dàng.

Thiên tài chỉ đáng sợ khi trưởng thành! Thiên tài chết yểu đến cái rắm còn chả đáng.

Chỉ là một tên sai vặt hèn mọn mà thôi, cho dù có chút thiên phú thì sao? Cuối cùng cũng chỉ là con sâu cái kiến. Sau khi nhìn thấy hy vọng tốt đẹp liền bị bóp chết, đây mới là số mạng bi ai của loại tiểu nhân vật này.

Chương 12: Dạ ma tinh

Đêm đen cho ta màu đen con mắt.

Theo thời gian trôi qua, không ngừng xuất hiện ở Giang Sở cảm ứng bên trong, cũng chỉ là một vệt hắc ám, chỉ là này trong bóng tối, mơ hồ lộ ra một điểm quang minh.

Vi cáp hai mắt, càng là đem loại này cảm xúc phóng to đến cực hạn. Giang Sở thậm chí không có mở mắt, một điểm tinh lực chậm rãi từ mi tâm lộ ra, lưu chuyển toàn thân, lập tức rót vào đến dưới thân ngôi sao bên trong, chậm rãi hướng về trong trời sao một vùng tăm tối khu vực na di.

Như Long Ngạo cùng Lâm Bân những thiên tài này, đều là có lựa chọn cảm ứng bản mạng tinh, làm đệ nhất lựa chọn. Nhưng mà, Giang Sở nhưng hết lần này tới lần khác dường như những người bình thường kia giống như vậy, không hề khống chế, hoàn toàn dựa vào từ nơi sâu xa cảm ứng đi cảm ngộ. Vì lẽ đó, cho dù là đã phán đoán ra phương vị, Giang Sở cũng vẫn như cũ cũng không rõ ràng, chính mình muốn cảm ứng bản mạng tinh đến tột cùng là cái gì.

Đương nhiên, điều này cũng cùng Giang Sở bây giờ cảm ứng được bản mạng tinh có chút đặc thù có quan hệ, cái kia một vệt trong bóng tối quang minh như ẩn như hiện, căn bản là không có cách nào nhận biết trong đó quy tắc.

Tại tinh không ảo cảnh bên trong, cái gọi là khoảng cách, đều là đối lập.

Xác định cảm ứng bản mạng tinh phương vị, muốn di động quá khứ, vậy thì hoàn toàn dựa vào ngươi đối với quy tắc cảm ứng.

Hay là chớp mắt đã áp sát, cũng có thể là mặc dù không có thời gian hạn chế, ngươi cũng vĩnh viễn phi không qua đi.

Nói toạc ra, này bản thân liền là thiên phú thể hiện, cũng không phải là có một người đều có tư cách cảm ứng được bản mạng tinh, mà tinh không ảo cảnh, cũng bất quá là tại loại này đặc biệt trong hoàn cảnh phóng to hiệu quả mà thôi. Nhưng, cuối cùng, như không có thiên phú bảo đảm, cũng đồng dạng không thu hoạch được gì.

“Đáng chết, tốc độ của hắn làm sao nhanh như vậy?” Đi sát đằng sau tại Giang Sở phía sau, Trương gia mấy người sắc mặt âm trầm hầu như có thể nhỏ xuống thủy đến, cật lực khống chế dưới chân ngôi sao hướng về Giang Sở đuổi theo.

Từ bỏ cảm ứng bản mạng tinh, chỉ là đơn thuần đuổi một người, cái kia liền dễ dàng nhiều.

“Đừng oán trách, dù sao cũng là nắm giữ cửu tinh nhận biết yêu nghiệt, tinh lực so với chúng ta tinh thuần nhiều.” Có chút oán hận nói một câu, người cầm đầu bổ sung nói, “Tiểu tử này cũng không biết đến cùng lai lịch gì, nhìn dáng dấp, là đã cảm ứng được quy tắc phương vị, tuyệt đối không thể để cho hắn thành công.”

Trương gia cùng Ngụy gia bây giờ đã trở thành tử thù, có một cái Ngụy Nguyên, cũng đã đủ làm người đau đầu, nếu để cho Giang Sở trưởng thành, quả thực là không hề vươn mình chỗ trống.

Cửu tinh tinh lực nhận biết, một khi thành công ngưng luyện ra bản mạng tinh, hầu như nhất định sẽ bị Tinh Điện thu làm môn hạ.

Cũng chính bởi vì vậy, mặc dù biết rõ là bị Lâm Bân lợi dụng, bọn họ cũng chỉ có thể kiên trì nhảy ra.

… … .

“Hắc ám… Hay hoặc giả là quang minh?”

Cau mày, Giang Sở dưới chân ngôi sao đã chỉ có nguyên bản một nửa to nhỏ, may mà chính là, bây giờ, hắn cũng đã chạy tới cảm ứng bên trong phương vị, cái kia mơ hồ quy tắc cũng từ từ rõ ràng lên. Cứ việc vẫn chưa thể nắm chặt trong đó mạch lạc, thế nhưng, dù vậy, cái loại này huyền diệu cảm ngộ cũng đủ để khiến nhân mê muội.

Giang Sở hai mắt vẫn như cũ đóng chặt, nhưng mà theo đối với quy tắc cảm ngộ sâu sắc thêm, mi tâm lộ ra tinh lực cũng thuận theo biến hóa, dưới thân ngôi sao vỡ vụn tốc độ đồng dạng kéo theo chậm lại, đổ nát tốc độ, chỉ có nguyên lai khoảng một nửa.

“Không đúng… Đây là… Đêm đen cảm giác!”

… … .

“Dạ ma!”

Hải Lan trong mắt loé ra một vệt tinh mang, bỗng nhiên đứng dậy, kinh hỉ lộ rõ trên mặt, xuyên thấu qua ảo cảnh, hắn đã có thể rõ ràng cảm nhận được Giang Sở thích khách trên người tản mát ra quy tắc sóng chấn động.

Tại hết thảy phân loại bản mạng tinh bên trong, dạ ma đồng dạng là phi thường đặc thù tồn tại, hầu như rất ít người có thể ngưng luyện thành công.

Dạ ma giết chóc, ẩn giấu ở hắc ám bên dưới, là kinh khủng nhất giết chóc.

Tan vỡ lịch vị lấy dạ ma làm gốc mệnh tinh tồn tại, hầu như đều là cất bước cùng trong bóng tối vương giả, bây giờ Kinh Tương chín quận bên trong, đáng sợ nhất một vị sát thủ, bản mạng tinh đó là dạ ma tinh.

Ngay cả là Tinh Điện, cũng không muốn trêu chọc nhân vật như vậy.

Mà bây giờ, thiếu niên này, bản mạng tinh, dĩ nhiên lại là dạ ma tinh sao?

Trong nháy mắt, Hải Lan liền đã hạ quyết tâm, dù như thế nào, lần này Giang Sở nhất định phải bị bắt vào Tinh Điện bên trong, như vậy thiên tài, tuyệt đối không thể bỏ qua.

“Ân?”

Liền ở một khắc tiếp theo, Hải Lan bỗng nhiên nhìn thấy mấy người thân ảnh hướng về Giang Sở vị trí bức bách tới, lông mày đột nhiên thượng thiêu, mơ hồ chảy ra nhàn nhạt vẻ chán ghét.

Tinh không ảo cảnh bên trong quy củ, bản thân là có thể cướp giật đối phương ngôi sao, những người này đi cướp Giang Sở đặt chân ngôi sao cũng vô khả hậu phi, tuy rằng, Hải Lan cũng không cho là dựa vào mấy cái phế vật có thể uy hiếp đến Giang Sở. Thế nhưng, không nghi ngờ chút nào, như vậy tranh đấu thế tất sẽ lãng phí tìm hiểu quy tắc, ngưng luyện bản mạng tinh thời gian. Bây giờ Hải Lan hầu như đã đem Giang Sở coi là Tinh Điện người, đối với những người này hành vi tự nhiên liền căm ghét lên.

Bất quá, căm ghét quy căm ghét, loại thời điểm này, hắn cũng không thể nào đứng ra ngăn cản! Quy củ chính là quy củ, cho dù là Tinh Điện chấp sự, cũng không có phá hoại quy củ quyền lực.

… … .

Dựa theo bình thường Logic, những này diễn viên quần chúng khiêu lúc đi ra, hẳn là luôn có một phen phí lời.

