Home Đăng kí Yêu cầu Forum
Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 1]

Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 1]


Thanh Trung 5264 0

Chương 1: Gã sai vặt áo xanh, gọt trúc làm kiếm

Núi Không Sơn sau cơn mưa.

Giữa rừng trúc rộng mười dặm tĩnh mịch như tranh, trong một gian nhà nhỏ vang lên tiếng đàn du dương, phác họa nên một bức tranh tuyệt đẹp.

Rừng trúc thật tĩnh lặng, tĩnh lặng đến đáng sợ, mặc dù vẫn còn tiếng đàn du dương nhưng khó có thể che giấu cảm giác áp lực trước cơn giông bão sắp về. Mấy tên sai vặt bối rối đi đi lại lại trước cửa, có điều không hề dám lên tiếng, cũng không dám đẩy cửa đi vào.

Dù chỉ là một tên sai vặt nhưng Giang Sở hoàn toàn không giống những người khác. Y khoác chiếc áo xanh làm bằng vải thô không đáng tiền nhưng nó mang lại cảm giác thoải mái sạch sẽ.

Ngồi trước cánh cửa dưới rừng trúc, trong tay Giang Sở cầm một con dao nhỏ chăm chú điêu khắc gậy trúc, hai tay trắng ngần vững vàng như núi, mỗi lần dao khắc xuống đều cực kỳ tinh chuẩn, giống như nước chảy mây trôi. Tuy vẫn chỉ là bán thành phẩm nhưng nó trông rất sống động, hiện ra một vẻ đẹp khó nói nên lời.

Đột nhiên tiếng bước chân nặng nề mà hỗn loạn vang lên từ trong rừng, hộ vệ và những người hầu trông coi trước cửa đồng thời đứng dậy, hồi hộp nhìn chằm chằm vào rừng, chỉ có Giang Sở là vẫn ngồi trước cửa, chuyên tâm điêu khắc như cũ, trong lòng hắn không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác.

“Ha ha, một gian nhà nhỏ trong rừng trúc thật là phong nhã, Ngụy tiểu thư xinh đẹp lại đàn hay thực khiến lòng người ghen tị à.”

Bên trong tiếng cười lớn, hơn mười người hộ vệ cùng một thanh niên bị bức lùi đến trước gian nhà nhỏ khi nãy, trông chật vật không thể tả, cầm đao kiếm trong tay liều mình bảo vệ trước cửa.

Trong chốc lát, một thanh niên mặc áo dài nam màu vàng nhạt đong đưa quạt giấy, khóe miệng mang theo mấy phần trêu tức chậm rãi đi tới. Ở phía sau có ba đến năm tên hộ vệ đi theo không nhanh không chậm, thần thái ung dung.

“Trương Dần, ngươi đừng có khinh người quá đáng!” Người thanh niên trong bộ dạng chật vật, gắt gao cầm kiếm trong tay, giọng nói căm hận nhưng khó tránh khỏi có phần thiếu tự tin.

“Ngụy Vũ, không phải là bổn công tử coi thường ngươi, chỉ bằng loại người như ngươi cũng đủ tư cách để bổn công tử phải khi dễ sao?” Trương Dần phe phẩy quạt giấy, lông mày khẽ nhếch lên, cười lạnh nói: “Hôm nay, bổn công tử đến đây là để cầu hôn đại tiểu thư của Ngụy gia mà thôi, ngươi lại cứ ngăn cản bổn công tử, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không dám chặt cái chân chó của ngươi sao?”

Sắc mặt của Ngụy Vũ đỏ bừng lên, hắn tức đến run rẩy cả người: “Lại có kiểu cầu hôn thế này sao? Đây rõ ràng là đang bức hôn!”

Ánh mắt lộ vẻ khinh thường, Trương Dần nhàn nhạt hỏi: “Bức hôn thì đã làm sao nào? Trong thế hệ thanh niên của Ngụy gia ai có thể đỡ được mười chiêu của ta mà không thất bại, ta sẽ đi ngay lập tức. Nếu ngay cả chút bổn sự ấy cũng không có thì các ngươi lấy tư cách gì ngăn cản ta?”

Lời nói thật ngông cuồng và khinh người nhưng không có ai cãi lại được.

Tại Sở quận có hai gia tộc đứng đầu là Trương gia và Ngụy gia, nhưng từ khi lão tổ của Ngụy gia phát tác vết thương cũ, bạo thể mà chết, khiến cho Ngụy gia vốn đã thua thiệt nay càng thua thiệt nhiều hơn, thêm nữa, nhân tài của Trương gia xuất hiện lớp lớp, Tam công tử Trương Dần được ca tụng là thiên tài số một trong thế hệ trẻ tuổi của Sở quận.

Bây giờ Trương gia mượn cớ bức hôn mục đích thuận tiện dò xét Ngụy gia, thâm chí có thể là điềm báo Trương gia sẽ chiến với Ngụy gia. Toàn bộ thế hệ trẻ tuổi của Ngụy gia đều bị Trương Dần đánh bại, cho dù là Ngụy Vũ, người được kỳ vọng cao nhất cũng không đỡ được mười chiêu của Trương Dần.

“Coong!”

Trong khi nói chuyện, dây đàn đột nhiên bị đứt, tiếng đàn du dương cũng ngừng lại.

“Tam ca không cần nói nữa, muội sẽ đáp ứng hôn sự này.” Giọng nói trong trẻo pha chút lạnh lùng vang lên trong gian nhà nhỏ, với vẻ chắc chắn!

Cánh cửa bất ngờ được mở ra, một cô gái xinh đẹp hiện ra trước mắt với vẻ mặt điềm tĩnh, không biểu lộ chút buồn vui nào.

Trương Dần tuy hơi ngạc nhiên nhưng biểu hiện lại thờ ơ, nói: ” Ngụy đại tiểu thư xinh đẹp như chim sa cá lặn, đúng là danh bất hư truyền, có điều với địa vị bây giờ của Ngụy gia thì tiểu thư chỉ có thể làm thiếp mà thôi.”

Đây cũng là thẳng thừng nhục nhã Ngụy gia, thế lực hai nhà vốn là tương đương, bức hôn thì cũng thôi, đằng này lại muốn để Ngụy đại tiểu thư làm thiếp, việc này rõ ràng là đang khiêu khích Ngụy gia.

“Trương Dần!” Ngụy Vũ tức đến nổ con mắt, không nhìn được quát lên, cầm kiếm chém điên cuồng về phía Trương Dần.

Đùng!

Trong mắt lộ vẻ coi thường, thậm chí Trương Dần còn không thèm di động thân thể, quạt giấy trong tay khép lại , thuận thế chém xuống, nhẹ nhàng khéo léo đánh bạt trường kiếm của Ngụy Vũ ra.

“Dừng tay!”

Ngụy gia đại tiểu thư trừng mắt, quát to: ” Ngụy gia ta tài nghệ không bằng người, bản thân ta sẽ đáp ứng việc này.”

“Đại tiểu thư!” Trong khi Ngụy Nguyên đang nói chuyện, thị nữ bên người nàng quỳ xuống, nước mắt lã chã rơi xuống, bị áp bức và lăng nhục như vậy, cho dù là những kẻ tôi tớ cũng không cách nào chấp nhận, nhưng mà Ngụy Nguyên vẫn cứ đáp ứng như chém đinh chặt sắt.

Hơi gật đầu, trong mắt Trương Dần lộ vẻ ngưng trọng, hắn vốn không có mong đợi Ngụy Nguyên sẽ đáp ứng. Lần bức hôn này chủ yếu nhằm chọc tức Ngụy gia, nhằm tìm một cái lý do để động thủ với Ngụy gia mà thôi. Nhưng mà Nguy Nguyên quả đoán đáp ứng, ngược lại khiến cho Trương gia nổi giận.

“Các ngươi không cần nói nữa.” Ngụy Nguyên khẽ lắc đầu, lấy ra vài tờ giấy mỏng từ trong tay áo, chậm rãi nói:” Các ngươi đi theo ta nhiều năm như vậy, nhưng giờ, Ngụy gia thế không bằng người, ta không đành lòng để các ngươi tiếp tục theo ta chịu khổ, bây giờ ta sẽ trả lại giấy bán thân của các ngươi, từ nay về sau các ngươi là người tự do.”

Ngụy Nguyên vừa nói xong, những tên sai vặt dồn dập quỳ lạy, dùng sức dập đầu, vẻ mặt tất cả đều rất bi thương.

Nghe Ngụy Nguyên nói vậy, Giang Sở đang lẳng lặng điêu khắc cũng bắt đầu chú ý, động tác hơi chậm lại, hắn thoáng suy tư một chút, nhẹ nhàng đứng dậy, đi về phía Ngụy Nguyên.

“Đây là giấy bán thân của các ngươi, ngoài ra ta còn một chút ngân lượng, lát nữa để Thiến nhi phân chia cho các ngươi, đây coi như là tình cảm chủ tớ trong những năm vừa qua, các ngươi đừng có từ chối.” Sau khi đưa giấy bán thân cho Giang Sở, Ngụy Nguyên nhẹ giọng nói:” Ta biết ngươi yêu thích việc điêu khắc, và ta cũng xem qua một ít tác phẩm của ngươi, với tay nghề của mình thì sau khi ngươi rời khỏi Ngụy gia, cũng có thể ung dung kiếm sống.”

