Đầu tiên mình xin lỗi các đồng râm vì tính mình nó dài dòng văn tự quen viết dây cà ra dây muống lan man xuống chỗ dây cần. Có gì sai anh em bỏ qua cho mình, mình cũng già rồi nên yếu anh em to tiếng nặng lời mình dễ tổn thương lắm ý.
Chuyện xảy ra đã lâu rồi, đáng lẽ mình đã quên từ lâu rồi, những kỉ niệm với em có buồn có vui, có những lúc day dứt ân hận nhưng có những khi là những lúc ngồi cười một mình. Anh muốn quên em đi như một người dưng bước qua đường nhưng cũng có khi anh cố lần theo dấu em để rồi bần thần nhìn em vẫn ổn bên người khác.
“ Ta gặp nhau vào một chiều thu tháng mười….” Nhanh thật, mới thế mà đã 3 năm rồi….
– Dạo này mày uống rượu như uống nước vối rồi đấy H.- Bà chị mình nhìn mình lườm lườm.
– Đâu có đâu chị- mình lè nhè, hồi ấy mới tập tọe uống rượu thôi nên cũng nát, độ 1l là mình có thể đi cà khịa khắp quán rồi, giờ mình đã chín chắn hơn , uống 1l mình hiền lành ngủ ngay tại quán-chi thấy em uống nước vối lúc nào mà bảo em uống rượu như nước vối. Giờ mà đặt một cốc rượu cạnh một cốc vối là em uống rượu ngay.
– Dạo này mày nát gần bằng anh hồi xưa rồi H.- Ông anh họ mình vỗ va
Nói qua về ông anh họ mình, tên K, ông ấy năm nay gần 30 rồi nhưng chưa học xong, bận chơi và …học. Được cái ông ấy chăm học, chăm thi, học chán khối A ông ấy đá sang cả H, K, D chừa khối B vì yếu Sinh nên không thi được. Chán ở trong nước nên đá qua nước ngoài du học luôn. Mình nhiễm thói hư tật xấu, rượu chè cờ bạc gái mú là do ông này mà ra cả.
– Thế sang đấy anh cai được nát à?- Chị mình hỏi ổng- Hồi xưa 4 anh chị em 2 chai nếp mới ngồi bờ hồ Hồ đắc Di ngồi xem người ta vợt cá chim mãi, ha ha.
– Sang đấy làm quái gì có tiền mà uống rượu, chưa có cái chỗ nào rượu rẻ như bên mình. Tao lại ở phía Bắc (Nhật Bản) thành ra đ’ cả có đồng hương luôn. Mấy thằng ở dưới nó hay nấu rượu bằng bột mì, uống chua vãi. Đi có vài năm về mà thằng ngày xưa ngồi sau xe mình nôn kín cả cái áo mồi tửu lượng nó đã đè bẹp mình rồi.
– Nói thật, giờ em chán đời nên uống rượu đ’ biết say nữa anh ơi.
– Mày chém.- Chị bĩu môi- Mày nói thế thì tao uống bằng 4 mày.
– Thôi hai đứa này luyên thuyên. Đang vui lại lôi nhau ra xem ai khổ hơn à. V.a mày có biết chỗ nào chơi bời được không? Uống xong mấy anh em đi tăng 2.
V.A là tên thằng em họ của mình, nó thì cũng chơi bời ngang ông anh kia nhưng thi không tốt bằng lão nên chưa học xong trường nào vẫn lang thang ngoài trường đời. À quên giới thiệu, bà L là chị ruột mình. Thôi nhân vật này tập này mình cho té vì sau đó là mấy anh em mình dắt díu nhau đi chơi gái nên bà ấy về mất.