Đáng tiếc, cũng không phải là mỗi một cái diễn viên quần chúng đều có loại này tự giác, vì lẽ đó, Trương gia mấy người chạy tới sau khi, liền một câu nói phí lời đều không có, gần như là đồng thời ra tay, mạnh mẽ hướng về Giang Sở vị trí công tới.

Tận mắt nhìn tại tinh vân bậc thang lúc, Giang Sở gần như yêu nghiệt biểu hiện, muốn nói không kiêng kỵ, đây tuyệt đối là giả.

Huống hồ, từ lúc Giang Sở tới rồi Kinh Châu trên đường, Giang Sở một đường giết tới Kinh Châu tin tức cũng đã truyền khắp Trương gia, mấy người này tuy rằng thường ngày có chút hả hê, thế nhưng, điểm ấy tự mình biết mình vẫn phải có. Không có bước vào ngưng tinh, đem bọn hắn bảng đến một khối, cũng không phải là Lam Thúc đối thủ, có thể chém giết Lam Thúc Giang Sở, tự nhiên càng không phải là bọn hắn có khả năng chống lại.

Loại thời điểm này, chỉ có lấy tốc độ nhanh nhất, hạ tử thủ, mới có thành công khả năng.

Từ chạy tới đến đột nhiên ra tay, toàn bộ quá trình bất quá ngăn ngắn chớp mắt thời gian, sắp tới thậm chí không kịp chớp mắt.

Mí mắt hơi nhảy một cái, cho dù là nhắm mắt lại, Giang Sở nhận biết cũng đồng dạng dị thường nhạy cảm, thậm chí căn bản không cần suy tư, một tay vỗ một cái bên hông trúc kiếm, như quỷ mị xuất liên tục sáu kiếm phân lấy sáu người.

Nhân nhanh, kiếm trong tay, càng nhanh hơn!

Một cái hoảng thần chi kiếm, sáu thân thể con người đồng thời bay ngược ra ngoài, cùng nhau phun ra một ngụm máu tươi.

Cứ việc trong lòng cũng sớm đã có chuẩn bị, bị Giang Sở thẳng thắn như vậy gọn gàng đánh tan, cũng không nhịn được để trong miệng vài người một trận phát khổ, như vậy biến thái, ở đâu là bọn họ có khả năng chống lại.

Bất quá, cũng may, từ vừa mới bắt đầu, mục tiêu của bọn họ cũng không phải là Giang Sở, mà là Giang Sở dưới chân đặt chân ngôi sao.

Vẻn vẹn là trong nháy mắt giao kích, Giang Sở dưới chân ngôi sao liền lần thứ hai sụp đổ rồi một nửa, vẻn vẹn chỉ còn lại có bốn phạm vi năm mét.

Bình thường cướp giật, bất kể là ai cũng sẽ không công kích đối phương dưới chân ngôi sao, bằng không, tranh đoạt cũng chưa có bất cứ ý nghĩa gì, thuần túy là lưỡng bại câu thương, nhưng là, Trương gia mấy người này nhưng căn bản cũng không có lưu ý những này ý tứ, bọn họ ra tay duy nhất mục đích, chính là phá hoại Giang Sở đối với bản mạng tinh ngưng luyện.

“Trương gia?” Một tay theo : đè kiếm, Giang Sở lẳng lặng đứng ở ngôi sao bên trên, ánh mắt lại vẫn như cũ vẫn là nhắm.

“Giang Sở, ta biết ngươi là thiên tài, bất quá, ngươi chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, chúng ta sẽ đích thân đánh nát ngươi hi vọng.” Lạnh lùng nhìn Giang Sở, dẫn đầu người kia đưa tay lau đi vết máu ở khóe miệng, âm trầm mở miệng nói.

Ngón tay vuốt ve bên hông trúc kiếm, Giang Sở nhàn nhạt hỏi ngược lại, “Ngươi cho rằng, các ngươi đủ tư cách sao?”

Kiêu ngạo mà lạnh lẽo, giờ khắc này, Giang Sở trong lòng là thật sự nổi lên sát khí, trước đó là không có nghĩ đến bọn họ sẽ không cố kỵ chút nào, liều mạng bị thương cũng muốn công kích chính mình dưới chân ngôi sao, lúc này mới bị thất thế. Bây giờ, nếu đã hiểu mục đích của đối phương, làm sao có thể để bọn hắn lại chiếm được tiện nghi.

“Giang Sở, ngươi cho rằng, chúng ta cũng chưa có chuẩn bị sao?” Ánh mắt lộ ra một tia oán độc tâm ý, người kia trong khi nói chuyện, trong tay nhất thời xuất hiện một tấm phù.

Màu đỏ nhạt lá bùa, chỉ có to bằng bàn tay, nhưng mà, chính là này to bằng bàn tay phù, nhưng lộ ra một cỗ dị thường ba động đáng sợ, ngay cả là Giang Sở, giờ khắc này, cũng đồng dạng cảm nhận được một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

Trong nháy mắt, nguyên bản đang nhắm mắt, đột nhiên mở.

Tại này dưới trời sao, trong hai mắt lộ ra tinh mang, xán lạn như ngôi sao!

Không chút do dự nào, Giang Sở trong tay trúc kiếm, đột nhiên tuôn ra một đạo rực rỡ ánh kiếm, dường như xé rách hắc ám chớp giật, lóe lên hiện ra.

Giờ khắc này, Giang Sở kiếm, đã nhanh đến mức cực hạn, nếu là đối phương, tồn công kích Giang Sở tâm tư, không giống nhau : không chờ đem phù thả ra, thì sẽ bị Giang Sở chém giết, nhưng là, người kia nhưng căn bản cũng không có như vậy hy vọng xa vời.

Lấy ra phù trong nháy mắt, liền đồng thời làm nổ.

Này một đạo phù, căn bản không phải đơn thuần vì công kích Giang Sở, mà là không khác biệt phạm vi công kích, trong nháy mắt đem này một mảng nhỏ không gian vây kín mít cùng với bên trong, ầm ầm nổ tung.

Liệt diễm phần thiên!

Cực nóng hỏa diễm trong nháy mắt bốc lên, phảng phất dưới bầu trời đêm toả ra khói hoa, rực rỡ khiến lòng người trì hoa mắt, đồng thời nhưng cũng tấu vang lên nguy hiểm nhất tử vong chương nhạc.

Qua trong giây lát, thủ khi trong đó, Trương gia mấy người liền đồng thời bị liệt diễm thôn phệ, kể cả dưới chân ngôi sao đồng thời diệt, nửa điểm vết tích đều không lưu lại.

Sau một khắc, một đạo ánh kiếm màu lam nhạt nhất thời đâm thủng bầu trời, kiếm ý khuấy động tinh không.

Liệt diễm toả ra trong nháy mắt, Giang Sở cảm ứng được thấu xương kia cảm giác nguy hiểm, nhất thời không dám tiếp tục có chút bảo lưu, đem trong cơ thể tinh lực cùng kiếm ý, không hề bảo lưu thả ra, lấy kiếm quang mạnh mẽ đem này phần thiên Liệt Diễm Trảm mở ra một tia khe nứt.

… … .

“Vô liêm sỉ!”

Liệt diễm phù nổ tung trong nháy mắt, Hải Lan bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt nhất thời biến tái nhợt, không nhịn được mắng to lên tiếng.

Người bên ngoài không nhận ra, hắn nhưng là biết, cái kia rõ ràng chính là liệt diễm phù, chế tác dị thường gian nan, Kinh Châu bên trong có thể lấy ra loại đồ vật này người, tuyệt đối không vượt qua mười chỉ số lượng! Ngưng Tinh Cảnh dưới, căn bản không ai có thể chống lại, dù cho tầm thường Ngưng Tinh Cảnh cường giả, cũng đủ để bức lui.

Mà một nhóm này tham gia tinh chi truyền thừa người trong, đủ tư cách nắm giữ đồ vật này, cũng cũng chỉ có hai người, một là Long Ngạo, hai là… Lâm Bân!

Chương 13: Cầm kiếm tư!

Ảo cảnh, chung quy chỉ là ảo cảnh.

Mặc dù tinh không ảo cảnh bên trong, chân thực cùng hư huyễn đã có tương dung, nhưng chung quy cũng vẫn là ảo cảnh.