Yên lặng tiếp nhận giấy bán thân từ trong tay Ngụy Nhiên, Giang Sở thở dài một tiếng, tiện tay xé giấy: “Đa tạ tiểu thư tác thành.”

“Giang Sở, tiểu thư đối đãi với ngươi không tệ, những năm qua, ngươi ngày ngày điêu khắc, tiểu thư cũng chưa từng nói với ngươi nửa lời, bây giờ ngươi lại vong ân phụ nghĩa, rời bỏ tiểu thư sao?” Mấy tên sai vặt tức giận, trừng mắt nhìn, như muốn ăn tươi nuốt sống Giang Sở.

“Hồ đồ, đây là ý của ta chứ không phải của Giang Sở, các ngươi cũng phải làm như vậy, không ai được phép từ chối.” Ánh mắt lộ rõ sự kiên quyết, Ngụy Nguyên trầm giọng nói.

Không để ý tới việc mọi người chất vấn, Giang Sở xoay người đi đến rừng trúc, tiện tay bẻ một đoạn trúc, dùng dao nhỏ điêu khắc, sau vài lần thì gậy trúc trong tay biến thành một cây kiếm trúc ngắn, cầm kiếm trúc trong tay, hắn quay trở lại, khẽ khom người trước mặt Ngụy Nguyên.

“Đại tiểu thư, bây giờ Giang Sở đã không phải là người Ngụy gia, nhưng mà Giang Sở còn một câu muốn nói, cũng là muốn hỏi cho rõ ràng:” Sắc mặt bình tĩnh, Giang Sở đối diện Ngụy nhiên, nhẹ giỏng hỏi:” Đại tiểu thư, Ngươi thật sự bằng lòng gả cho hắn sao?”

Ngụy Nguyên ngạc nhiên nhìn Giang Sở, nhất thời không hiểu tại sao hắn lại hỏi như vậy, lắc đầu nói:” Ngươi không cần phải nói nữa, ngươi đi đi.”

“Ta chỉ muốn một câu trả lời thật tình từ đại tiểu thư, muốn hay là không muốn?” Ánh mắt Giang Sở thể hiện sự kiên định, hỏi một lần nữa.

“Ha ha, thật là một tên nô tài thú vị, vấn đề này có ý nghĩa gì sao? Nàng muốn hay không muốn đều không thể thay đổi được kết quả.” Trương Dần hứng thú đánh giá Giang Sở, xem thường mở miệng.

Giang Sở không thèm quay đầu lại, chăm chú nhìn vào mắt của Ngụy Nguyên chờ câu trả lời.

Trong lòng dao động, Ngụy Nguyên mệt mỏi than thở: “Ta tất nhiên là không muốn rồi, chỉ là chuyện đến nước này, vì Ngụy gia, ta không còn lựa chọn nào khác…”

Vừa nghe Ngụy Nguyên nói thế, không để ý đến việc Ngụy Nguyên tiếp tục giải thích, Giang Sở nở nụ cười xán lạn như ánh mặt trời.

“Tiểu thư không muốn là được rồi.”

Lời nói bình thản, vang vọng trong rừng trúc, mặc dù âm thanh không lớn nhưng lại lộ ra một loại ý chí kiên định, khiến cho mọi người không khỏi ngẩn ra.

Cánh tay trắng ngần nhẹ nhàng nắm chặt thanh trúc, khẽ chỉ về phía Trương Dần, tư thế như đang cầm kiếm.

“Nghe tiếng Trương công tử đã lâu, là người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi ở Sở quận, nay Giang Sở bất tài, nguyện lĩnh giáo Trương công tử một vài chiêu.”

Giang Sở bình tĩnh nói chuyện, bình tĩnh giơ tay, bình tĩnh cầm kiếm!

Một câu nói đơn giản như vậy, nhưng tại trong rừng trúc lúc này lại tạo nên một cơn sóng gió động trời.

Ầm!

Mọi người xôn xao, tất cả đều sợ ngây người vì lời nói của Giang Sở, thậm trí quên cả việc quát mắng.

Trương Dần là ai cơ chứ? Trương gia Trương công tử được khen là người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi ở Sở quận, thiên tài có khả năng cao nhất bước vào Ngưng Tinh cảnh.

Giang Sở ư? Chẳng qua hắn chỉ là một tên sai vặt ở Ngụy gia mà thôi, thậm chí ngay cả cái tên này cũng là mọi người vừa mới biết. Nhưng mà với thân phận gã sai vặt hèn mọn như vậy lại dám to mồm khiêu chiến Trương gia công tử, đây chẳng phải là chuyện cười lớn?

“Hoang đường!” Trương Dần lạnh lùng nhìn Giang Sở, không khỏi bật cười:” Cái giống chó mèo cũng dám hướng về bổn công tử khiêu chiến? Ngươi chẳng qua chỉ là một tên nô tài của Ngụy gia, tính là cái thá gì mà cũng dám làm càn trước mặt bổn công tử?”

Muốn thể hiện lòng trung thành là việc tốt, nhưng mà, ngươi lại lựa chọn cái cách như vậy, thật đúng là làm trò cười cho thiên hạ.

Giang Sở khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói rằng:” Giấy bán thân đã xé, bây giờ ta đã không còn là người của Ngụy gia, chỉ là người sẽ giết ngươi mà thôi.”

Giang Sở bước về phía trước, lẳng lặng nói:” Rút kiếm ra đi, bằng không ngươi vĩnh viễn không còn cơ hội dùng kiếm nữa đâu.”

“Các ngươi lên giết hắn cho bổn công tử!” Vẻ mặt Trương Dần lạnh lẽo, uy nghiêm đáng sợ sai mấy tên hộ vệ.

Cùng một tên nô tài động thủ sẽ làm mất đi thân phận của hắn, hắn đương nhiên sẽ không làm. Thế nhưng, hắn cũng không thể để cho Giang Sở tiếp tục láo xược.

Gần như trong nháy mắt, hai hộ vệ phía sau Trương Dần liền ra tay, đối với loại nô tài không biết trời cao đất rộng này, bọn họ đã sớm không nhịn được rồi, giết chết ngay để cảnh cáo, miễn cho có thêm tên nào nhảy ra làm nhục uy danh của chủ nhân.

Trong một tích tắc, một thân ảnh màu xanh chớp động, nhanh đến mức khó mà tin nổi, thậm chí khiến người ta không kịp nhìn rõ động tác trong tích tắc đó.

Thân thể của hai người đổ nhào trên mặt đất, ngay đến tiếng kêu la đều không có, hai người đã biến thành hai thi thể.

Giang Sở vẫn đứng nguyên tại chỗ như cũ, thậm chí ngay cả tư thế cũng không mảy may biến hóa, chỉ có trên thân kiếm trúc còn lưu lại một vệt máu nhàn nhạt, xác minh những gì vừa trải qua tuyệt đối không phải là ảo giác.

Vẻ mặt Giang Sở không chút nào biến hóa, như thể đó chỉ là một chuyện nhỏ bé, không đáng kể, Giang Sở bình tĩnh nói:” Rút kiếm ra đi, bằng không ngươi vĩnh viễn không còn cơ hội dùng kiếm nữa đâu.”

Chương 2: Kiếm của ta, ra phải nhuốm máu!

Vẫn là câu nói đó, nhưng mà chỉ trong chốc lát, phân lượng của nó đã khác một trời một vực.

Mồ hôi lạnh của Trương Dần túa ra theo từng hơi thở.

Hắn không tin vào mắt mình, dù thế nào cũng không thể tin được tên sai vặt hèn mọn này lại có thực lực kinh khủng như vậy. Trong khoảnh khắc đó, đến như hắn cũng chỉ miễn cưỡng nhìn thấy chiêu kiếm mà thôi.

Tại sao Ngụy gia lại có thể ẩn giấu một cao thủ kiếm đạo đáng sợ như vậy chứ?

“Các hạ rốt cuộc là người phương nào?” Trương Dần sắc mặt ngưng trọng ôm quyền nói: “Hiện nay lão tổ Ngụy gia đã bạo thể mà chết, Ngụy gia xuống dốc, bất kể Ngụy gia cho các hạ chỗ tốt gì Trương gia của ta nguyện ý kính dâng gấp đôi, mong các hạ không xen vào chuyện này”.

Chỉ là một gã sai vặt mà có thân thủ, kiếm pháp đấy thì có quỷ mới tin. Trương Dần không hề muốn đắc tội người như vậy. Hắn vừa há miệng liền trực tiếp mượn hơi, đồng thời nói việc Ngụy gia lão tổ đã chết nhằm gián tiếp nhắc nhở Giang Sở – ngày nay cao thủ ở Trương gia xuất hiện lớp lớp, Ngụy gia căn bản không có tư cách chống lại.

Thực lực của Giang Sở quả thật rất mạnh, nhưng đối mặt với cao thủ chân chính của Trương gia vẫn không tính là gì. Ngưng Tinh cảnh cường giả mới là yếu tố quyết định tất cả.

“Ta đã sẽ nát giấy bán thân của mình, ngươi có thể cho ta lợi ích gấp bội sao?” Giang Sở nhẹ giọng nói, cũng không để cho Trương Dần nói nhiều, hắn hời hợt đưa kiếm trúc trong tay lên, nhưng mà, tốc độ kiếm thực sự quá nhanh.