Nhảy cóc câu chuyện hơi nhanh một tí, từ HBT chả hiểu lão K mượn đâu được con spark 2 chỗ biển D, lôi thêm được 2 chiến hữu nữa nhét đầy xe, mấy anh em đóng thẳng sang cầu Vĩnh Tuy đi về Từ Sơn. Xin lỗi anh em nào rì viu về khu Chùa Dận, mình nói thật dưới ấy xách dép cho NKT với Tdh chứ nói chưa nói đến tầm đồ sơn, quất lâm, hải thịnh. Ba anh em mình đi qua 3 cái nhà nghỉ 4 cái quán karaoke thì bị từ chối cả 7, chắc chúng nó tưởng ông anh mình là sự chìm đi đánh án nên đến cái thứ 8 cử thằng em vào thì chủ quán gật cái rụp. Ngỡ tưởng được xả trym ai ngà bà ấy dòng 3 anh em đi 4 vòng Từ Sơn nữa mới tới cái ổ nhền nhện bẩn bẩn nằm gần đường cái. Tác phong thì công nghiệp, gái thì xấu, nào là đứng xếp hàng chọn, nào là trẻ đẹp, đệt mợ hư cấu, rì viu như con cờ cờ. Ông anh mình vớ ngay 1 con bỏ cả quần áo chạy tháo thân sang phòng khác để chạy sô, còn mình vớ phải một con cá sấu già và xệ vl, đòi đổi thì nó đá sang con ở phòng bên cạnh, hóa ra con ấy cũng là do em mình đổi mà có, mình hỏi thêm còn không? Nó bảo hết rồi, không đá thì thôi.
Lúc về Hn mình phải can mãi ông anh mới không cà khịa với mấy con xe tai, vừa đi ông ấy vừa chửi về tới tận cầu Đuống. May mà thằng em mình lúc này tỉnh rượu mới nhớ ra cái chỗ chơi bời của nó bên Đông Anh, chả cần nói ông anh mình bẻ lái sang phía thị trấn luôn. Lòng vòng mãi cũng tìm được quán karaoke bên bờ kênh thum thủm. Bên ngoài là dãy nhà cấp 4 xập xệ không biển hiệu, nhưng bước vào trong phòng hát thì khủng vô cùng chẳng khác gì vip trên phố. Thằng em mình ghé tai đứa phục vụ nói thầm mấy câu thằng kia gật gù ra vẻ hiểu hiểu rồi ra ngoài gọi to
– Cho 5 tiểu thư vào đê.
Mình toan ra hiệu bảo một thôi cũng được, thì thằng em hiểu ý xua tay nói
– Anh cứ yên tâm, 5 em ở đây chỉ bằng 1 ở trên phố thôi mà chiều gấp tỉ lần, tí anh cứ đi rồi biết.
– Ờ.
Một lúc sau thì có 3 em vào phòng, 2 em mặc áo dây nhìn nở nang phết, còn một em khoác áo khoác, đệt mợ. Con áo khoác nó ngồi bâu mẹ nó luôn vào chỗ mình. Hai đứa kia tự nhiên rót bia đổ đầy cốc , một đứa ôm luôn lấy anh mình đang hát dở. Được cái mình để ý mấy lần đi sau này, mấy con bé này rất biết điều dù quen hay lạ không bao giờ tự ý bóc đồ ăn trên bàn như mấy em tiếp viên trên phố, đi hát xong bò khô, hạt dẻ, bánh kẹo gần như bao giờ cũng còn nguyên.
Ông anh mình và thằng em thi nhau gào, bóp xôi các kiểu, còn mình, phần vì ngại phần vì bắt đầu thấm rượu nên gục gặc ngồi trên bàn không nói năng gì. Thực ra thi thoảng mình cũng có quay lại nhìn em của mình nhưng lần nào con bé cũng chằm chằm nhìn mình như kiểu sinh vật lạ. Cuối cùng, em nó ghé tai mình nói
– Anh mới đi lần đầu hả?- Con bé hỏi khẽ
– Không- Mình chối
– Nếu anh không ưng em, để em bảo anh cường đổi người khác nhé.
– À không.- Mình vội vàng phân bua, rồi như để chữa ngượng- Anh vào đây mấy lần rồi mà, nhưng chưa gặp em bao giờ. Hnay anh say quá cứ kệ anh đi
– Mấy hôm trước em về quê.-Con bé ôm ngang người mình như người yêu lâu không gặp chuẩn bị làm nũng vậy.- Anh hát bài gì để em chọn nhé.
– Thôi kệ, anh đi thế này vui mấy ông anh thôi chứ anh hát hò gì đâu. Vào đây sờ mó tí thôi.- Mình nói bạo.
– Dạ vâng.
– Nghe giọng em hơi ngạt, em ốm à?- mình hỏi một câu bâng quơ trong lúc say thôi, chẳng ngờ vì câu hỏi này mà lại khiến em chú ý. Em nó mở to mắt ngạc nhiên nhìn mình cười. Mình thề đấy là môt nụ cười rất tự nhiên.
– Vâng, em cúm. Anh có sợ lây không?
– Không, trong người anh nó bão hòa cồn rồi. Haha.