Tại tinh không ảo cảnh bên trong tử vong, cũng không phải là chân thực tử vong, thế nhưng không nghi ngờ chút nào, sẽ bị trực tiếp đào thải, mất đi ngưng luyện bản mạng tinh cơ hội, nếu là bình thường bản mạng tinh thì cũng thôi, thế nhưng như dạ ma tinh loại này đặc thù bản mạng tinh, cảm ứng bản thân liền có chứa rất lớn vận may thành phần. Một khi rời khỏi tinh không ảo cảnh, lại nghĩ cô đọng, tỷ lệ thành công căn bản không đủ lúc này một phần mười.

Nếu là bởi vậy để Giang Sở không cách nào cảm ứng dạ ma tinh, đây tuyệt đối là một loại tổn thất thật lớn.

Nhưng là, hết lần này tới lần khác tất cả những thứ này đều tại tinh không ảo cảnh quy củ cho phép trong phạm vi, mặc dù trong lòng hắn tức giận hơn nữa cũng không cách nào phát tác.

Ý niệm chuyển động trong lúc đó, Trương gia mấy người nhất thời bị tung ảo cảnh, Hải Lan thậm chí liền nhìn nhiều đều căm ghét, hất tay trong lúc đó liền trực tiếp ném ra ngoài, hơn nữa hết sức dùng sức, mạnh mẽ đem mấy người quăng ngã cái sưng mặt sưng mũi.

“Ồ?”

Trong đầu đã tại suy tư nên xử lý như thế nào Giang Sở chuyện, nhưng mà, Hải Lan nhưng bỗng nhiên phát hiện, Giang Sở vẫn chưa cùng mấy tên kia đồng thời bị quăng đi ra, hơi run run, định thần lần thứ hai hướng về ảo cảnh bên trong nhìn lại.

Sau một khắc, Hải Lan vẻ mặt liền đột nhiên đại biến, gắt gao nhìn thẳng cái kia liệt diễm bên trong bóng người mơ hồ.

“Đó là. . . Cầm kiếm tư! Đáng chết, Giang Sở, Giang Sở. . . . . Ngươi đến tột cùng là ai?”

Đầy trời liệt diễm bên trong, Giang Sở một cước giơ lên, thành đạp hư thái độ, tay phải trúc kiếm hơi đưa lên, tay trái niết kiếm quyết dẫn dắt, bày ra một cái cực kỳ ưu nhã cầm kiếm tư thế.

Nếu là Ngụy Nguyên tại này, sẽ phát hiện, bây giờ Giang Sở giở ra tư thế, dĩ nhiên cùng lúc trước hắn vẫn điêu khắc khắc trúc trên người, giống nhau như đúc, chỉ là bây giờ do Giang Sở bày ra, kiếm ý ngập trời, hơn nhiều lúc trước nhìn thấy khắc trúc mãnh liệt mấy chục lần.

Dưới chân ngôi sao tại này đả kích cường liệt dưới, từ lâu đổ nát, chỉ là, Giang Sở dưới chân đạp cái kia một khối nhỏ nhưng vẫn như cũ tồn tại, cũng chính là này một điểm nhỏ như đá vụn bình thường ngôi sao tồn tại, mới để cho Giang Sở vẫn như cũ có thể ở lại chỗ này, mà không phải rơi vào tinh không.

Trong mắt bắn ra một vệt hàn mang, Giang Sở ánh mắt đột nhiên lạc hướng về phương xa, sát khí lẫm liệt.

Giang Sở cũng không phải người ngu, đối với Trương gia thực lực cũng là phi thường rõ ràng, tùy tiện liền vứt ra như vậy liệt diễm phù, Trương gia vẫn không cái này nội tình.

Không nghi ngờ chút nào, cái này căn bản là một lần nhằm vào chính mình sát cục, mà sau lưng làm chủ giả, tất nhiên đó là Lâm Bân.

Đương nhiên, Giang Sở không bỏ ra nổi chứng cứ đến, bất quá, Giang Sở cũng căn bản là không cần chứng cứ, chỉ cần có thể phán đoán ra được, cũng đã đủ rồi.

Cật lực khống chế tinh lực lưu chuyển, đem dưới chân này vẻn vẹn chỉ đủ một cái chân hạ xuống mảnh vỡ ngôi sao bao vây lấy, trong lòng yên lặng tính toán một chút , dựa theo chính mình bây giờ lực khống chế, này một điểm nhỏ đá vụn nhiều nhất cũng là vẻn vẹn chỉ có thể chống đỡ một phút thời gian.

Sát khí lóe lên một cái rồi biến mất, hầu như hoàn toàn không do dự, trong một sát na, Giang Sở thân ảnh liền đột nhiên hóa thành một đạo màu lam nhạt quang ảnh, hướng về xa xa bay lượn mà đi.

. . .

“Răng rắc!”

Bên trên thân thể, một vệt nhàn nhạt tử mang thoáng hiện mà ra, Lâm Bân sắc mặt nhất thời lộ ra vẻ mừng như điên. Cứ đến trước đó, liền đã có niềm tin tương đối, thế nhưng, bây giờ chân chính chưởng khống một tia lôi đình quy tắc, có thể bắt đầu ngưng luyện bản mạng tinh thời gian, trong lòng cũng khó tránh khỏi vẫn là một trận kích động.

Lôi đình tinh, chỉ cần bước quá một bước này, ngay lập tức sẽ có thể bước vào Ngưng Tinh Cảnh, chân chính bước lên con đường tu luyện.

Dưới chân ngôi sao còn có phạm vi gần mười mét , dựa theo bây giờ cảm ngộ tốc độ, tuyệt đối đủ để chống đỡ đến ngưng luyện ra bản mạng tinh tới . Còn nói, có người đến cướp đoạt? Lấy Lâm Bân thân phận, bây giờ lại có ai dám đến tranh đoạt?

“Vù!”

Bên này ý niệm vẫn không chuyển lại đây, Lâm Bân liền đột nhiên cảm ứng được một cỗ khủng bố sát khí cuồn cuộn mà đến, gần như là theo bản năng sườn hạ thân tử, rồi đột nhiên cảm thấy một cỗ mãnh liệt kiếm ý đập vào mặt mà tới, tà tà sát mặt của mình tránh qua. Mạnh mẽ đem chính mình từ đối với lôi đình tinh ngưng luyện bên trong kéo đi ra.

Trúc kiếm phá không, trong nháy mắt, Lâm Bân liền thấy rõ đối phương. Chỉ là thấy rõ trong nháy mắt, con ngươi nhưng là không tự chủ được đột nhiên co rút nhanh.

“Giang Sở? ! ! !”

Trong mắt loé ra một vệt vẻ kinh hãi, Lâm Bân nhất thời đại hô lên.

“Xin lỗi, cho ngươi thất vọng, một Trương Liệt diễm phù, còn chưa đủ lấy giết chết ta.” Hừ lạnh một tiếng, Giang Sở nhàn nhạt mở miệng nói.

“Giang Sở, ngươi nói hưu nói vượn cái gì?” Tâm bỗng nhiên chìm xuống, Lâm Bân trên miệng nhưng thề thốt phủ nhận, bây giờ tất cả những thứ này tuy nhiên đều vẫn tại Tinh Điện giám thị dưới, dù cho mọi người đều có thể đoán được là hắn làm, chỉ cần hắn không thừa nhận, sẽ không ai có thể bắt hắn làm sao.

Dứt tiếng trong nháy mắt, Lâm Bân lúc này mới chú ý tới, bây giờ Giang Sở đạp ngôi sao, đã cũng chỉ có một đủ nơi.

“Bân Thiếu dưới chân ngôi sao không sai, ta rất yêu thích, kính xin Bân Thiếu để một chút đi.” Nhàn nhạt mở miệng, chỉ là trong đó trào phúng cùng châm chọc tâm ý, nhưng tràn ra với biểu, căn bản không hề có chút che giấu nào.

“Làm càn! Giang Sở, ngươi biết ngươi tại với ai nói chuyện sao?” Nghe được Giang Sở, Lâm Bân nhưng là đột nhiên cảm thấy, phổi đều cũng bị tức nổ tung, thằng nhãi ranh khinh người quá đáng.

“Ta nhận được ngươi là Kinh Châu chủ nhân ấu tử, kiếm trong tay, nhưng nhận không ra.” Cười lạnh một tiếng, Giang Sở lại không nửa phần do dự, trong tay trúc kiếm như tia chớp đâm ra, trực lấy Lâm Bân yết hầu.

“Người điên, ngươi tên người điên này!” Lâm Bân bị tức đến phát cuồng, nhưng hết lần này tới lần khác không có bất kỳ biện pháp nào, con mắt trừng đỏ chót, quả thực muốn đem Giang Sở ngàn đao bầm thây.