Đối với Giang Sở chuyện sống còn của Ngụy gia và Trương gia hắn không hề để trong lòng. Lần này nếu không phải đại tiểu thư Ngụy gia lấy giấy bán thân ra thì hắn vẫn sẽ ngồi tại chỗ hoàn thành việc điêu khắc của mình, cũng không thèm quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần. Thậm chí nếu như Ngụy Nguyên không có dũng khí nói không muốn gả cho Trương Dần thì hắn cũng sẽ không xuất thủ.

Với Giang Sở thì một tờ giấy bán thân không tính là gì. Chỉ cần hắn muốn đi, một tờ giấy bán thân không ràng buộc hắn được. Thế nhưng với tình cảm như vậy của Ngụy Nguyên hắn không thể không báo đáp. Đó là nguyên nhân Giang Sở ra tay, điều này Trương Dần căn bản không thể biết được.

Trường kiếm phá không bay tới, không hề cho Trương Dần cơ hội tự hỏi.

Theo bản năng, Trương Dần mở quạt giấy để chặn lại, tư thái như vậy quả thật giống y như lúc đối phó với Ngụy Vũ, thật tiêu sái, thật khí độ. Nhưng mà trong nháy mắt kiếm trúc đâm tới, cây quạt giấy có giá trị không nhỏ này liền bị đâm thủng, tốc độ Kiếm trúc không giảm, trượt sát tai Trương Dần và mang theo một lớp da mỏng.

“ Rút kiếm!”

Giọng nói vang lên một cách lãnh đạm, giống như gió lạnh khắc nghiệt của mùa đông làm cho người ta run rẩy khắp người.

“Các hạ đừng khinh người quá đáng!” Trong sợ hãi, Trương Dần tức đến nổ phổi mắng to, mặc dù hắn cảm thấy Giang Sở khó đối phó nhưng hắn không giống những hộ vệ kia. Tuy rằng kiếng kỵ nhưng cũng không thể nói là quá mức sợ hãi, hắn rút bội kiếm trong tay ra, chỉ về phía Giang Sở, ánh kiếm sáng loáng.

Đây quả là một thanh kiếm tốt, nói chém sắt như chém bùn cũng không quá đáng, huống chi, trong tay Giang Sở chỉ là một thanh kiếm trúc mà thôi, nó sẽ bị chặt đứt dễ dàng lúc va chạm với nhau.

Bước ra một bước, kiếm trúc trong tay Giang Sở lần thứ hai chớp động, trong một hơi liền đánh ra bảy kiếm, mỗi kiếm đều đánh vào chỗ nguy hiểm nhưng mà trong mắt người khác thì bảy kiếm đó giống như một kiếm vậy.

Trương Dần không phải chưa từng thấy cao thủ dùng khoái kiếm nhưng mà dưới Ngưng Tinh cảnh tuyệt đối không có ai có thể dễ dàng làm đến một bước này. Kiếm pháp giống như một tác phẩn nghệ thuật, đẹp đến kinh tâm động phách.

Đáng sợ nhất chính là bảy kiếm này nối liền một mạch, trong nháy mắt khóa hết tất cả đường lui của hắn, cho dù né tránh thế nào những chỗ yếu hại trên thân hắn đều bị ánh kiếm bao phủ. Kiếm thế mơ hồ, không nhìn rõ được, nguyên bản Trương Dần muốn xuất ra một chiêu kiếm nhưng không tài nào xuất được. Hắn chỉ có thể múa kiếm bảo vệ trước ngực và yết hầu, hai điểm yếu trí mạng.

Trong nháy mắt, hai dòng máu từ trên vai Trương Dần bắt ra, tay cầm kiếm run lên, thiếu chút nữa ngay cả kiếm đều không cầm được. Lúc này Trương Dần mới thực sự sợ hãi, hắn vốn nghĩ rằng với thực lực của mình dù cho đánh không lại Giang Sở thì cũng không phải chịu quá nhiều thiệt thòi, nhưng mà lúc này chỉ với hai chiêu liền đã làm mình trọng thương, thế thì còn đánh thế nào nữa?

“Dừng tay! Kiếm pháp của các hạ thật tinh diệu, tại hạ xin nhận thua, chuyện hôm nay coi như xóa bỏ.”

Mặc dù xấu hổ, nhưng sự tình đến bước này cũng không phụ thuộc vào việc Trương Dần có phục hay không. Hảo hán không tính toán thiệt thòi trước mắt, chỉ cần tránh đi được lần này tự nhiên sẽ có cao thủ trong gia tộc ra tay. Bất kể là Giang Sở hay là Ngụy gia đều phải trả giá bằng máu, như vậy chịu một chút thiệt thòi trước mắt thì có đáng gì.

“Đi? Nào có chuyện dễ dàng như vậy.” Sát khí trong mắt Giang Sở lóe lên, chầm chậm bước tới, kiếm trúc thuận thế đánh xuống, ánh kiếm màu xanh chớp động, sau đó mũi kiếm đã đặt tại yết hầu Trương Dần. Kiếm trúc nhuốm máu lộ ra nhàn nhạt sát khí khiến Trương Dần không dám nhúc nhích.

“Thả thiếu gia nhà chúng ta ra!” Hai gã hộ vệ còn lại thấy Trương Dần bị chế trụ, khẩn trương hô to.

“Ngươi muốn thế nào?” Lòng bỗng nặng trĩu, Trương Dần nhìn chằm chằm Giang Sở, lông mày nhướn lên. Cho dù chuyện đến mức độ này hắn cũng không tin là Giang Sở dám ra tay với mình, bởi hắn có Trương gia hậu thuẫn: “Ngươi đừng quên ta là nhị công tử của Trương gia, nếu ta có chuyện gì bất trắc thì Ngụy gia sẽ phải chôn cùng ngay lập tức.” Trương Dần nhìn thẳng vào mắt Giang Sở lạnh lùng nói.

“Dừng tay!” Ngụy Vũ mắt thấy cục diện đến mức độ này bắt đầu hoảng sợ, hắn không hiểu được mà cũng không kịp nghĩ tại sao một gã sai vặt lại có thực lực kinh khủng như vậy. Thế nhưng hắn cũng hiểu được hậu quả của việc Trương Dần chết ở đây, hắn nói: “Giang Sở, ngươi đang làm gì vậy, mau buông kiếm xuống”.

Trong mắt Trương Dần lộ ra vẻ trào phúng, hắn không nói gì mà chỉ lạnh lùng nhìn Giang Sở, bây giờ Ngụy Vũ đã lên tiếng hắn còn dám tiếp tục sao?

“Vậy thì sao nào?” Giang Sở xem thường nói: “Trương công tử nên nhớ bây giờ Ta đã không còn là người Ngụy gia nữa, sự tồn vong của Ngụy gia thì liên quan gì tới ta?”.

Giang Sở không để ý lời nói của Ngụy Vũ, kiếm trúc trong tay bỗng nhiên phát lực, trong nháy mắt đâm xuyên yết hầu của Trương Dần.

“Kiếm của ta, ra phải nhuốm máu.”

Giang Sở bình tĩnh thu kiếm xoay người đi. Mặc cho hai tay của Trương Dần đang giữ yết hầu, miệng kêu ặc ặc, hai mắt sợ hãi trợn to, hắn cũng không thèm nhìn lại dù chỉ một giây.

Mọi thứ xung quanh trở tĩnh lặng.

Không một ai có thể nghĩ rằng Giang Sở lại giết Trương Dần một cách gọn gàng, dứt khoát, không có một chút do dự nào, cứ như giết một con gà, con chó vậy.

“Ngươi… ngươi sao dám giết hắn? Ngươi có biết ngươi đã mang đến cho Ngụy gia họa lớn như thế nào không?” Ngụy Vũ từ trong cơn chấn động phản ứng lại, tức giận chỉ tay vào mặt Giang Sở, mắng to.

Giang Sở liếc nhìn Ngụy Vũ, ánh mắt như đao, không cần nói lời nào cũng làm cho Ngụy Vũ im bặt.

Không để ý tới Ngụy Vũ, Giang Sở nhìn về phía Ngụy Nguyên nói: “Đại tiểu thư, việc nơi này coi như xong, Giang Sở xin cáo từ.”

Người chết tất nhiên không thể nào thành hôn được với Ngụy Nguyên. Hắn xuất thủ là vì trả lại món nợ ân tình đưa giấy bán thân của Ngụy Nguyên. Hắn giết chết Trương Dần cũng coi như là hết nợ. Còn việc Ngụy gia muốn khắc phục hậu quả như thế nào căn bản không liên quan gì đến hắn.

“Được lắm! Ngụy gia, nợ máu phải trả bằng máu, các ngươi ở đó mà chờ chôn cùng công tử đi”. Hai gã hộ vệ còn lại của Trương gia sau cơn chấn động, cắn răng nói một câu rồi co giò bỏ chạy.

Với thực lực của bọn họ, căn bản không dám báo thù Giang Sở.

“Ngăn bọn hắn lại, giết ngay không cần lý do.” Trong tích tắc, âm thanh lạnh lùng, quả đoán từ Ngụy Nguyên vang lên.

Có mệnh lệnh của Ngụy Nguyên, hộ vệ của Ngụy gia nhanh chóng giải quyết xong hai tên kia. Chỉ có Ngụy Vũ là đã sớm bị biến cố bất ngờ làm cho bối rối, thật sự phải liều mạng với Trương gia sao? Nhưng mà bây Ngụy gia không có tý cơ hội thắng nào.

Sự quyết đoán của Ngụy Nguyên nhất thời đã nhận được sự tán thưởng từ Giang Sở.