Rồi mọi chuyện diễn ra như một buổi đi chơi bình thường thôi, mấy ông anh mình hát hò, uống thêm cỡ nửa két bia nữa rồi song ca, đơn ca các kiểu. Chỉ duy có mình thi thoảng đá được vài câu ngang phè phè rồi ngồi thụt một góc với em của mình.tuy nhiên có điều là em nó ôm mình chặt xong lăn ra ngủ hồn nhiên mặc cho có tiếng thét gào bên tai. Một hai phút chả sang đằng này đằng đẵng nửa tiếng, tay mình bắt đầu mỏi nhừ vì không dám cựa quậy sơ em nó thức giấc ( ga lăng mà lại), mấy người bắt đầu chú ý đến mình và cười cười, con bé tiếp viên bên cạnh định đánh thức em nó dậy thì mình suỵt ra hiệu cứ để im đó “nó ốm đấy” mình nhắc lại.
Mùi hương con gái, vâng chính xác là mùi một loại dầu gội hay sữa tắm nào đó quyện với mùi con gái tạo ra cái mùi rất lạ chứ không phải mùi nước hoa rẻ tiền mà mấy em hàng hay xốc. Cái mùi đó làm máu dê nổi lên, mình khẽ chạm ngực em ấy ở bên ngoài rồi cái tay cứ lần xuống thấp dần, thấp dần. Thi thoảng thấy em ấy giật thot mình một cái, ai phải ôm gấu ngủ đêm rồi mới biết cái kiểu con gái giật mình khi ngủ nó như thế nào, mỗi khi em nó như vậy mình lại hơi hoảng, dừng lại dò xét xem em ấy tỉnh hay chưa. Cảm giác lén lút kì lạ mặc dù ở bàn bên mấy ông anh mình thọc hẳn tay vào trong từ lâu rồi, có ông còn vạch ra rõ cả màu áo lót hỏi mình.
– H ơi, của anh đỏ này, của mày màu gì.- Cười nham nhở.
– Đen anh ạ.- mình cũng cười lại.
– Màu trắng chứ.- Con bé khẽ thì thầm bên tai mình.
– Dậy rồi à. Mệt cứ ngủ đi, hay anh để em về phòng nhé ( mấy em nó ở phòng bên trong đằng sau khu hát này, ở tập thể).
– Ngủ được một giấc anh ạ.Anh đẩy em về bây giờ lại phải đi tiếp khách khác cũng thế thôi.
– Thế đi rửa mặt đi cho tỉnh táo, hay em ngủ nữa?
– Em đi rửa mặt, ngồi cạnh anh thế này ngủ mãi sao tiện, đợi em tí.
Em nó đứng dậy làm mình tần ngần nhìn theo dáng một lúc, cũng cao ráo xinh xắn, vậy mà… Mình tặc lưỡi đi ra ngoài gọi nhân viên hỏi nhỏ mấy câu, độ 15p sau thì nó bê vào một tô mì tôm 2 trứng to tú ụ. Mình đẩy về phía con bé cười
– Ăn đi em, chắc đói.
Con bé tròn mắt nhìn mình một lúc rồi cười ngặt
– Anh mời em à, ôi chết cười, sao anh không bảo em tự đi nấu. Như thế thì không bị tính tiền.
– Tiếc gì đâu. Em ăn đi.
Em nó cũng không khách sáo cầm đũa mời mình xong ăn mì rùm rụp, vì cái vụ tô mì ấy mà mình bị hội anh e trêu suốt.THực ra mọi hành động của mình lúc ấy là do men làm nhiều hơn là do người làm nếu tỉnh táo mình không bao giờ thế
– Anh ăn không.- Con bé dứ dứ đũa mình vào mũi mình
– Không.
– Chê đũa em bẩn à.
– Không mà.
– Thế há mồm ra em đút cho nào.
Mình chả hiểu sao cũng răm rắp nghe theo cứ thế hai đứa chia nhau nốt chỗ mì còn lại thậm chí đến cả miếng lòng trắng trứng. Ăn xong con bé có vẻ khỏe, ôm mình chặt hơn, hát thêm vài bài. Công nhận con bé hát hay hơn hẳn, không ngang ngang như mấy em xôi thịt còn lại. Con bé thấy mình gật gù nghe nên quay sang khoe.
– Bài gì em cũng hát được anh ạ, anh hát với em nhé.
– Thôi.
– Để em chọn bài cho anh hát còn em bè cho.