Cô đọng bản mạng tinh đã đến trọng yếu nhất thời điểm, bây giờ thời gian, nửa điểm đều làm lỡ không nổi, có thể hết lần này tới lần khác Giang Sở này vô liêm sỉ dĩ nhiên điên rồi như thế nhảy ra.

Cái kia mấy cái phế vật nếu không thể đem hắn đuổi ra cục, hắn chẳng lẽ không hẳn là dành thời gian đi ngưng luyện bản mạng tinh sao? Làm sao còn có tâm tư tới đây đến cùng chính mình liều mạng?

Đối với Giang Sở thực lực, Lâm Bân cũng vẫn là có hiểu biết, cứ việc bây giờ dưới chân ngôi sao chỉ có một đủ nơi, thế nhưng, bây giờ này tinh không ảo cảnh bên trong, ngoại trừ Long Ngạo ở ngoài, chỉ sợ cũng căn bản là không ai là hắn đối thủ. Có tìm tới chính mình thời gian cùng tinh lực, cũng sớm đã đủ để cướp giật một viên người khác ngôi sao.

Chí ít, tự vấn nếu là đổi chỗ mà xử, Lâm Bân tuyệt đối không làm được điên cuồng như vậy.

“Ầm!”

Ngắn ngủi giao kích trong lúc đó, Lâm Bân liền vẫn như cũ bị Giang Sở gắt gao áp chế ở hạ phong bên trong.

Dịch kiếm thuật!

Giang Sở mỗi một kiếm đưa ra, phảng phất đều trải qua tinh chuẩn tính toán, hoàn toàn khống chế chiến đấu nhịp điệu, liền dường như không ngừng bện sa lưới con nhện, chỉ chờ cuối cùng thu võng một khắc.

Nếu như nói, trước đó đối với Giang Sở kiếm kỹ chỉ có một cái rất hiện ra hiểu rõ, như vậy, bây giờ trận chiến này, nhưng là rõ ràng để hắn cảm nhận được trong đó chênh lệch.

Khủng bố kiếm thuật, ngay cả là lấy Lâm Bân ánh mắt cũng từ không thấy, này tựa hồ đã thoát khỏi kiếm chiêu phạm trù, hoàn toàn không phải Ngưng Tinh Cảnh bên dưới nhân có khả năng chống lại.

“Giang Sở, ngươi không nên ép ta!” Nghiến răng nghiến lợi mắng một câu, Lâm Bân cuồng loạn hô, “Ngươi bây giờ lui lại, đi cướp người khác ngôi sao vẫn tới kịp, bằng không, ta cho dù đánh không lại ngươi, cũng tất sẽ phá huỷ dưới chân ngôi sao, cho ngươi không thu hoạch được gì.”

Đến loại thời điểm này, cũng không chứa được do dự nữa, Lâm Bân thẳng thắn dứt khoát uy hiếp nói.

Tựa hồ sợ Giang Sở hiểu sai, Lâm Bân lại tiếp tục bổ sung nói, “Nơi này chỉ là ảo cảnh, ngươi cho dù giết ta, cũng chỉ là đem ta loại bỏ ra ảo cảnh, đào thải đi mà thôi.”

Lời này có thể cũng không phải là hư ngôn đe doạ, cứ việc thực lực không bằng Giang Sở, thế nhưng, nếu là quả thật liều mạng, muốn kéo Giang Sở đồng thời đào thải ra khỏi cục, Lâm Bân cũng vẫn có niềm tin, chỉ là hắn hôm nay nhưng không nỡ lòng bỏ lãng phí như vậy cơ hội tốt.

“Ngươi nếu dám tính toán ta, cái kia liền muốn làm tốt bị ta trả thù chuẩn bị, bây giờ nói những này, không chê quá muộn sao?” Trong tay trúc kiếm không có nửa điểm thả lỏng, thế tiến công trái lại càng tăng lên mấy phần.

Trên thực tế, Lâm Bân nói tới những này, Giang Sở tự nhiên cũng rõ ràng.

Thế nhưng, bị tính toán như thế, ăn thiệt thòi lớn như thế, nếu là còn muốn nhịn xuống cơn giận này, vậy cũng liền không cần tu kiếm.

Kiếm là kiêu ngạo, ninh gãy bất khuất, như không có một viên kiêu ngạo tâm, liền căn bản không cách nào hiểu ra kiếm chi chân lý.

Cướp giật người khác ngôi sao cố nhiên dễ dàng, thế nhưng, nếu là như vậy hành vi, lại cùng Lâm Bân có gì phân biệt?

Kiếm tâm như kỷ tâm, như vậy kiêu ngạo, Lâm Bân tự nhiên không hiểu.

Tâm ý đã quyết, Giang Sở nhất thời đem dịch kiếm thuật phát huy đến cực hạn, hoàn toàn không cho Lâm Bân nửa điểm giãy dụa chỗ trống.

“Giang Sở, đây là ngươi buộc ta!” Áp lực càng ngày càng to lớn, Lâm Bân cũng rốt cục không chịu nổi, hai mắt đỏ chót, điên cuồng hô lên tiếng, phất tay trong lúc đó, ba tấm phù đồng thời bắn nhanh ra, trong nháy mắt, liền đem vị trí này toàn bộ một mảnh không gian làm nổ.

Cùng liệt diễm phù phẩm chất tương đương phù, Lâm Bân trên người tự nhiên còn có, những này vốn là Kinh Châu chủ nhân giữ cho hắn bảo mệnh dùng, bây giờ tại tinh không ảo cảnh bên trong làm nổ, thực sự có chút lãng phí. Bất quá, bây giờ cũng căn bản không có biện pháp khác có thể tưởng tượng.

Mặc dù là công tử bột, thế nhưng Lâm Bân trên người cũng vẫn có một cỗ vượt xa người thường vẻ quyết tâm. Một khi xác định, không cơ hội đánh bại Giang Sở, liền nhất thời quả đoán lựa chọn lưỡng bại câu thương phương thức.

“Ầm!”

Một hơi làm nổ ba tấm phù, cái loại này lực trùng kích quả thực khủng bố cực điểm!

Chân trái nhẹ giương, trong tay trúc kiếm lần thứ hai đưa lên, thanh y phiêu phiêu, Giang Sở tựa hồ là cũng sớm đã toán được rồi kết quả này giống như vậy, không có nửa phần hoảng loạn.

Cầm kiếm tư!

Sắc bén kiếm ý phong dâng lên mà ra, ý thấu thiên địa, kiếm động ngân hà!

“Phốc!”

Khủng bố nổ tung chậm rãi tiêu tán, Giang Sở trong miệng bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt nhưng càng ngày càng thanh minh, dưới chân ngôi sao, dĩ nhiên chỉ còn lại to như nắm tay.

Yên lặng nhìn lướt qua tinh không, Giang Sở dưới chân bỗng nhiên giẫm một cái, cuối cùng một điểm nhỏ đặt chân ngôi sao cũng đột nhiên đổ nát, một tay theo : đè kiếm, thong dong rơi vào hư không.

Loáng một cái thần trong lúc đó, Giang Sở liền đã xuất hiện ở Hải Lan trước mặt.

Nhìn về phía trước mặt này cố chấp hay hoặc là nói kiêu ngạo thiếu niên, Hải Lan trên mặt cũng không nhịn được lộ nở một nụ cười khổ.

Giang Sở làm lựa chọn tự nhiên không thể gạt được hắn, nhìn từ bề ngoài tựa hồ có hơi lỗ mãng, nhưng mà, trên thực tế, lại tựa hồ như lại hợp lí nhất.

“Quả nhiên a, liền tính tình này cũng như này giống nhau. . . . . Nhưng là, như quả nhiên là. . . . Lại sao rơi xuống tình cảnh như thế?”

Chương 14: Điêu trúc bí ẩn

Thanh y trúc kiếm.

Thậm chí liền góc áo đều không có nửa phần ngổn ngang, Giang Sở hơi thất thần, chợt khôi phục bình tĩnh, ánh mắt rơi về phía cách đó không xa lấy oán độc ánh mắt nhập như độc xà nhìn mình chằm chằm Lâm Bân, khóe miệng giương lên, lộ ra một tia châm biếm vẻ.

“Giang Sở, ngươi chẳng lẽ cho rằng, thiếu gia ta không dám giết ngươi sao?”