Chuyện đã đến mức này cho dù sao cũng phải giết người diệt khẩu trước đã, tình huống đã xảy ra là không thể thay đổi được, phải làm mọi cách để Trương gia biết được tin tức này.

Trước đó, Giang Sở không hề cố kỵ giết chết Trương Dần, kỳ thực đó không phải là hành động theo cảm tính, vì có thả Trương Dần trở về cũng không mang lại chỗ tốt nào. Suy cho cùng, khi mình rời đi rồi, Ngụy Nguyên cũng chạy không thoát khỏi số phận là phải lấy Trương Dần. Ngược lại, mình tự gánh vác hết mọi chuyện có thể miễn cưỡng giải vây phần nào cho Ngụy gia. Dù sao thì ở bên ngoài cũng không ai biết được tại Ngụy gia có người có thực lực giết chết được Trương Dần.

Đã như vậy, đơn giản là giết hết tất cả.

“Giang công tử xin dừng bước.” Ngụy Nguyên nhanh chóng xác định lại thân phận hai bên, bất luận trước đó Giang Sở có thân phận gì, kể từ khi Giang Sở xé nát giấy bán thân và chém giết Trương Dần thì hắn đã không còn nửa điểm quan hệ với Ngụy gia nữa, điểm này rất trọng yếu.

“Đại tiểu thư còn điều gì phân phó?” Giang Sở dừng bước, bình tĩnh hỏi.

“Ngụy Nguyên có một yêu cầu quá đáng, mong công tử giúp đỡ”. Trong mắt lộ vẻ kiên định, Ngụy Nguyên hướng về phía Giang Sở thi lễ một cái, nghiêm nghị nói.

“Ồ!” Trong lòng hơi kinh ngạc, Giang Sở không khỏi quay lại nhìn Ngụy Nguyên.

“Việc này có lẽ sẽ làm công tử gặp phải nguy hiểm, nhưng đối với Ngụy gia mà nói, đó là cơ hội duy nhất để chúng ta lật ngược lại tình thế. Ngụy Nguyên cả gan xin công tử giúp đỡ”.

Nói xong, Ngụy Nguyên liền quỳ xuống đất, trong mắt ngấn lệ.

“Tiểu thư!”

Mọi người của Ngụy gia đều kinh hãi biến sắc, đồng thời quỳ xuống, nhất thời họ không thể tiếp nhận được việc thay đổi thân phận này. Làm sao chỉ sau phút chốc, đại tiểu thư lại có thể quỳ xuống trước mặt tên sai vặt ngày xưa?

Sự thẳng thắn và quyết đoán như vậy không khỏi làm cho Giang Sở cảm động.

Nghĩ lại mấy năm qua, mặc cho mình lười biếng thế nào, mặc cho mình suốt ngày chỉ ngồi điêu khắc trúc ở trước rừng, Ngụy Nguyên cũng chưa từng trách móc mình lấy một câu, lòng Giang Sở không khỏi mềm lại. Hắn thở dài một hơi tiến đến đỡ Ngụy Nguyên dậy rồi nói:“ Đại tiểu thư không nên nói như vậy, Giang Sở sẽ đáp ứng.”

Chương 3: Bắt cóc đại tiểu thư

Mưa.

Toàn bộ Sở quận mưa dầm liên miên, âm u, ngột ngạt giống như tâm tình của Trương Hành Thiên lúc này.

Đệ tử của Trương gia tuy nhiều nhưng có rất ít người xuất sắc như Trương Dần. Đối với Trương Hành Thiên mà nói, hậu bối như vậy không phải mấy tên công tử bột có thể so sánh được. Càng bết bát hơn chính là cái cảm giác bất an khi hắn không thể khống chế hoàn toàn mọi việc. Đánh rắn không chết tất bị cắn lại, Ngụy gia so với rắn càng đáng sợ hơn.

“Gia chủ, người của chúng ta đã phong tỏa Sở quận, bất kể người kia là ai chắc chắn sẽ không để hắn chạy thoát.” Lão quản gia bước nhanh vào thư phòng nhẹ giọng mở miệng, trong giọng nói bình thản, lộ ra sát ý nồng đậm.

“Ngụy gia phản ứng thế nào?” Trương Hành Thiên nhíu mày, trầm giọng hỏi.

“Toàn bộ hộ vệ cùng đám sai vặt của Ngụy gia bị giết hết, chỉ có Ngụy Vũ là chạy thoát, đại tiểu thư của Ngụy gia thì bị đối phương bắt đi, Ngụy gia đã phái rất nhiều người đuổi theo, tạm thời không có thêm tin tức nào nữa.” Dừng một chút, lão quản gia tiếp tục nói: “Lão nô nghi ngờ đây là âm mưu của Ngụy gia, một tên sai vặt làm sao có thể bắt cóc đại tiểu thư của Ngụy gia?”

“Không tiếc bất cứ giá nào, các ngươi phải mang người về đây cho ta.” Nâng chung trà lên, Trương Hành Thiên phân phó: “Bất luận là sống hay chết.”

….

Xe ngựa lắc lư, Ngụy Nguyên hơi cau mày, ánh mắt nhìn Giang Sở. Cánh tay trắng ngần, nhìn mảnh khảnh như con gái mà lại vững vàng như núi, cho dù xe ngựa rất lắc lư nhưng tay của Gianh Sở vẫn cầm dao khắc trúc đều đặn, động tác không sai lệch chút nào. Một tác phẩm điêu khắc trông rất sống động từ từ thành hình, ánh mắt Giang Sở bình tĩnh như nước.

“Ngươi không lo lắng một chút nào sao?” Rốt cục Ngụy Nguyên lên tiếng phá vỡ sự yên lặng này.

“Lo lắng, có ích sao?” Giang Sở Cũng không có ngẩng đầu, vẫn tiếp tục điêu khắc, như thể câu hỏi của Ngụy Nguyên rất là ngu ngốc vậy.

Hơi chậm lại, trên mặt Ngụy Nguyên bất giác lộ ra nụ cười khổ, đạo lý này rất đơn giản nhưng nàng không thật sự muốn hỏi vấn đề này. Nàng mở lời chỉ là muốn phá tan bầu không khí ngột ngạt này, thực sự cũng chỉ có nàng cảm thấy ngột ngạt mà thôi.

Ngụy Nguyên lấy cớ là bị Giang Sở bắt cóc, nhưng để giống như thật nên ngay cả người Ngụy gia cũng không biết chân tướng sự việc. Hiện nay, hai nhà Ngụy Trương đang toàn lực đuổi giết, cho dù Ngụy Vũ cố ý dẫn nhầm phương hướng nhưng con đường chạy trốn này còn đầy nguy hiểm.

Bất luận là ai ở vào hoàn cảnh này, cho dù có kiên định, quyết đoán thế nào đi chăng nữa thì cũng không tránh khỏi sự khẩn trương trong lòng, sự mất tự nhiên là điều khó tránh khỏi. Thế nhưng tên gia hỏa trước mắt này hoàn toàn khác, điều này khiến Ngụy Nguyên có chút cảm giác thất bại, đồng thời làm cho nàng càng hiếu kỳ, đến cùng thân phận của tên gia hỏa này là gì?

“Tại sao hắn vẫn điêu khắc?” Suy nghĩ một chút, Ngụy Nguyên chuyển sang chủ đề khác. Nếu là một tên sai vặt bình thường việc yêu thích điêu khắc cũng không có gì lạ, đó cũng là một nghề để kiếm sống, nhưng đối với Giang Sở mà nói, đó là điều không cần thiết.

“Thay vì quan tâm đến việc này, tốt nhất ngươi nên quan tâm đến việc khi nào chúng ta sẽ rời khỏi Sở quận thì hơn.” Khắc xong nhát dao cuối cùng, Giang Sở thả tác phẩm điêu khắc còn dở dang xuống, thuận tay cầm lấy kiếm trúc bên người nhảy ra khỏi xe.

Từ trong mưa gió truyền đến tiếng vó ngựa, cùng với đó là sát khí nhàn nhạt.

Dù rất muốn xem Giang Sở ra tay nhưng Ngụy Nguyên cũng không có vén rèm xe lên.

Ánh mắt của Ngụy Nguyên nhìn xuống, đưa tay cầm tác phẩm điêu khắc còn dang dở lên, tuy rằng nó chưa hoàn thành nhưng rất dễ để nhận ra đó là hình một người đang cầm kiếm. Khi vừa cầm lấy nó, Ngụy Nguyên có thể cảm nhận được một tia kiếm ý nhàn nhạt.

Giang Sở đi ra ngoài nhanh, trở về cũng nhanh, trước sau không quá năm phút liền ung dung trở lại xe ngựa, trong khoảng thời gian đó xe ngựa vẫn chạy một mạch, chưa từng dừng lại hay giảm tốc độ.

Chiếc áo xanh may bằng vải thô bị ướt hết, dính sát vào người Giang Sở. Trên kiếm trúc có thể loáng thoáng thấy được màu máu nhàn nhạt, cho dù nước mưa cũng khó rửa sạch hết được vết máu ở trên đó. Đem kiếm trúc đặt ở bên người, Giang Sở nhìn về phía tác phẩm điêu khắc trong tay Ngụy Nguyên: “Nếu ngươi thích, ta có thể đưa nó cho ngươi, nhưng mà, nó còn chưa hoàn thành.”