– Ôm em là đủ rồi.
– Anh dẻo mồm nhờ.
Con bé cười, hai đứa có nói luyên thuyên môt hồi nữa một tay nó cứ hát còn một tay đan vào tay mình xong sờ sờ cái nhẫn bạc ở ngón áp út
– Anh có vợ rồi à?
– Chưa, có đâu.
– Chối làm gì, em chỉ hỏi vậy thôi.
– À,- Mình giơ 2 bàn tay lên cho em nó xem rồi chỉ lần lượt từng chỗ- Đây là của người yêu cũ năm 2007 ( ngón nhẫn bên trái), cái này của người yêu cũ năm 2010 ( vòng tay bên phải), còn cái này của người yêu cũ năm 2013. Còn nốt này của bồ ( vết tàn thuốc lá châm vào tay).
– Lắm nyc thế, thế bây giờ?
– Không phải giờ đang ngồi với em sao, hỏi làm gì.
EM nó chẳng nói gì nữa, rúc vào lòng mình ôm rất chặt rồi cứ vậy đến lúc về. Đến tận lúc lên taxi, mình giả vờ quay lại đi vệ sinh tìm đến cửa phòng em nó gõ nhẹ rồi lục túi định dúi vào tay em nó ít tiền nhưng khốn nạn, bao nhiêu tiền để quên sạch ở nhà( tính mình bị hâm, nếu đi chơi bo rất nhiều lại hay tranh giả tiền, lắm khi tỉnh lại nhớ ra thì xót của nên đi uống toàn để ví nhà mai campuchia sau) mò mẫm khắp người được chẵn 50k. Mình định quay đi thì em nó ra mở cửa, không kịp nữa, đành gãi đầu gãi tai ấn vội vào tay em nó
– Đưa em mua thuốc.
– Anh hâm à, em không lấy đâu. Em nhận tiền của rồi.- Lúc ấy em nó chưa kịp nhìn là bao nhiêu.
– Thực ra anh không định đưa vậy đâu, em thong cảm anh để quên tiền ở nhà,lần sau quay lại anh sẽ đưa nhiều hơn
Con bé mới nhìn lại tờ tiền trên tay mới khẽ cười ( không phải cười đểu)
– Lần này em nhận, nhưng nếu lần sau anh đưa thì em sẽ không tiếp anh nữa.
– Ừ, hì.Giữ sức khỏe nhé.
– Vâng.
Mình lủi thủi đi nhanh ra phía xe không lại sợ mấy ông kêu đi đâu mà lâu thế. Vừa mở được cánh cửa xe ra thì có bàn tay ôm chặt mình từ phía sau cùng tiếng khẽ thì tầm như sợ ai nghe được
– Anh nhớ quay lại nhé.
Xong con bé chạy biến đi mất vào trong không kịp để mình nói gì, hóa ra nó đi theo tiễn mà mình không biết.
Mấy ông anh trêu mình suốt cả đêm vì vụ ấy và vụ mì tôm hai trứng nhưng rồi cũng quên sạch chẳng còn nhớ gì sau mấy hôm. Chỉ có mình có bị lây cúm khụt khịt một tuần liền báo hại bà chị phải chăm. Thực ra mình nghĩ mình cũng sẽ quên, nhưng mùi đứa con gái ấy ám chặt áo mình suốt đêm, suốt cả ngày hôm sau thậm chí mình cởi ra vất cuối giường cả tuần đến khi chị mình nhặt lên đem đi giặt vẫn còn thoang thoảng mùi. Bà ấy sinh nghi tra hỏi mình lên xuống vì tưởng mình mới có người yêu mà giấu. Mình cũng thật thà kể hết cho bà nghe, chị em mình ít giấu nhau mấy chuyện chơi bời này. Nghe xong bà ấy tặc lưỡi phán.
– Con này khéo, biết giữ khách cho quán.
– Sao chị nghĩ thế.
– Vì nó ôm mày, làm mày nhớ lần sau mày lại đến.
Mình im lặng, ngồi ngần ngừ một lúc mới nghĩ ra lý do phản biện
– Nhưng những đứa khác có ôm ai như vậy đâu.
– Cần quái gì phải đứa nào cũng ôm, thế lại thành ra đại trà đ’ có gì đặc sắc. Mày gà lắm em ạ.
Mình không biết bà ấy nói vậy có phải không nhưng cũng chẳng cãi thêm nữa, chỉ dặn lòng là nhất định phải quay lại đấy. Vì em đấy, người con gái đặc biệt ạ.