Mắt thấy bản mạng tinh liền muốn ngưng luyện thành công, nhưng tại thời khắc cuối cùng công thiệt thòi với tan vỡ, dù là lấy Lâm Bân định lực cũng buồn bực muốn điên, nhìn chằm chằm Giang Sở, từng chữ từng chữ lạnh giọng uy hiếp nói.

“Làm càn!”

Không chờ Giang Sở trả lời, Hải Lan âm thanh liền truyền tới, nhân chưa đến, nhàn nhạt uy áp liền ép tới, ép nhân không thở nổi.

“Ngươi cho rằng đây là nơi nào? Dám làm càn như vậy?” Ánh mắt hơi lạnh lẽo, Hải Lan nhìn về phía Lâm Bân nói, “Vẫn là ngươi cho rằng, ỷ vào phụ thân ngươi, ngươi liền có thể tại ta Tinh Điện muốn làm gì thì làm?”

“Lan đại nhân.” Ánh mắt bỗng nhiên ngưng lại, Lâm Bân lập tức cười lạnh nói, “Tinh Điện uy nghiêm, ta tự nhiên không dám khiêu khích, bất quá, người này nhưng cũng cũng không phải là Tinh Điện bên trong nhân chứ?”

Nếu là dĩ vãng, Lâm Bân là sẽ không chống đối Hải Lan, thế nhưng, bây giờ nhưng là đã giận điên lên, nhìn thấy Hải Lan có thiên hướng Giang Sở xu thế, lúc này liền nổ.

“Nơi này, vẫn là Tinh Điện.” Cũng không có một chút nào nổi giận ý tứ, Hải Lan quét Lâm Bân một chút nhàn nhạt mở miệng nói.

“… Hắc, tiểu tử, ngươi hay nhất vẫn trốn ở Tinh Điện bên trong.” Trầm mặc chốc lát, Lâm Bân chung quy không dám quá mức làm càn, âm trầm ánh mắt từ Giang Sở trên người đảo qua, uy nghiêm đáng sợ mở miệng.

Dứt tiếng, Lâm Bân cũng không quay đầu lại rời khỏi Tinh Điện, ngưng luyện bản mạng tinh thất bại, cũng liền mất đi kế tục tiếp thu tinh chi truyền thừa tư cách, ở lại chỗ này căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì.

“Đa tạ lan đại nhân.” Khẽ khom người thi lễ một cái, Giang Sở nhẹ giọng nói, “Giang Sở cáo từ.”

“Chờ chút!”

Ra ngoài Giang Sở dự liệu, hắn còn chưa tới cùng xoay người, liền bị Hải Lan ngăn lại.

“Giang Sở, ngươi kiếm, học tự người phương nào?” Lẳng lặng nhìn Giang Sở, Hải Lan chậm rãi mở miệng hỏi, trong mắt tràn đầy chăm chú vẻ.

“Không ai dạy ta, ” thoáng trầm mặc chốc lát, Giang Sở nhẹ giọng nói, “Ta biết ngươi có thể không tin, bất quá, sự thực xác thực như vậy.”

“Nếu như vậy, cầm kiếm tư, ngươi lại từ hà học được?” Cũng không hề bị Giang Sở nói đánh động, Hải Lan thật liên tục đốn hỏi tới. Đây là hắn trong lòng to lớn nhất nghi vấn, thế tất muốn hỏi cái rõ ràng, mới có thể yên tâm.

“Ngươi là nói cái này sao?” Trầm mặc chốc lát, Giang Sở đạp bước trong lúc đó, cầm trong tay trúc kiếm lần thứ hai bày ra cái kia cầm kiếm tư thế.

Ánh mắt bỗng nhiên ngưng lại, Hải Lan nhất thời gật đầu, “Không sai! Chẳng lẽ, ngươi muốn nói, này cầm kiếm tư, cũng là ngươi tự nghĩ ra sao?”

Sự tình đến mức độ này, Hải Lan cho rằng đã tìm được chân tướng, định thần nhìn Giang Sở, phảng phất nhìn một con lộ ra chân tướng giảo hoạt Tiểu Hồ Ly.

“Không tính, nhưng là cũng không phải là người khác truyền thụ.” Chậm rãi lắc đầu, Giang Sở cũng chưa cùng Hải Lan biện luận ý tứ, tiện tay từ trong lồng ngực móc ra một đoạn gậy trúc, cánh tay trắng nõn, nhẹ nhàng nắm chặt tiểu Đao, cứ như vậy tại Hải Lan trước mặt điêu khắc lên.

Giang Sở tay rất ổn, lạc đao cũng cực nhanh, bất quá, ngăn ngắn không tới thời gian mười phút, một cái hình người khắc trúc liền trông rất sống động đã xuất hiện ở Hải Lan trước mặt.

Hoàn thành trong tay cuối cùng một đạo, một vệt nhàn nhạt kiếm ý nhất thời từ cái kia khắc trúc bên trên toả ra mà ra, thình lình chính là cầm kiếm tư, không có nửa phần sai lệch.

“Ta từng gặp gỡ một toà pho tượng, vì lẽ đó, điêu trúc mấy năm.” Nhẹ nhàng đem khắc trúc đưa cho Hải Lan, Giang Sở bình tĩnh nói, phảng phất này bản thân liền là một cái đơn giản cực điểm sự tình.

Nhưng mà, một câu nói kia, đối với Hải Lan chấn động nhưng quả thực không khác một hồi động đất.

“Điêu trúc?” Hải Lan âm thanh có chút phát sáp, cũng nhất thời hồi tưởng lại trước đó tại tinh vân bậc thang trên, Giang Sở điêu trúc một màn, lúc trước, hắn không phản ứng lại, bây giờ hồi tưởng lại, chẳng phải chính là Giang Sở có thể lấy kiếm ý toái tinh hải căn nguyên sao?

Trên lí luận, tinh hải đổ tắc, chỉ có toái tinh cảnh trở lên cường giả mới có thể đả thông, thế nhưng, nếu như tu thành người kia cầm kiếm tư, dựa vào kiếm ý tự toái tinh hải, cũng liền có thể đủ nói còn nghe được.

Nhưng là… Lẽ nào, vẻn vẹn thông qua điêu trúc, liền có thể lĩnh ngộ cầm kiếm tư sao?

Cầm kiếm tư nhìn như chỉ là một cái đơn giản tư thế, ai nhìn thêm hai lần, cũng có thể bày ra, thế nhưng, khuyết thiếu trong đó thần vận cùng kiếm ý, liền căn bản không xưng được là cầm kiếm tư.

Đồng dạng khắc trúc, cho dù là cầm cho am hiểu nhất điêu khắc đại sư, cũng tuyệt đối điêu không ra như vậy kiếm ý được.

Giống như, Hải Lan rõ ràng nhận thức cầm kiếm tư, hơn nữa, có thể một tia không kém đem tư thế bắt chước được đến, thế nhưng, cái kia chung quy không phải cầm kiếm tư.

Trong lúc nhất thời, Hải Lan có chút thất thần, hắn đoán không được Giang Sở những lời này đến tột cùng có mấy phần chân thực tính, càng không biết nên làm sao trả lời.

“Nếu như không có chuyện gì, Giang Sở cáo từ.”

Nghe được này, Hải Lan mới rốt cục phản ứng lại đây, “Chờ một chút! Ngươi bây giờ không thể đi.”

“Ân?” Giang Sở dừng bước, ánh mắt vẫn như cũ bình tĩnh, ngược lại cũng không có hoài nghi Hải Lan muốn đối với mình bất lợi.

“Lâm Bân vì làm Kinh Châu chủ nhân ấu tử, bất luận việc này nguyên nhân là cái gì, ngươi phá huỷ hắn cô đọng bản mạng tinh cơ hội, đó là đại thù! Chỉ cần rời khỏi Tinh Điện, ngươi chỉ sợ sẽ không cơ hội rời khỏi Kinh Châu.” Hải Lan lắc lắc đầu trầm giọng nói rằng.

Trầm mặc lại, Giang Sở vẫn chưa trả lời.

Trên thực tế, chính là bởi vì như vậy, vì lẽ đó, hắn mới có thể sốt ruột rời khỏi, Lâm Bân bố trí cũng là cần phải thời gian, chỉ có mau chóng rời khỏi Kinh Châu, mới có một đường sinh cơ.

“Làm sao, ngươi dự định bỏ mạng thiên nhai sao?” Tựa hồ xem thấu Giang Sở tâm tư, Hải Lan khóe miệng lộ ra một vẻ trào phúng, “Kinh Tương chín quận, đều ở Kinh Châu chủ nhân nắm trong bàn tay, ngươi có thể trốn đi được sao?”