“Tiếp tục đi theo hướng Bắc sẽ đến sông Lăng, trước khi trời tối chúng ta có thể tới được bờ sông, thuyền đã được chuẩn bị sẵn ở đó, vượt qua sông Lăng chính là Kinh châu.” Cũng không hề có ý định đem trả tác phẩm điêu khắc lại cho Giang Sở, Ngụy Nguyên chăm chú nhìn vào mắt hắn trả lời.

Giang Sở cũng không có ý tứ trả lời, ánh mắt hắn vẫn như cũ nhìn vào tác phẩm điêu khắc trong tay Ngụy Nguyên. Điều này làm cho nàng tức muốn chết, đường đường là đại tiểu thư của Ngụy gia chẳng lẽ lại không hấp dẫn bằng một tác phẩm điêu khắc sao?

“Ngươi không hiếu kỳ chút nào về chuyện tại sao ta muốn đi Kinh châu sao?” Lúc ở rừng trúc, Ngụy Nguyên chỉ nói đơn giản để Giang Sở giả vờ cưỡng ép nàng rời khỏi Sở quận, trong lòng nàng đã chuẩn bị rất nhiều lời giải thích nhưng mà từ đầu tới cuối Giang Sở cũng không có hỏi lấy dù chỉ một từ, ngay cả bây giờ cũng vậy.

“Trách nhiệm của ta là mang ngươi đi, cần gì phải nghĩ nhiều như vậy.” Trầm mặc trong chốc lát, Giang Sở trả lời một cách lạnh nhạt.

“Ngươi đang trách ta tại sao lại giết những người đó phải không?” Ngụy Nguyên đột nhiên hỏi, nàng có thể cảm giác được thái độ của Giang Sở đối với nàng đã bắt đầu thay đổi, kể từ khi nàng hạ lệnh giết hết những người ở trong rừng trúc.

Giang Sở vẫn không đáp, tất nhiên, đây cũng có thể coi là một câu trả lời.

“Ta không phải chỉ có một mình, sau lưng ta là Ngụy gia, ta phải có trác nhiệm với toàn bộ Ngụy gia. Bọn họ, những người bị giết trong rừng trúc tuy rằng rất trung thành, thế nhưng chưa chắc có thể chịu được sự bức cung của Trương gia, chỉ người chết mới chắc chắn giữ được bí mật.” Ngụy Nguyên cũng không biết tại sao mình lại muốn giải thích cho Giang Sở, thế nhưng mỗi từ, mỗi câu tựa như một khối đá lớn nằm trong lòng nàng, ép nàng không thở nổi.

“Nếu như không thích ngươi có thể đi ngay, bây giờ ngươi không còn nợ gì ta nữa.” Ngụy Nguyên dùng sức ném tác phẩm điêu khắc về phía Giang Sở, khóe mắt nàng ửng đỏ, nước mắt lặng yên rơi xuống.

Theo bản năng, Giang Sở bắt lấy tác phẩm điêu khắc, hắn trầm mặc rất lâu, cuối cùng thở dài một hơi, đặt tác phẩm điêu khắc xuống nói: “Đại tiểu thư, ở Kinh châu chúng ta có chắc chắn an toàn không?”

“Cũng không thể nói chắc chắn, nhưng ít ra chúng ta sẽ có cơ hội để có thể xoay chuyển cục diện, có thể tạo ra cơ hội sống cho Ngụy gia.” Dừng một thoáng, Ngụy Nguyên nhẹ giọng nói tiếp: “Sau một tháng nữa Tinh điện sẽ mở ra Tinh chi truyền thừa.”

Khẽ cau mày, Giang Sở vẫn tiếp tục im lặng.

“Ngươi có hiểu tinh lực là gì không? Ngụy gia chúng ta có công pháp tu luyện tinh lực, ta có thể truyền nó lại cho ngươi coi như là cảm ơn nguơi.” Do dự một lát, Ngụy Nguyên lại nói tiếp :“Đương nhiên ta rất hi vọng ngươi có thể đem kiếm pháp của mình truyền lại cho Ngụy gia chúng ta.”

“Không cần, tạm thời lúc này ta không cách nào ngưng tụ tinh lực được.” Sắc mặt Giang Sở vẫn rất bình tĩnh giống như đây là một việc nhỏ không liên quan gì tới hắn vậy.

Không cách nào ngưng tụ tinh lực? Một câu nói đơn giản như vậy chẳng khác nào như sét đánh ngang tai Ngụy Nguyên.

Nếu như trước đó Ngụy Nguyên đặt rất nhiều hi vọng vào Giang Sở, thì bây giờ câu nói kia đã phá tan hi vọng đó của nàng. Ở thế giới này, tinh lực là thứ quyết định, thống trị tất cả. Mặc cho kiếm pháp của ngươi có tinh diệu tới mức nào đi chăng nữa, nếu như không thể ngưng tụ tinh lực thì cũng chỉ như con hổ giấy mà thôi. Ngụy Nguyên khó mà tưởng tượng được vì sao Giang Sở lại trả lời một cách thong dong như vậy, nên nàng không có chú ý tới hai chữ “tạm thời” mà Giang Sở đã nói.

Mặc dù Ngụy Nguyên không nói gì, nhưng Giang Sở dễ dàng biết được ý tứ từ trong mắt của nàng.

Giang Sở khẽ lắc đầu, vừa tiếp tục điêu khắc vừa nhẹ giọng nói: “Kiếm pháp của ta, người khác không học được.”

“Sông Lăng”

Một tay cầm lấy roi ngựa, trong mắt Trương Dã lộ ra sự tự tin mãnh liệt: “Bất kể kẻ mang đại tiểu thư Ngụy gia đi là ai thì Kinh châu chính là chỗ mà hắn sẽ tới, chúng ta chờ hắn tại sông Lăng.”

Đại tiểu thư Ngụy gia không phải là một người con gái bình thường, thiên phú của nàng về phương diện tinh lực rất cao, nàng là cơ hội duy nhất để Ngụy gia có thể trở mình, đấy cũng là lý do Trương gia để Trương Dần bức hôn Ngụy Nguyên. Nửa tháng sau tại Kinh châu sẽ tiến hành Tinh chi truyền thừa, nếu như Ngụy Nguyên có thể thông qua thì sẽ có cơ hội bước vào Ngưng Tinh cảnh, thậm chí là có thể được Tinh điện vừa ý.

Khi chưa tiến vào Ngưng Tinh cảnh, mặc dù tinh lực có thể tăng lên tố chất thân thể, rèn luyện thân thể thế nhưng không giúp cho việc tăng thực lực lên nhiều. Một khi bước vào Ngưng Tinh cảnh, tinh lực sẽ có biến hoá nghiêng trời lệch đất, khi đó một cường giả Ngưng Tinh cảnh thậm chí có thể chống đỡ một gia tộc. Càng quan trọng hơn, nếu như làm cho Tinh điện vừa ý thì cho dù Trương gia có thêm mười lá gan cũng không dám đối phó Ngụy Nguyên.

Trương gia biết được kế hoạch đó của Ngụy gia nhưng không hiểu một gã sai vặt từ đâu nhảy ra làm đảo lộn hết mọi chuyện, đáng tiếc là ngay cả Trương Dần, người có khả năng cao nhất tiếp thu Tinh chi truyền thừa cũng bị hắn giết chết.

Trương Dã căn bản không tin là gã sai vặt này ngẫu nhiên xuất hiện, thậm chí hắn hoài nghi đây là hậu chiêu mà lão tổ Ngụy gia lưu lại trước khi chết.

Đương nhiên dù có như vậy thì cũng không có gì quan trọng, hắn sẵn sàng giao chiến với Ngụy gia chứ không thể nào tha thứ cho Ngụy Nguyên trốn vào Kinh châu.

Ngụy Vĩnh Tín lằng lặng ngồi ở phòng khách, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Ngụy Vũ, ngươi hãy nói thật cho ta biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Lúc đầu Ngụy Vĩnh Tín thật sự đã tin, dù chưa để cao thủ trong tộc tham dự nhưng cũng đã phái người đuổi theo. Tuy nhiên lúc này hắn bắt đầu hoài nghi tính chân thực của mọi chuyện.

Ngụy Vũ hơi do dự nhưng rối cuộc vẫn lắc đầu nói: “Nhị thúc, ta cũng không biết vì sao gã sai vặt đó lại ẩn tàng sâu như vậy, ngay cả Trương Dần cũng không phải là đối thủ của hắn.”

“Đừng giả vờ, ngươi biết điều ta cần hỏi không phải là việc này.” Lạnh lùng nhìn Ngụy Vũ, Ngụy Vĩnh Tín trầm giọng nói: “Thực ra những việc này không còn quan trọng nữa, so với chuyện phải tới làm dâu nhà Trương gia thì chuyện bị bắt đi cũng không khác nhau là mấy. Ngươi nên hiểu ta hỏi ngươi chẳng qua là để biết rõ mọi chuyện, từ đó còn có cách để đối phó thôi.”

Ngụy Vũ biết sau khi lão tổ chết đi, tại Ngụy gia, địa vị của vị Ngụy nhị thúc là không ai có thể lung lay được. Dưới sự chất vấn của Ngụy Vĩnh Tín, hắn đành nói thật: “Chuyện gã sai vặt giết chết Trương Dần là sự thật, thế nhưng, là Nguyên muội cầu hắn cưỡng ép mình rời khỏi Sở quận.”