Thực ra mình làm cầm đồ với chuyển trang bóng nên 1 tuần đi nhậu nhẹt ăn uống không dưới 1 lần,mà lần nào xong xuôi cũng có tăng 2, 3 cả nên việc quay lại đó không phải là quá khó đối với mình, chỉ là làm sao để mọi người khỏi nghi ngờ, vì từ trước đến giờ người không hưởng ứng vụ tăng 2,3 nhất chính là mình.
Cuối cùng lựa mãi cũng được một hôm mình trúng dàn 38 đề mình lựa lựa rủ cả hội đi ăn, chuốc cho say rồi gạ đi đông anh chơi, dĩ nhiên là mình mơi, cả hội hưởng ứng ngay. Nghĩ lại hôm ấy cũng hơi xót ruột tí nhưng thôi đành tặc lưỡi cho qua chứ biết làm sao.
Dĩ nhiên tất cả chỉ là cái cớ để gặp lại em, mình cũng chẳng biết tại hay sao phải giải thích như thế nào chuyện đấy, mình cũng gần 30 rồi, chẳng phải đi giải trí lần đầu và cũng chẳng còn thơ ngây gì nữa, chỉ là có cái gì đó rất đặc biệt ở em khiến mình chú ý và có lẽ với em cũng vậy.
Rút kinh nghiệm lần trước, để tránh cháy hàng phòng lần này mình gọi điện trước cho ông chủ quán đặt chỗ ( Lần trước sang phải ngồi đợi huy động gái nên ông có dặn bọn mình vậy) xong rồi vừa đi vừa thấp thỏm không biết em là gái quán này hay là gái huy động thêm ( thực ra mình lo thừa, vì lần trước chính mình dẫn em nó vào phòng ngủ chung mà).
Đến khi thấy em nó bước vào phòng mình mới thở phào ôm chầm lấy em ấy không lại sợ mấy ông anh tranh mất ( thực ra mình lo cũng thừa bởi em ăn mặc khá kín đáo so với mấy em áo yếm kia và thực ra cũng không phải xinh nổi bật)
– Rượu ôm, không phải anh ôm đâu nhé.
– Em biết rồi, anh thì suốt ngày rượu thôi.- em nó nguýt mình.
– Sao em biết là anh suốt ngày rượu?
– Tuần nào gặp anh e chả thấy anh say.
– Kinh nhờ, cứ như là đã gặp nhiều lắm rồi ý.
– Chẳng thế.
– Không say thì anh chẳng gặp được em đâu, lúc tỉnh anh ở nhà làm con ngoan rồi.
Em chỉ cười chẳng nói gì thêm, hai đứa chọn một góc ngồi ôm nhau, em dựa lưng vào người mình hai tay đan chéo qua bụng nắm lấy hai tay mình. Mình cười trêu em ý.
– Em nắm tay anh thế này thì anh làm sao mà sờ linh tinh được?
– Xì, anh mà thích thì ai cấm được anh.
– Có được sờ dưới không?
– Không được.
– Sao lạ thế.
– Luật ở đây là vậy. Em k biết
– Thế còn luật gì nữa không?
– Không được nhìn, không được cởi áo con, không sờ dưới.
– Ờ, anh hỏi cái này nếu không phải em đừng giận nhé
– Vâng.
– Ở đây bao tiền một lần?
– 70k/ 1 tiếng anh ạ.
– Không ý anh là…
– À, ở đây không đi đâu anh ạ, bọn em cũng chẳng được ra ngoài đâu, em chưa đi vậy bao giờ, anh tin hay không thì tùy.
– Vậy à, anh xin lỗi, anh chỉ hỏi vậy thôi anh tin mà.- Mình tự nhiên chẳng hiểu sao hít một hơi thật sâu mùi tóc em và khẽ xiết nhẹ tay em lại, có lẽ em cũng nghe tiếng mình hít thở nên lại mỉm cười. Kì lạ thật, mình khi chú ý một người con gái chỉ thích có 2 điều ngửi tóc và nắm tay nhất. Chắc mỗi người một sở thích.
– Anh chắc chơi bời cũng nhiều lắm rồi nhỉ.