“Ngay cả là may mắn, cho ngươi thoát thân, ngươi tuổi còn trẻ, đã nghĩ quá loại này như chuột chạy qua đường giống như sinh hoạt sao?”

Lời này nói sắc bén, thế nhưng là xác thực đâm vào Giang Sở chỗ đau trên, nếu có lựa chọn, ai đồng ý bỏ mạng thiên nhai, đem thời gian dài đều lãng phí ở lưu vong trên đường.

“Không bằng này, chẳng lẽ muốn quỳ gối cầu xin tha thứ sao?” Lông mày hơi đưa lên, Giang Sở trên mặt tự nhiên lộ ra một vệt thuộc về thiếu niên ngạo khí, nhàn nhạt hỏi ngược lại.

“Ngươi lẽ nào sẽ không nghĩ tới, nhờ bao che cùng Tinh Điện sao?” Nhìn Giang Sở, Hải Lan lộ ra vẻ một chút ý cười, nhẹ giọng hỏi.

“! ! !”

Vậy đơn giản một câu nói, đối với Giang Sở mà nói , tương tự là một cái rung động thật lớn, trong lúc nhất thời, thậm chí đều không thể phản ứng lại.

“Ta không phải đã bị đào thải sao?” Hơi ngẩng đầu lên, Giang Sở chậm rãi nói.

Trước đó Hải Lan cũng đã nói, không thể thông qua tinh không ảo cảnh người, liền bị đào thải. Lúc trước, tới rồi tham gia tinh chi truyền thừa, vốn là có chứa mấy phần trùng hợp, Giang Sở đối với tinh chi truyền thừa cũng không hề ôm có quá nhiều hi vọng, chỉ là nhân duyên tế hội, ra sức một kích thôi.

“Mọi việc đều sẽ có ngoại lệ.” Mang theo vài phần ý cười, Hải Lan khẽ lắc đầu nói, “Huống hồ, ta cũng không phải trực tiếp thu ngươi nhập Tinh Điện, chỉ là lại cho ngươi một cơ hội mà thôi, có thể hay không nắm chặt, cũng tất cả chính ngươi.”

Nói tới loại trình độ này, Giang Sở làm sao vẫn không rõ, cái này căn bản là Hải Lan hữu tâm trợ giúp chính mình.

“Xin hỏi lan đại nhân, ngươi vì sao như vậy giúp ta?” Mặc dù là chuyện tốt, thế nhưng Giang Sở cũng vẫn là không nhịn được mở miệng hỏi lên.

“Ngươi tuy không phải truyền nhân của hắn, nhưng, có thể hiểu ra cầm kiếm tư, đó là hữu duyên.” Chậm rãi lắc đầu, Hải Lan ánh mắt lộ ra một vệt hồi ức vẻ, nhẹ giọng thở dài nói, “Ngày xưa, ta từng chịu người kia đại ân, nhưng đến nay như không cần báo đáp. Ngươi nếu cùng hắn hữu duyên, ta giúp ngươi một tay, có cái gì không được?”

Nghe vậy, Giang Sở lần thứ hai trầm mặc lại, một lúc lâu, rốt cục lần thứ hai hướng về Hải Lan thi lễ một cái.

“Đa tạ lan đại nhân giúp đỡ, Giang Sở suốt đời khó quên.”

Tuy rằng ngạo, thế nhưng Giang Sở nhưng chung quy cũng không phải là cổ hủ người, dưới tình huống này, vẫn từ chối Hải Lan trợ giúp, đó mới là đứa ngốc.

“Đừng vội cảm ơn ta.” Đưa tay vỗ vỗ Giang Sở vai, Hải Lan lắc đầu nói, “Tinh Điện có Tinh Điện quy củ, muốn trở thành Tinh Điện đệ tử, cũng không như vậy đơn giản, ngươi nếu là không đạt tới yêu cầu, ta cũng không giúp được ngươi.”

“Giang Sở rõ ràng!” Đối với điểm này, Giang Sở không có bất kỳ dị nghị gì, dù sao, Hải Lan cũng chỉ là Tinh Điện chấp sự, không thể nào khoảng chừng : trái phải Tinh Điện quy củ, huống hồ, Giang Sở đối với mình cũng có cực kỳ mãnh liệt tự tin, căn bản không tin, chính mình không đạt tới Tinh Điện yêu cầu.

“Đi theo ta đi, đợi được tinh chi truyền thừa kết thúc, đó là ngươi chứng minh chính mình thời điểm.” Gật đầu, Hải Lan nhưng cũng không có ngay lập tức sẽ nói cho Giang Sở, xoay người đem Giang Sở đưa vào nội điện ở trong.

Một gian đơn giản tiểu viện, trong sân khoảng chừng có bảy, tám gian phòng dáng vẻ, bố trí sạch sẽ ngắn gọn, đương nhiên, đó cũng không phải đơn độc sắp xếp cho Giang Sở chỗ ở.

Tuy rằng Hải Lan đối với Giang Sở rất có hảo cảm, thế nhưng, trước đó thí luyện Giang Sở chung quy hay là đã thất bại, không coi là Tinh Điện người, tự nhiên không thể nào hưởng thụ đến Tinh Điện đệ tử đãi ngộ.

“Lần này thông qua tinh không ảo cảnh thử thách người, đều sẽ phân phối đến cái tiểu viện này đến, các ngươi có thể làm quen một chút.” Đơn giản dặn dò một câu, Hải Lan tiếp tục nói, “Ngươi ở tạm cùng này, có thể tự mình thử nghiệm ngưng luyện bản mạng tinh, thực lực càng mạnh, thông qua thử thách cơ hội mới càng lớn.”

Hơi run run, Giang Sở giờ mới hiểu được, này bằng với cũng đã là cho mình một cái tương đương với thông qua cửa thứ hai đãi ngộ.

Đương nhiên, sau khi tinh chi truyền thừa, mình là không thể nào tham gia.

Thất bại chính là thất bại, bất luận có lý do gì cũng không có thể che giấu thất bại sự thực. Ngay cả là Hải Lan cũng không thể nào dành cho chính mình hoàn toàn bình đẳng đãi ngộ, bằng không, đó là hỏng rồi quy củ.

Bất quá, đối với Giang Sở mà nói, những này cũng đã đủ rồi.

“Đa tạ lan đại nhân.”

Cũng không có quá nhiều dặn, Hải Lan rất nhanh rồi rời đi tiểu viện. Tinh không ảo cảnh thử thách cũng không hề kết thúc, hắn phải đi trông coi những người khác.

Về phần đối với Giang Sở, hắn điều có thể làm, cũng là chỉ có những thứ này, có thể đi tới một bước nào, cũng chỉ có thể xem Giang Sở bản lãnh của mình.

Trong lòng âm thầm một tiếng thở dài, Hải Lan đúng là vẫn còn tạm thời nhấn xuống cái khác ý niệm.

“Cũng thật là câu đố như thế tiểu tử a. Bất quá, nếu ngươi quả nhiên là người kia hậu nhân hoặc là truyền nhân… Điểm ấy thử thách, thế tất không làm khó được ngươi… . Tiểu tử, cũng đừng làm cho ta thất vọng a!”

Chương 15: Không thân mật hàng xóm

Mặt trời mới mọc lơ lửng chân trời!

Đón luồng thứ nhất nắng sớm, tiếng bước chân tại trong sân nhỏ vang lên, đột ngột phá vỡ cái kia phân yên tĩnh.

Ngồi ở sân một góc trên tảng đá, Giang Sở trong tay bày đặt một bát thanh thủy, bát bên cạnh đặt trúc kiếm, đổi một thân sạch sẽ bạch y, hai mắt vi cáp, tựa hồ căn bản là nhận thấy được mọi người đến.

“Chư vị, chúng ta tổng cộng là bảy người, gian phòng nhưng có tám, dư thừa trong kia, vừa vặn dùng để thả tạp vật, đại gia nghĩ như thế nào?”

Tân tiến nhất đến thiếu niên áo lam nhìn lướt qua tiểu viện bố trí, cười híp mắt xoay người lại hướng về mọi người nói.

Đơn giản một câu nói, nghênh đón nhưng là yên lặng một hồi, trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người cũng bất giác đồng thời rơi xuống Giang Sở trên người.

Không gì khác, trong viện tử này, ngoại trừ vừa tới bảy người này ở ngoài, còn có Giang Sở.