Suy nghĩ một lát, Ngụy Vũ tiếp tục nói: “Nhị thúc, chuyện đến mức này Ngụy gia chúng ta dứt khoát không thể thừa nhận việc có quan hệ với gã sai vặt đó, vì vậy ta đã giết tất cả mọi người có mặt lúc đó để diệt khẩu. Bất luận hai người Nguyên muội có thể rời khỏi Sở quận được hay không thì cũng không liên lụy tới Ngụy gia chúng ta nữa

Chương 4: Nửa bước Ngưng Tinh

Giết người diệt khẩu xác thực có thể hủy diệt hoàn toàn chứng cứ. Thế nhưng, có một số thời điểm, chứng cứ đối với một số người lại chẳng hề quan trọng.

Ngụy Vĩnh Tín rất rõ ràng mối quan hệ thiệt hơn trong chuyện này, cho nên hắn mang theo những thị vệ tinh nhuệ nhất của Ngụy gia đứng ở bờ sông Lăng, đối lập cùng Trương Dã không lùi một bước.

“Ngụy nhị gia, ngươi đang khiêu khích Trương gia sao?” Trương Dã cầm roi ngựa trong tay, sát ý nồng đậm tràn ngập bầu trời u ám sắp vào đêm. Bầu không khí hết sức căng thẳng, đao kiếm đã rút khỏi vỏ, cung cũng đã lên dây.

“Trương công tử cứ nói đùa, tiểu thư nhà chúng ta bị bắt cóc, ta chạy tới chỉ vì bảo đảm không ai làm tổn thương tới tiểu thư mà thôi.” Ngụy Vĩnh Tín không có chớp mắt lấy một cái, lạnh nhạt nói.

“Nực cười, tiểu thư nhà các người quý giá chẳng lẽ con cháu nhà chúng ta đáng chết sao?” Không nhường một bước, Trương Dã điềm nhiên nói: “Ta là nhị ca của Dần nhi, hôm nay không ai có thể ngăn cản ta báo thù cho hắn, Ngụy gia nếu dám nhúng tay vào thì chính là địch nhân của Trương gia ta…không chết không ngừng!”

Uy hiếp trắng trợn như vậy đã thể hiện rõ thái độ của Trương gia, căn cứ vào suy luận của Trương Dã thì hôm nay chắc chắn Ngụy gia sẽ không dám ngăn trở.

Nhưng mà, hắn đã coi thường lòng quyết tâm và sự dũng cảm của Ngụy Vĩnh Tín.

“Trương công tử, ngươi đang uy hiếp ta sao?” Lông mày nhướng lên, Ngụy Vĩnh Tín đột nhiên vẫy tay, những thị vệ phía sau lập tức xuất cường nỏ ra, tập trung gắt gao vào đám người của Trương gia: “Bây giờ có lẽ Ngụy gia không phải là đối thủ của Trương gia nhưng mà ta cam đoan rằng ở Ngụy gia không có người ham sống sợ chết, cho dù là…ngọc đá cùng tan.”

Lời nói như chém đinh chặt sắt của Ngụy Vĩnh Tín phối hợp với mấy chục chiếc cường nỏ, đã đem khí thế không ngại tử chiến của họ đẩy lên tới đỉnh cao.

Con ngươi Trương Dã đột nhiên co rụt lại, trong lòng hắn khẽ run lên một cái. Không sai, hiện tại Ngụy gia suy thoái thế nhưng hổ chết vẫn còn uy. Huống chi bây giờ con hổ Ngụy gia tuy rằng già yếu nhưng nó còn chưa tắt thở. Quan trọng nhất với cục diện hiện nay, nếu thật sự Ngụy Vĩnh Tín bất chấp tất cả thì chắc chắn Trương Dã không phải là đối thủ.

Chẳng qua là, hắn thật sự không hiểu đến tột cùng điều gì đã mang đến cho Ngụy Vĩnh Tín sự tự tin và dũng cảm lớn như vậy.

Cho dù là hôm nay hắn chết tại đây thì một khi toàn diện khai chiến, Ngụy gia vẫn chỉ có một con đường chết mà thôi, Ngụy Vĩnh Tín dựa vào điều gì mà dám chẳng hề kiêng kỵ khiêu chiến với hắn ?

Sau khi cân nhắc vài lần, cuối cùng Trương Dã nở nụ cười lạnh: “Nhị gia quả nhiên danh bất hư truyền.”

Hắn vung tay lên, hộ vệ Trương gia đồng thời thu hồi binh khí, Trương Dã coi như không thấy sự uy hiếp của những cái cường nỏ kia, thong dong nói: “Người đâu, mang rượu lên đây, ta muốn uống với Ngụy nhị gia vài chén.”

Nghe vậy, trong lòng Ngụy Vĩnh Tín khẽ trầm xuống, nhưng hắn không có phản đối.

Tất nhiên Trương gia sẽ không chỉ phái ra một mình Trương Dã, cho dù hắn ngăn cản được Trương Dã thì cũng bị Trương Dã ngăn lại. Bây giờ hắn cũng chỉ có thể làm được vậy, chuyện còn lại đành đặt cược vào việc bọn Ngụy Nguyên có thể thoát khỏi sự truy sát của Trương gia hay không mà thôi. Thậm chí, để làm chuyện này, hắn cũng đã mạo hiểm lắm rồi.

Dù uống rượu nặng nhưng từ đầu tới cuối Ngụy Vĩnh Tín không cảm nhận được tý hương vị nào.

…………

Bóng đêm từ từ buông xuống, sau cơn mưa, bầu trời đêm chỉ tô điểm một vài ngôi sao sáng lấp lánh. Hoàn cảnh xung quanh cực kỳ âm u, mơ hồ, hầu như không thể thấy rõ thứ gì, chỉ nghe được tiếng nước sông chảy róc rách không ngừng, cho biết đã đến sông Lăng rồi.

Một chiếc thuyền nhỏ hiện ra giữa đám cỏ lau ven bờ.

Xe ngựa dừng ở bên cạnh bờ, cách con thuyền khoảng hơn mười mét. Chỉ cần bước lên thuyền là có thể vượt qua sông Lăng đến Kinh Châu, thành công ở ngay trước mắt nhưng mà giờ phút này, cái khoảng cách mười mét ngắn ngủn này sao mà thấy xa xôi đến thế.

Trong bóng đêm, ta có thể mơ hồ thấy được có một lão nhân đang đứng bên cạnh bờ, trong tay lão cầm một thanh đao quay lưng về phía xe ngựa. Đao không ra khỏi vỏ nhưng nặng tựa như núi làm cho người ta cảm thấy khó thở.

“Ngụy đại tiểu thư, lão nô đợi ở đây đã lâu, thời tiết mát mẻ tốt nhất tiểu thư nên theo lão nô trở về.” Giọng nói lão nhân có chút khàn khàn dường như mang theo một loại ma lực, khiến cho người ta khó có dũng khí phản kháng, cự tuyệt.

Nghe lời này, tâm tư Ngụy Nguyên chìm đến tận đáy cốc, nàng mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Cũng không để ý tới nỗi khổ trong lòng Ngụy Nguyên, ánh mắt Giang Sở vẫn bình tĩnh như cũ, kiếm trúc trong tay không có nửa điểm run rẩy, hắn lướt qua người Ngụy Nguyên tiến lên một bước, lằng lặng ngẩng đầu lên.

“Chàng trai trẻ, ngươi quả thật có vài phần can đảm, chả trách Ngụy tiểu thư lại dám mạo hiểm như vậy.” Gật đầu khen ngợi, lão nhân nói khẽ :”Nhưng đáng tiếc ngươi không có tinh lực.”

Một câu nói đơn giản nhưng đã đập tan một điểm hy vọng cuối cùng trong nội tâm của Ngụy Nguyên, vô luận kiếm pháp có tinh diệu như thế nào thì cũng không cách nào thay đổi được sự thật không có tinh lực. Nếu là người khác có lẽ bọn hắn còn có sức liều mạng nhưng Ngụy Nguyên hiểu rõ thực lực của đối phương hơn bất cứ ai, cho dù vì vấn đề về tư chất nên không cách nào bước vào Ngưng Tinh cảnh được, nhưng tu luyện tinh lực cả đời nên hiện nay thực lực của lão nhân này cũng đã đạt được nửa bước Ngưng Tinh.

Hình như hiểu được tâm tư của Ngụy Nguyên nên sau một khắc trên tay lão nhân lộ ra một vòng tinh quang màu lam nhạt, mặc dù yếu ớt nhưng nó lại tồn tại một cách chân thật.

Theo lý thuyết chỉ có cường giả bước vào Ngưng Tinh cảnh mới có thể phóng tinh lực ra ngoài được, thế mà lão nhân này bằng vào tích lũy thâm hậu của mình có thể trong lúc chiến đấu tạm thời phóng ra ngoài, làm cho sức chiến đấu tăng lên mấy lần. Mặc dù so với cường giả Ngưng Tinh còn kém xa nhưng cũng không phải người bình thường có thể chống lại được.

Giang Sở cũng không có trả lời, thậm chí ngay cả nét mặt đều không có biểu lộ chút biến hóa nào.

Kiếm trúc phá không, nhanh như tia chớp!

Tốc độ của khoái kiếm nhanh hơn nhiều so với lúc Giang Sở chiến đấu cùng Trương Dần, chỉ trong một nhịp thở Giang Sở đã chém ra mười bảy kiếm, mỗi một kiếm đều chuẩn xác hướng về chỗ hiểm của đối phương. Nhìn từ bên ngoài, Giang Sở đã múa ra một đoàn quang ảnh, tại trong đêm tối lờ mờ trông thật quỷ dị đáng sợ.