– Nhiều chứ, không thì sao lại gặp được em. – rồi như để thanh minh cho chính bản thân, mình ra vẻ thở dài- Nó là công việc thôi em, anh cũng muốn buổi tối được ở nhà , đi dạo hay chơi bời gì đó, nhưng bọn anh là dân xã hội, nay khách này, mai khách khác, hoặc lại cầm chén rượu lên để giữ mối quan hệ làm ăn. Rượu bia cốc đầu thì ngon, cốc sau đắng ngắt, đến khi say rồi thì nó là cái trò thách thức nhau. Vậy thôi, cũng chẳng phải vì anh muốn thế.
– Anh tên gì?
– Tên H. Còn em
– Duyên, Thiên Duyên. Hì
– Tên thật à?
– Thật giả điều đó với anh có quan trọng gì đâu phải không? Ở với em cứ vui là được.
– Lâu lắm rồi anh chẳng ôm với nắm tay ai thế này.
– Anh nói điêu, người yêu anh đâu.
– À, cả 3 cái đứa đặt vòng kim cô lên tay anh đều đi lấy chồng cả rồi, đứa cuối cùng là 3 năm trước.
– Anh điêu, anh đi chơi ở chỗ khác không thế này à?
– Không mọi khi đi mát xa, vào đó cởi quần áo,chúng nó kích thích một tí rồi mút cho ra, đi đá phò lên giường cởi quần áo, hùng hục một lúc cũng ra. Chỉ vậy thoi, trao đổi công bằng.
– Em cũng học mát xa nhưng mà mỏi tay lắm
– Em học ở đâu?
– Ở trung cấp y học cổ truyền dưới quê
– Đấy là mát xa tử tế,- Mình bật cười- mát xa anh nói là vé vào 400k, bo 400k nữa chỉ thiếu mỗi đc đút vào thôi.
– Vậy à, anh cũng chơi nhiều nhỉ.
– Ừ, rượu vào, rượu nó chơi chứ anh không chơi. Mà em quê ở đâu?
– Em ở Hưng Yên.
– Anh cũng sinh ở Hưng Yên đấy- Mình ngạc nhiên- Em ở đâu?
– Em ở ABcxyAZ.
– Vậy à, anh ở thành phố, gần hồ bán nguyệt, nhưng anh sinh ở đó thôi, năm 3 tuổi thì cả nhà chuyển lên đây, giờ chỉ còn họ hàng ở đó.
– Thảo nào nghe giọng anh không ngọng giống em, hồi đầu anh vào em tưởng anh là người Tàu.
– Vậy à, sao lại thế.
– Tại anh to con với cả mắt một mí.
– Ôi tủi thân quá, hồi xưa anh gầy nhìn cũng giống trai Hàn lắm về sau béo lên thì thành ra giống Khựa.
– Lần đầu gặp anh em định hỏi tiếng Việt không được thì hỏi tiếng Trung đấy.
– Em biết tiếng Trung à?
– Vâng, em đang học, tại ngày xưa học y cổ truyền có biết tí chút thấy hay hay, giờ tối vẫn giở đt ra học cho đỡ buồn
– Nói thử nghe mấy câu xem nào
Em nó xổ ra một tràng mình chẳng hiểu gì hết nhưng nghe ngữ âm thì hình như tiếng Trung thật, mình gật gù ra vẻ tâm đắc
– Hồi xưa bà chị anh cũng dạy anh mấy câu tiếng Trung
– Câu gì?
– Câu chửi bậy, haha
– Thế à, thế để em dạy thêm cho anh mấy câu nữa nhé…..”trong ngoặc kép này là mấy câu tiếng trung”…
– Thôi thôi giờ rượu nó nhớ chứ anh chẳng nhớ được đâu.
– Anh hát với em nhé, em chọn bài, anh với em cứ ngồi thế này sợ mọi người để ý anh lại ngại
– Anh hát ngang lắm.
– Kệ, em hát đệm cho, không sao đâu, hát với em cho có kỉ niệm
– Ừ, thế em chọn bài đi.
– Anh hát nhạc trẻ hay nhạc vàng?
– Nhạc trẻ đi, nhạc vàng anh còn chẳng thuộc ý.