“Tốt vô cùng, đang lo đồ ngổn ngang không địa phương thả ni, ta xem cứ như vậy định đi.” Thiếu niên áo lam đồng bạn bên cạnh khóe miệng hơi giương lên, cao giọng phụ họa, âm thanh rất lớn, tựa hồ chính là cố ý nói cho Giang Sở nghe.

“Lan đại nhân sắp xếp Giang Sở cũng ở nơi này, chúng ta làm như vậy, sợ là không tốt sao?” Do dự một chút, Ngụy Nguyên rốt cục vẫn là đứng dậy.

Một nhóm này thông qua tinh không ảo cảnh trong bảy người, thình lình liền có Ngụy Nguyên tồn tại, sự thực chứng minh, vị này bị Trương gia kiêng kỵ Ngụy gia Đại tiểu thư tại tinh lực tu luyện tới, quả thật là có cực giai thiên phú.

“Ồ?” Lông mày nhẹ nhàng vẩy một cái, thiếu niên áo lam kia hững hờ quét Giang Sở một chút, “Giang Sở, hắn không phải là bị đào thải sao? Chắc là vu vạ nơi này không chịu đi, Lan đại nhân nhất thời nhẹ dạ, thu rồi hắn làm người hầu, hầu hạ chúng ta chứ?”

“Chúc huynh nói chính là, ngược lại hắn nguyên bản chính là gã sai vặt sao, bây giờ cũng bất quá là trọng thao cựu nghiệp mà thôi.”

“Nhưng là. . .” Ngụy Nguyên vẫn muốn nói gì, nhưng nhất thời liền bị thiếu niên áo lam đánh gãy xuống.

“Ngụy tiểu thư, ngươi nếu là còn tưởng là hắn là ngươi Ngụy gia người, không bằng, liền để hắn với ngươi trụ làm sao?” Thiếu niên áo lam thanh âm không lớn, cũng đã nhiên mang tới một vệt hàn ý, ý uy hiếp không cần nói cũng biết.

Ngụy Nguyên một bé gái, nếu là cùng Giang Sở trụ đến cùng một chỗ, danh tiếng chỉ sợ ngay lập tức sẽ phá huỷ.

Huống hồ, Chúc gia tại Kinh Châu cũng là vài được với thế lực một trong, vừa tới Kinh Châu, Ngụy Nguyên liền từng bái phỏng quá Kinh Châu các thế lực lớn, bây giờ nếu là cùng hắn quay về đến, chẳng phải là đem trước nỗ lực hết mức phó chư nước chảy?

Bây giờ tuy rằng đã ngưng luyện xuất ra bản mạng tinh, ngưng tinh sắp tới, nhưng, có thể hay không bái vào Tinh Điện môn hạ, cũng còn nói không cho phép.

Nếu không thể trở thành Tinh Điện đệ tử, lại đắc tội những người này, chẳng những là nàng, toàn bộ Ngụy gia đều sẽ gặp nguy hiểm, như vậy hiểm, Ngụy Nguyên không dám bốc lên.

Bây giờ có thể đến nơi này, đại thể đều có một ít bối cảnh, cũng không phải sợ hãi thiếu niên áo lam, chỉ là, vô duyên vô cớ, cần gì phải vì một cái người không liên quan đi đắc tội đối phương đây?

Giang Sở là nắm giữ cửu tinh nhận biết thiên tài không sai, thế nhưng, thiên tài này không phải không có thể ngưng luyện ra bản mạng tinh sao?

Cõi đời này, tinh lực nhận biết không sai, thế nhưng là không cách nào cảm ngộ quy tắc ngưng luyện bản mạng tinh nhân có thể tuyệt đối không phải số ít, không kém Giang Sở này một cái.

Ngưng tụ ra bản mạng tinh, bọn họ bản thân liền cực kỳ kiêu ngạo, tuy rằng không dám phản đối Hải Lan quyết định, thế nhưng muốn nói, đối với Giang Sở cái này bị đào thải, nhưng vẫn đi cửa sau ở lại chỗ này, không hề có một chút oán niệm, đó cũng là tuyệt đối không thể nào.

Kể từ đó, tại thiếu niên áo lam dẫn đầu hạ, cũng liền chấp nhận loại này lựa chọn.

Long Ngạo cũng không hề phản ứng bọn họ, thậm chí không đi với bọn hắn cùng nhau, nhưng mà, đối với bọn hắn làm khó dễ Giang Sở cử động, cũng không có bất luận biểu thị gì.

Thiếu niên áo lam vẫn cẩn trọng chú ý Long Ngạo phản ứng, bây giờ Long Ngạo cũng không ngăn cản, lúc này mới triệt để yên tâm. Tuy rằng trên danh nghĩa, bây giờ ở chỗ này, ngoại trừ Giang Sở, đại gia địa vị đều là tương đồng, thế nhưng, nếu như ai thật sự cho rằng, chính mình có tư cách cùng Long Ngạo đứng ngang hàng, đó mới là não tàn.

Yên tĩnh tọa ở trên tảng đá, đối với tất cả những thứ này, Giang Sở tựa hồ vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, xa xa nhìn tới, giống như là chịu thua như thế.

Xem thường liếc nhìn Giang Sở một chút, thiếu niên áo lam nhất thời lần thứ hai bước ra một bước, “Tính Giang Đích, ngươi không nghe thấy chúng ta nói chuyện sao? Còn không khẩn trương, đem phòng của ngươi đằng ra đưa cho chúng ta làm tạp vật.”

Nghe vậy, Giang Sở rốt cục ngẩng đầu lên, chậm rãi mở mắt ra.

Thậm chí không cần nói chuyện, vẻn vẹn là một đạo ánh mắt, liền nhất thời để chu vi mấy cái theo muốn ồn ào nhân ngậm miệng lại, giống như quét tới, căn bản không phải ánh mắt, mà là sắc bén mũi kiếm.

“Ngươi, là đang nói chuyện với ta?”

Ung dung thong thả đem trúc kiếm hệ với bên hông, Giang Sở nhàn nhạt hỏi ngược lại.

Trong nháy mắt, ngay cả là thiếu niên áo lam kia, khí thế cũng không nhịn được vì đó một tiết, thật giống không tự nhiên liền thấp đối phương một con tựa như, chỉ là, bất quá, chốc lát thời gian, hắn cũng liền phản ứng lại đây. Nghĩ đến mình đã ngưng luyện ra bản mạng tinh, mà Giang Sở nhưng là thất bại người, dũng khí nhất thời nhiều thêm mấy phần.

“Ngươi cho rằng ngươi là ai? Bất quá là một cái bị đào thải phế vật mà thôi, tại sao phải theo chúng ta đứng ngang hàng?”

“Bằng ta kiếm trong tay!”

Một tay cầm kiếm, Giang Sở trong mắt lộ ra nhàn nhạt sát khí, lạnh giọng mở miệng nói.

Giờ khắc này, Ngụy Nguyên lần thứ hai từ Giang Sở trên người cảm giác được loại quen thuộc kia cảm, giống nhau lúc trước Giang Sở gọt trúc làm kiếm, mang theo nàng một đường giết tới Kinh Châu khi đến khí tức.

Cứ việc bây giờ đã ngưng luyện ra bản mạng tinh, bước vào Ngưng Tinh Cảnh cũng bất quá chính là vấn đề thời gian mà thôi, đối mặt Giang Sở thời điểm, Ngụy Nguyên cũng vẫn như cũ vẫn có một loại nói không ra sợ hãi cảm, thậm chí thăng không nổi động thủ dũng khí.

“Thật can đảm, ngươi đây là đang khiêu khích chúng ta sao?”

Khẽ lắc đầu, Giang Sở lạnh nhạt nói, “Bất quá là Lâm Bân một con chó mà thôi, ngươi, không đủ tư cách đối địch với ta.”

Nói dứt lời, Giang Sở nhưng là lại không có hứng thú nhìn lâu hắn một chút, thẳng xoay người hướng về phòng của mình đi đến.

“Ngươi muốn chết!”

Mí mắt bỗng nhiên nhảy một cái, thiếu niên áo lam mặt trướng đỏ chót, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Giang Sở, muốn rách cả mí mắt.

Hắn chủ động khiêu khích, tuy rằng vốn là chịu đến Lâm Bân xúi giục, cũng tồn một ít lấy lòng Lâm Bân tâm tư, nhưng nói hắn là Lâm Bân cẩu, lời này liền thực sự quá sỉ nhục người, trước mặt nhiều người như vậy bị làm mất mặt. Làm sao còn có thể nhẫn xuống.