Hai mắt lão nhân cẩn thận híp lại, cổ tay rung lên, đao trong tay bỗng nhiên ra khỏi vỏ, chém ngang một đao, lưỡi đao lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, chỉ một đao đã phá hết kiếm ảnh.

Không giống với khoái kiếm của Giang Sở, từ đầu tới cuối lão nhân chỉ vẻn vẹn ra một đao, nói về sự tinh diệu, một đao kia là kém xa. Thế nhưng chính một đao không hề hoa mỹ này lại đủ để phá tan toàn bộ kiếm ảnh, làm cho tất cả công kích của Giang Sở đều rơi vào khoảng không.

“Ta nói rồi, không có tinh lực, ngươi chẳng qua là người bình thường mà thôi.” Lão nhân nhìn chằm chằm vào Giang Sở, không nhanh không chậm từng bước bước tới, trên lưỡi đao hiện lên sát khí.

Kiếm trúc bị chém đứt một đoạn, đây là lý do chính làm cho tất cả công kích của Giang Sở thất bại. Ở khoảng cách gần, tốc độ xuất đao của lão nhân cực nhanh, tuy không có bất kỳ kỹ xảo nào nhưng cũng có thể ứng phó công kích của Giang Sở một cách dễ dàng.

Không cho Giang Sở có thời gian suy nghĩ, đao thứ nhất thành công khiến lão nhân không chút nào do dự đạp mạnh chân một cái, ánh đao như lụa chém xuống một cách tàn nhẫn, hoàn toàn không hề kiêng dè sự ngăn trở của Giang Sở. Thế đao đại khai đại hợp không một câu nói lý.

Nếu như là giao chiến bình thường chỉ cần mũi kiếm hơi vẩy một cái là có thể đánh bật mũi đao ra, thế nhưng hôm nay một khi kiếm trúc chạm vào lưỡi đao của đối phương thì khả năng duy nhất chính là một lần nữa bị chém đứt, nó căn bản không cách nào ngăn cản được đối phương. Thậm chí cho dù không phải là kiếm trúc mà là bảo kiếm sắc bén thì cũng không thể thay đổi được kết quả này, bởi vì vòng tinh quang màu lam nhạt bao quanh lưỡi đao đủ để giúp nó phá tan tất cả trở ngại.

Đây chính là lực lượng mà lão nhân dựa vào, thực sự khi đánh mới thấy, mặc cho ngươi có kỹ xảo tinh diệu thế nào thì đứng trước chiêu thức mạnh mẽ này đều hoàn toàn vô dụng.

Bàn chân khẽ đẩy, cả người Giang Sở ngửa ra sau, bắn ngược như một mũi tên, lưỡi đao mạnh mẽ dừng trước mặt Giang Sở khoảng ba tấc, không cách nào đột phá

“Keng!”

Trong khoảnh khắc, lợi dụng lúc tinh quang màu lam nhạt trên lưỡi đao đối phương biến mất, kiếm trúc trong tay Giang Sở lần nữa đâm ra, trúng ngay thân đao khiến nó bị văng ra.

Nửa bước Ngưng Tinh chung quy vẫn chỉ là nửa bước Ngưng Tinh, chỉ có thể phóng linh lực ra ngoài trong phút chốc mà thôi, không cách nào kéo dài được. Chính vì vậy Giang Sở mới có thể nhạy cảm nắm lấy cơ hội ngăn chặn được một đao gần như nhất định sẽ lấy mạng mình này.

Việc này nói ra thì dài dòng nhưng trên thực tế chỉ diễn ra trong tích tắc giao phong mà thôi, ngay cả Nguỵ Nguyên cũng không có thấy rõ động tác của hai người.

Thuận thế, kiếm trúc tiếp tục đâm sát thân đao, nhanh như chớp quét ngang qua một bên má của lão nhân, làm cho làm lão kinh sợ, mồ hôi lạnh chảy ra đầy mình.

Một sự thay đổi đơn giản, khiến cho sự khinh thường trong mắt lão nhân biến mất ,thay vào đó là một vẻ mặt ngưng trọng hiếm thấy.

Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng trên kiếm cũng không có chút tinh lực chấn động nào, nó có thể ngăn chặn được đao của hắn, rồi lập tức nắm lấy cơ hội phản kích là hoàn toàn dựa vào loại kiếm thuật tinh diệu đến khó có thể lý giải kia.

Việc nắm bắt được khoảng thời gian ngắn ngủi tinh lực biến mất trên lưỡi đao nói thì đơn giản, nhưng trong chiến đấu có thể làm được chuẩn xác như vậy quả khó như lên trời. Không đâu xa, bản thân lão tuyệt đối làm không được.

“Tiểu tử khá lắm, ta đã xem thường ngươi rồi.” Khẽ chớp mắt, lão nhân trầm giọng nói: “Quy thuận Trương gia, đồng thời giao kiếm kiếm pháp ra ta có thể tha cho ngươi một mạng.”

Ngón tay trái gõ nhẹ lên thân kiếm trúc, trong ánh mắt Giang Sở lộ ra sát ý: “Tinh lực cũng không phải là vô địch, ít nhất bằng vào thứ tinh lực yếu kém của ngươi còn chưa có tư cách nói với ta những lời này.”

Nửa bước Ngưng Tinh tuy đáng sợ nhưng đối với Giang Sở mà nói nó cũng chưa tới mức không thể chống lại được.

“Dùng lực phá xảo” không sai, nhưng khi kỹ xảo đạt tới trình độ nhất định cũng có thể xem nhẹ sự chênh lệch thực lực, hai điều này vốn cũng không phải là tuyệt đối.

Nếu như nói, lúc trước Giang Sở giết Trương Dần chẳng qua là tiện tay làm, thì lúc này đối mặt với sự uy hiếp của lão nhân hắn mới thật sự bắt đầu đem kiếm thuật kiếm thuật của mình ra sử dụng.

Kiếm thuật hắn sử dụng lúc này không đơn giản là khoái kiếm nữa. Một chiêu kiếm nhẹ nhàng đánh ra, nhìn như vô lực, lại làm ngưng trệ chiêu thức mà lão nhân muốn đánh ra. Điều này giống như lão chưa xuất chiêu đã bị Giang Sở tính toán đến chiêu thức mà lão sẽ đánh. Giang Sở đã xuất kiếm trước, nếu như lão vẫn tiếp tục ra tay thì chẳng khác nào là đưa tay cho đối phương đâm.

Chương 5: Dịch Kiếm thuật!

Thiên địa như kỳ cục, hành kiếm nhược lạc tử.(1)

Ngón áp út và ngón cái cái của tay trái siết chặt khuy áo, tay phải xuất kiếm, sắc mặt Giang Sở không hề thay đổi, mỗi chiêu kiếm xuất ra không phải quá nhanh, tựa hồ tùy ý một người nào đó đều có thể đối phó dễ dàng. Thế nhưng, chính những chiêu kiếm bình thường này lại khiến cho lão nhân sợ hãi, toát mồ hôi lạnh khắp cả người.

Dường như mỗi chiêu, mỗi thức, thậm chí mỗi động tác của hắn đều nằm trong tính toán của đối phương, bất luận hắn thay đổi chiêu thức thế nào, làm thay đổi vị trí ra sao đều bị bao phủ bởi kiếm thế của Giang Sở, phảng phất khi hắn ra tay chính là đang phối hợp cùng kiếm thế của đối phương. Nếu là tình cờ một hay hai lần thì cũng thôi, nhưng bây giờ liên tiếp hơn hai mươi lần thay đổi chiêu thức đều bị đối phương khống chế, kết quả như thế khiến lão nhân không sợ hãi không được.

Từ trước tới nay hắn chưa từng thấy qua kiếm pháp như vậy, đến nỗi hắn không thể tưởng tượng được trên đời này có người có thể sử dụng kiếm đến mức mà ngay cả những cường giả Ngưng Tinh cảnh cũng không thể làm được.

“Phập!”

Bước chân chỉ chậm một chút, cánh tay cầm đao của lão nhân lập tức bị trúc kiếm đâm trúng. Trong cơn đau nhức, lão nhân có thể cảm nhận rõ ràng được vị trí bị kiếm trúc đâm trúng đã bị bầm tím, nếu đây là thanh kiếm thực sự mà không phải là kiếm trúc thì một chiêu kiếm này cũng đủ để quyết định thắng bại rồi.

Do không thể áp chế cảm giác sợ hãi sinh ra trong lòng, ngay lập tức lão nhân cảm giác bản thân như con côn trùng bay vào trong tầng tầng lưới, hay như con rối bị người không chế, loại cảm giác trói buộc này cho dù bản thân nắm giữ thực lực nửa bước Ngưng Tinh cũng không cách nào thoát ra được.

Trong chốc lát, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm áo lót, giờ phút này nếu có thể lựa chọn, hắn chỉ muốn xoay người bỏ chạy mà thôi, nhưng bản thân hắn đang bị thế kiếm của Giang Sở bao phủ, muốn chạy cũng không thể chạy.

“Ta liều mạng với ngươi!”

Cảm giác sợ hãi không ngừng lớn mạnh, không khừng ăn mòn đi tinh thần của hắn. Đột nhiên, lão nhân tự cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi, mượn nỗi đau để đề cao tinh thân. Lão nhân liền đạp mạnh chân xuống đất, nhảy vọt lên cao như một con hổ đói vồ mồi, trường đao trong tay bắn ra một vầng tinh quang, ánh đao cuồn cuộn như hoa mai nở rộ.