Và rồi em nó chọn cho mình bài “Cơn mưa tình yêu” của Phương Linh – hà ANh tuấn rồi nắm tay kéo mình lên gần sát màn hình trong tiếng vỗ tay của mọi người đằng sau. EM nó kéo tay mình đặt vòng ra phía trước ôm lấy em ấy, những đoạn cao quá em ấy hát to đỡ hộ mình thành ra màn trình diễn cũng không đến nỗi quá tệ. 98 điểm ( chắc máy nó chấm khoản hát to và hát khỏe), ông anh mình cá cược nếu mình hát trên 90 ông ấy tự uống 1 chai, còn nếu dưới thì hai đứa mình tự xử 1 chai. Tầm say nát rồi 1 chai bia uống sốc cũng khá chối, ông ấy tu xong li vơ phun tại bài luôn làm cả lũ phải giải lao mấy phút đợi dọn. Có điều làm mình nhớ đến giờ đó là khi vào đoạn điệp khúc em ấy lấy tay đẩy mic vào sát miệng mình hơn, má áp sát vào má mình cảm giác như hơi thở cùng một nhịp. Đến khi ra bàn ngồi rồi em mới giải thích.
– Nhiều người hát xa mic quá nên giọng bị lệch không hay, anh lại còn cố gằn giọng cho to thì hát chả ngang, anh cứ để sát vào hát nhẹ nhẹ thôi cũng được, đoạn nào không hay có người hát bè cùng thì vẫn ổn thôi.anh chắc ít đi hát nên không biết, đi nhiều hát hay ngay ý mà.
Mình thật sự xúc động vì cử chỉ quan tâm tưởng như rất vặt vãnh ấy, chẳng có một đứa tiếp viên nào quan tâm tới chuyện khách hát hay hay dở mà chỉ quan tâm tới tiền bo, mở sao cho nhiều bia, nhiều đồ.
– Em biết tiếng Trung, ngoại hình lại xinh xắn, sao lại không đi làm.
– Em chẳng đang đi làm đây còn gì.
– Ý anh là, làm cái gì khác ý ( may mà mình kịp tránh không nói đến chữ làm cái gì tử tế ý).
– Em ở quê lên cũng chẳng biết làm gì, bạn em nó bảo vào đây làm thế là em vào luôn.
– Tại vì ở đây nhàn à?
– Chẳng nhàn anh ạ, em là từ 11h sáng đến 5h sáng hôm sau, có hôm hát rát hết cả cổ chẳng được nghỉ, gặp khách tử tế thì chẳng sao, gặp mấy ông già rồi thi thô bạo lắm, có hôm em bị cấu tím ngực, mà có nhiều đứa đầu gấu vào đòi chiều quá em cũng chỉ biết chạy ra ngoài chứ quán không ai dám bênh bọn em cả, giữ khách mà. Anh Cường chỉ dặn bọn em là làm gì cũng phải khéo léo, giữ mình.
– Bọn em làm thế này có tự do không?
– Nghĩa là sao anh?
– Trước anh có đứa bạn, bị lừa bán xuống Đồ Sơn, vào một cái nó ép kí cho cái giấy nợ không thoát ra được, một ngày tiếp cả chục khách may mà về sau trốn được.
– Không, ở đây chẳng vậy đâu, nếu thích em vẫn có thể về quê, mùng 8 này em về ăn giỗ này. Nghỉ buổi nào thì không được tiền buổi đó thôi.
– Em có bằng cấp 3 không?
– Em không anh ạ.
– Thế cấp 2?
– Em có.
– Nếu em muốn đi làm bình thường thì bảo anh, em cứ nghĩ đi, anh và em sẽ còn gặp lại nhau. Nếu lần sau muốn đi làm thì nói với anh. Anh có đứa bạn làm ở Bắc Thăng Long, bên ấy trả lương công nhân cao, không như Bắc Ninh, bạn anh làm thử việc lương 8,9tr, sau tăng ca 12tr còn làm lâu lăm có thể lên 14,15tr. Anh nói chứ không phải rượu nói đâu, đấy là sự thật, bạn anh là con gái, em có thể ở nhờ chỗ nó đến khi lĩnh lương. Em cứ suy nghĩ, lần sau nói lại với anh, đây là lần đầu tiên anh nói thế với 1 đứa con gái lạ. Anh không có ý chém gió hay lừa lọc gì em, hiểu không?
– Vâng em biết
RỒi hai đứa mình còn nói luyên thuyên thêm một hồi nữa, chừng khoảng ….4 tiếng ( đội nhà mình đi hát toàn 4,5h đổ lên) thì cả hội có dấu hiệu buồn ngủ đòi đưng dậy thanh toán tiền. Mình kiếm cớ ở lại kiểm xem bọn nó có tính nhầm tiền hay ăn gian gì không để ra sau cùng. Lúc mọi người ra hết phòng chỉ còn lại mình và em đứng cạnh nhau. Mình lấy hết can đảm ôm em thật chặt thì thầm.