Xấu hổ dưới, nhưng là nhất thời cái gì đều đành phải vậy, giơ tay chính là một cái tát hướng về Giang Sở sau não vỗ tới.

“Vù!”

Trong một sát na, trúc kiếm tiếng xé gió đột nhiên vang lên, một cái hô hấp trong lúc đó, Giang Sở trong tay trúc kiếm liền tinh chuẩn cực kỳ điểm tới thiếu niên áo lam trên lòng bàn tay.

“Phế vật, ngươi biết cái gì là bản mạng tinh sao? Bổn thiếu gia bản mạng tinh vì làm, kim linh tinh, đừng nói là một cái chẻ tre kiếm, coi như là ba thước thanh phong, lại làm sao có thể thương ta mảy may?”

Thiếu niên áo lam trên lòng bàn tay tránh qua một vệt hào quang màu vàng kim, đắc ý nhìn Giang Sở, tựa hồ đang cười nhạo Giang Sở không biết tự lượng sức mình.

Chỉ là, đắc ý dưới, hắn nhưng hoàn toàn không nghĩ tới, cái kia yếu đuối trúc kiếm, vì sao tại lần này va chạm dưới, vẫn không có gãy vỡ.

Căn bản không có trả lời hứng thú, trúc kiếm khẽ giương lên, sau một khắc, Giang Sở dưới chân bước chân hơi một bên, một vệt nhàn nhạt ánh sao đột nhiên đã xuất hiện ở trúc kiếm bên trên, giơ kiếm vỗ một cái, nhất thời tại thiếu niên áo lam trên mặt rút ra một đạo hồng dấu.

Lần này, tuy rằng cũng không thể thật sự thương tổn được hắn, thế nhưng là thực sự quá mức mất mặt, trong lúc nhất thời, thiếu niên áo lam nhưng là suýt chút nữa không có bị tức thổ huyết.

Trong miệng phát sinh gầm lên giận dữ, một quyền ầm ầm đánh ra, trực lấy Giang Sở đầu.

Ngưng luyện kim linh tinh làm gốc mệnh tinh, tuy rằng còn chưa triệt để bước vào Ngưng Tinh Cảnh, thế nhưng là đã có thể lại trình độ nhất định trên phụ gia một ít kim chi quy tắc, một quyền này đủ có thể đá vụn, nếu là rơi xuống Giang Sở trên đầu, trong nháy mắt liền đủ để nổ nát.

“Phốc!”

Gần như là cùng một thời gian, Giang Sở dưới chân một sai, trúc kiếm bên trên, ánh sao lóe lên một cái rồi biến mất, dường như lọt vào đậu hũ giống như vậy, thẳng thắn dứt khoát gai mặc : xuyên thấu thiếu niên áo lam cánh tay, máu tươi tung toé.

Ánh mắt phát lạnh, Giang Sở nghiêng người dùng vai mạnh mẽ đụng vào áo lam bộ ngực của thiếu niên trên, mạnh mẽ đem va bay ra ngoài, dựa vào này xung lượng, trong tay trúc kiếm từ đối phương cánh tay bên trong rút ra, như tia chớp điểm hướng về yết hầu.

Này liên tiếp động tác, gọn gàng nhanh chóng, như nước chảy mây trôi giống như, vui tai vui mắt.

Đương nhiên, đối với thiếu niên áo lam mà nói, tất cả những thứ này đều quả thực chính là ác mộng, mãi đến tận bị trúc kiếm chảy xuống huyết mũi kiếm, chống đỡ đến yết hầu bên trên, hắn mới đột nhiên phát hiện, chính mình vẫn lấy làm kiêu ngạo thực lực, tại Giang Sở trước mặt, thậm chí ngay cả hoàn thủ chỗ trống đều không có.

Trong nháy mắt, mặt xám như tro tàn, khó nói lên lời sợ hãi đột nhiên xuất hiện trong lòng, hàm răng không cách nào khống chế run lên, một chữ đều cũng không nói ra được.

“Xem ở Lan đại nhân phần trên, tha cho ngươi một mạng!” Nhàn nhạt quét đối phương một chút, Giang Sở thong dong thu kiếm, xoay người lần nữa hướng về gian phòng của mình đi đến.

Nơi này dù sao cũng là Tinh Điện, hơn nữa, đối phương mặc dù chán ghét chút, đều là tham gia tinh chi truyền thừa ứng cử viên, nếu là cứ như vậy giết, cũng không dễ hướng về Hải Lan giao cho.

Về phần nói, cái gọi là ngưng luyện bản mạng tinh, Giang Sở nhưng là hồn nhiên vẫn chưa để vào trong mắt.

Bản mạng tinh, đại biểu chỉ là một loại quy tắc, là ngày sau phát triển một phương hướng mà thôi! Bây giờ, đối phương cũng bất quá là mới vừa ngưng luyện ra bản mạng tinh, đối với kim chi quy tắc có thể có bao nhiêu hiểu rõ? Đao thương bất nhập, quả thực chính là một chuyện cười.

Tinh vân bậc thang ngưng tụ tinh lực, bây giờ Giang Sở trong cơ thể tinh lực, cũng đã sớm đạt đến ngưng tinh tiêu chuẩn, đem tinh lực bám vào cùng trúc kiếm bên trên, trình độ sắc bén đó là so với kiếm thật cũng không chút nào kém.

Đối với Giang Sở mà nói, như vậy khiêu khích, căn bản cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.

“Rất tốt, Giang Sở, ngươi quả nhiên không làm cho ta thất vọng.”

Vẫn thờ ơ lạnh nhạt Long Ngạo, giờ khắc này, cuối cùng mở miệng, một bước trong lúc đó đã xuất hiện ở Giang Sở trước mặt.

“Ngươi, cũng dự định theo ta động thủ sao?”

Hơi nhíu mày, Giang Sở trên mặt rốt cục lộ ra mấy phần vẻ ngưng trọng, cùng thiếu niên áo lam không giống, Giang Sở có thể cảm giác đến, Long Ngạo thực lực khủng bố cực điểm, ngay cả là giờ khắc này chính mình, cũng không có niềm tin tất thắng.

Trợn tròn mắt, Long Ngạo xem thường nhìn lướt qua những người khác, “Đừng bắt ta cùng những tên phế vật này so đấu, ngươi không thể ngưng luyện ra bản mạng tinh nguyên nhân ta biết rõ, ta với ngươi sẽ có một trận chiến, nhưng không phải hiện tại, ta nói rồi, ta sẽ cho ngươi một cái thua với ta cơ hội. Công bằng cơ hội.”

Nguồn: http://truyendich.com/

  Xác nhận miễn phí và không có mã độc - Thanh Trung.
  Giới thiệu cho bạn bè của bạn trang blog dlmod.com để giúp blog phát triển.
  Nếu vào link bị giới hạn 24 giờ thì các bạn chỉ việc đăng nhập tài khoản Google Drive là có thể tải bình thường. Thấy link tải lỗi (404), báo ngay dưới bình luận để được sửa link nhanh nhất. Cảm ơn!
  Trình duyệt của bạn: CCBot/2.0 (https://commoncrawl.org/faq/)
Bình luận
Nội quy: Hãy bình luận có văn hoá, không dùng ngôn ngữ teen. Những bình luận vi phạm sẽ bị xoá và cấm bình luận vĩnh viễn. Cám ơn!

Bạn phải đăng nhập hoặc đăng kí để gửi bình luận.
Bạn cũng có thể tham gia diễn đàn YA4R.NET để được hỗ trợ nhanh hơn!

Không có bình luận nào!






Có thể bạn thích?
Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 7]

Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 7]

Thanh Trung 2852 0 21:57 23/01/2016
Truyện kiếm hiệp
Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 1]

Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 1]

Thanh Trung 5238 0 21:24 23/01/2016
Truyện kiếm hiệp
Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 4]

Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 4]

Thanh Trung 3407 0 21:41 23/01/2016
Truyện kiếm hiệp
Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 6]

Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 6]

Thanh Trung 3934 0 21:49 23/01/2016
Truyện kiếm hiệp
Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 2]

Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 2]

Thanh Trung 2843 0 21:29 23/01/2016
Truyện kiếm hiệp
Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 5]

Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 5]

Thanh Trung 3130 0 21:46 23/01/2016
Truyện kiếm hiệp
Tìm kiếm