Toàn bộ trường đao được bao phủ bởi vô số tinh quang màu xanh nhạt, càng khiến cho nó thêm mấy phần sát khí.

Uy lực của một đao vừa rồi gần như đã đạt đến cực hạn của một người đạt đến nửa bước Ngưng Tinh, bất luận là độ mạnh yếu cũng như tốc độ đều vượt xa những người bình thường có khả năng phát huy.

Con ngươi của Ngụy Nguyên có rút lại, dù cho đang quan chiến ở bên ngoài, nàng cũng có thể cảm nhận rõ ràng uy lực của một đao kia, nó như sấm gió cuồng nộ đánh tới, một đao đáng sợ như vậy, chỉ sợ ngay cả kiếm thuật tinh diệu của Giang Sở cũng không thể chặn được. Dường như đây chính là đấu pháp liều mạng, lưỡng bại câu thương, ngọc đá cùng vỡ, cho dù phải chết cũng muốn đem Giang Sở chết cùng.

Nhưng mà, trong khi Ngụy Nhiên đang suy nghĩ về uy lực của một đao vừa rồi, thì nó lại phát sinh biến hóa lần thứ hai.

Bất kể là ai cũng khó có thể nghĩ đến, một đao chí mạng đột nhiên thay đổi, chuyển hướng trên không trung, lấy tốc độ nhanh nhất chém về phía Giang Sở.

Khóe miệng lão nhân chảy máu, khuôn mặt trông rất dữ tơn nhưng trong mắt khấu giấu được vẻ đắc ý.

Đây mới thực sự là một đao chí mạng, mới thực sự là sát chiêu mạnh nhất của hắn, ngay cả Trương gia cũng không một ai biết đến chiêu này, bời vì tất cả những ai chứng kiến nó, đều đã chết. Một chiêu thay đổi quỷ dị như vậy được hắn luyện tập vô số lần, không tới bước ngoặt sinh tử, hắn sẽ không bao giờ thi triển ra. Một chiêu này cho dù là cường giả Ngưng Tinh cảnh nếu như bất cẩn cũng chịu thiệt thòi lớn, chứ đừng nói đến người không nắm giữ tinh lực như Giang Sở.

Khi mà lão nhân đang đợi chiến thắng cuối cùng với nụ cười trên gương mặt, thì dường như bị người khác cướp mất, gương mặt lão trở nên cứng đờ.

Trường đao phá không, không thể không nói đây là một đao kinh diễm, quỷ dị tàn nhẫn, đoạt mệnh truy hồn.

Nhưng mà, Giang Sở liền không chớp mắt lấy một cái, lẳng lặng cầm kiếm trong tay, chân trái bước lên nửa bước, thân thể hơi nghiêng tránh né, kiếm trúc trong tay giương lên, cũng không có chặn lại một đao của lão nhân mà chỉ về phía khoảng không trống rỗng.

Động tác nhìn như nông cạn vô dụng, vậy mà một đao kinh diễm kia lại sượt sườn Giang Sở, chém thẳng xuống đất, mà nguyên bản chiêu kiếm chỉ vào khoảng không trống rỗng, lại đâm trúng yết hầu lão nhân một cách chính xác cực kỳ.

Nhất kiếm, phong hầu!

“Ặc! Ặc!” Một tay che cổ, trong mắt lão nhân tràn đầy vẻ hoảng sợ, muốn giẫy giụa lên tiếng mà không nói ra nửa chữ, bời vị yết hầu của hắn đã bị kiếm trúc đâm xuyên qua.

Đến chết hắn cũng không thể nào tưởng tượng được, làm sao Giang Sở có thể đưa ra được phán đoán tinh chuẩn đến vậy. Giống như đã diễn luyện qua vô số lần, bất kể là việc bước lên nửa bước, thân thể hơi nghiêng tránh né, hay là kiếm chỉ khoảng không đều quá mức tinh chuẩn, không có nửa phần sai lệch nào.

“Thiên địa như kỳ cục, hành kiếm nhược lạc tử, đây chính là Dịch Kiếm thuật!”

Chậm rãi thu hồi kiếm, Giang Sở bình tĩnh mở miệng, tựa hồ đang giải thích cho lão nhân nghe, lại tựa hồ là đang nói cho Ngụy Nguyên biết, hoặc là đang tự nói với chính mình.

Giọt máu từ mũi kiếm rơi xuống, từng giọt, từng giọt rơi trên mặt đất tạo thành vũng máu lớn.

“Thời gian không còn sớm, đại tiểu thư mau lên thuyền đi.”

Trong gió, tiếng của Giang Sở nhẹ nhàng truyền đến, dưới màn đêm này, nó lành lạnh lạ thường, nhưng lại rõ ràng như lời ân ái bên tai

. . .

Một chiếc thuyền nhỏ đi xuôi dòng.

Đêm sông Lăng rất đẹp, cho dù bây giờ chỉ có vài điểm tinh quang lờ mờ, cũng không cách nào che lấp được phần vẻ đẹp này.

Thiếu niên mặc áo xanh chắp tay mà đứng, bên hông đeo một thanh kiếm trúc, nhìn về phía xa xa trên mặt sông, thiếu nữ ngồi chèo thuyền, lặng yên không có tiếng động.

Ngụy Vĩnh Tín đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, cầm chén rượu trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch: “Trương công tử, sắc trời không còn sớm nữa, trong người Ngụy mỗ có chút mệt mỏi nên không tiếp công tử uống rượu được.”

Cứ việc trời đã tối, sông Lăng trở nên tối tăm và mơ hồ, nhưng vẫn như cũ hắn có thể thấy rõ một chiếc thuyền từ từ đi xa, đương nhiên Trương Dã cũng thấy rõ ràng.

Cho dù Ngụy Vĩnh Tín đã quyết đoán lựa chọn cách làm phiêu lưu liều lĩnh tới cực điểm từ rất sớm, nhưng trong lòng không tránh khỏi có chút khẩn trương, mãi đến giờ phút này thì sự lo lắng khẩn trương mới được giải tỏa, rốt cục hắn đã thắng trong trận giao phong không hề có một tiếng động này.

“Rốp …!”

Trương Dã tức giận bóp nát chén rượu trong tay, máu tươi từ lòng bàn tay dòng chảy ra do bị mảnh vỡ đâm vào, nhưng dường như hắn không có cảm giác, trong mắt tràn đầy sát khí , theo gió đêm lan ra ở bờ sông.

“Công tử, đã tìm thấy thi thể Lam thúc… Bị một kiếm chém đứt cổ.”

Hơi ngừng lại, Trương Dã buông tay ra, mặc cho mảnh vỡ của chén rượu rơi rải rác xuống đất, sau một lúc lâu hắn mới đứng vững, giọng nói khàn khàn: “Ngụy Vĩnh Tín, Ngụy nhị gia, sớm muộn chúng ta cũng tính toán rõ ràng món nợ này. . . Cho dù có đến Kinh Châu thì mọi chuyện cũng chưa chắc như ngươi mong đợi. Ngươi sẽ không may mắn mãi đâu.”

Chú thích:

(1): Thiên địa như một ván cờ, dùng kiếm như đánh cờ, đây chính là Dịch Kiếm thuật mà Giang Sở sử dụng.

Nguồn: http://truyendich.com/

  Xác nhận miễn phí và không có mã độc - Thanh Trung.
  Không phải lúc nào máy bạn cũng có thể chơi được hết game tại blog. Hãy bấm "Thích & Chia sẻ" để bạn bè biết đến, có bạn cùng vui.
  Nếu vào link bị giới hạn 24 giờ thì các bạn chỉ việc đăng nhập tài khoản Google Drive là có thể tải bình thường. Thấy link tải lỗi (404), báo ngay dưới bình luận để được sửa link nhanh nhất. Cảm ơn!
  Trình duyệt của bạn: Mozilla/5.0 AppleWebKit/537.36 (KHTML, like Gecko; compatible; ClaudeBot/1.0; +claudebot@anthropic.com)
Bình luận
Nội quy: Hãy bình luận có văn hoá, không dùng ngôn ngữ teen. Những bình luận vi phạm sẽ bị xoá và cấm bình luận vĩnh viễn. Cám ơn!

Bạn phải đăng nhập hoặc đăng kí để gửi bình luận.
Bạn cũng có thể tham gia diễn đàn YA4R.NET để được hỗ trợ nhanh hơn!

Không có bình luận nào!






Có thể bạn thích?
Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 7]

Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 7]

Thanh Trung 2879 0 21:57 23/01/2016
Truyện kiếm hiệp
Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 4]

Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 4]

Thanh Trung 3445 0 21:41 23/01/2016
Truyện kiếm hiệp
Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 6]

Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 6]

Thanh Trung 3963 0 21:49 23/01/2016
Truyện kiếm hiệp
Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 5]

Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 5]

Thanh Trung 3159 0 21:46 23/01/2016
Truyện kiếm hiệp
Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 2]

Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 2]

Thanh Trung 2874 0 21:29 23/01/2016
Truyện kiếm hiệp
Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 3]

Truyện Kiếm Tinh – Tác giả: Phiêu Linh Huyễn [Phần 3]

Thanh Trung 3388 0 21:34 23/01/2016
Truyện kiếm hiệp
Tìm kiếm