– Ở đây có cấm hôn không?
Em nó giật mình đẩy mình ra tròn xoe mắt ngước lên nhìn mình rồi cười
– Anh nhắm mắt lại
Mình nghe lời.
– Chụt.- Em kề môi vào miệng mình hôn rất kêu.
– Em nhắm mắt lại đi.
– Dạ.
Mình đưa bàn tay lên nâng cằm em rồi hôn chầm chậm, khẽ mút nhẹ bờ môi trên, rồi dùng lưỡi tách miêng em ra, em lại ngạc nhiên giật mình rồi cũng hôn đáp trả lại, cứ như vậy hai đứa ôm chặt nhau và hôn khoảng 1 phút. Mình chủ động buông em ra gãi tai thẹn thẹn
– Lâu lắm rồi chẳng hôn ai, 3 năm rồi
– Điêu, thế lúc đi “ấy” anh không hôn à
– K, dĩ nhiên là không, chúng nó thổi kèn cho thằng khác rồi mình đặt môi vào đấy à.
– Vậy à. Anh không sợ em….- Em ấy chỉ ngón tay vào môi cười tinh nghịch.
– Anh tin em.- Lại ôm em tiếp
– H ơi tâm sự gì nhanh lên còn về.- Ông anh mình lè nhè đập cửa
Giờ chắc mấy ông anh đã thanh toán xong và sốt ruột đợi mình bên ngoài, mình vội vàng vơ áo khoác rồi giả vờ kiểm tra thêm xem có ai quên gì không, may quá vơ được cái bật lửa với bao thuốc lá mình đưa ra ngoài bảo
– Em xem ai quên gì không, của anh à?
– Không, nhưng mà thôi để anh cầm, anh xin chu, them thuốc quá.- Ông anh cầm điếu thuốc cho mình châm lửa rồi khật khừ quay về nhà vệ sinh.
Mình chẳng hiểu sao lại ôm em lần nữa ( vâng lại là ôm) như thể chẳng biết bao giờ mới gặp nhau. Em thì thầm vào tai mình
– Anh ở đâu?
– Anh ở Đại La. Em biết chỗ ấy không?
Em gật gật, rồi cuối cùng cũng phải buông mình ra để mình đi về. Thật sự khi đó mình quá ngốc, đáng lẽ ra mình có thể xin em số điện thoại, hoặc ít ra cũng nói ra cái địa chỉ cụ thể một chút. Sau này nghe em nói lại, có một ngày nọ em cứ lang thang đi dọc con phố đó từ chiều đến tận đêm chỉ để biết đâu vô tình gặp mình ở đó.Mình nghe mà thương em ngốc đến chảy nước mắt, hỏi tại sao mà em ngốc đến vậy, cả con phố đến trăm nghìn người.
“Vì em ấy tin là có Thiên Duyên”.
Mấy ông anh mình có vẻ chán chỗ ấy thành ra phải gần 1 tháng sau mình mới dám rủ quay lại, thực ra cũng đúng chơi bời mãi ở một chỗ đã quen mặt chẳng có gì thú vị nữa. Lộ trình của mấy anh e nhà mình vẫn như mọi khi, đi ăn-> uống rượu-> móc họng cho nôn- > sang đông anh. Tiện mấy thím cho mình hỏi đêm qua mình nôn ra dịch màu vàng như nghệ có vị đắng liệu có phải là nôn ra mật rồi không mấy thím?
“Ôi đệt…” mặt nó ngắn tũn ra và chửi thầm trong bụng nhưng chẳng lẽ vác xác dẫn cả đoàn đến rồi lại vùng vằng đi về. Mọi người thống nhất nhường em hàng mới cho nó. Con bé cũng thuộc dạng chiều chuộng dễ tính. Công nhận quán này đâò tạo gái chuẩn không chảnh chó như khu Nguyễn Khang với Trần Đăng Ninh, vào quán hát bỏ cả đống tiền ra mà khẽ khoác vai một cái hết lườm với cả nguýt ăn uống thì như lũ chết đói.
Mình ngồi bên cạnh anh em mới cũng sờ mó ôm eo một lúc nhưng mắt vẫn ngó nghiêng xem tình hình thế nào, liệu em nó nghỉ thật hay bị điều động đi chỗ khác rồi. May quá nó chợt nhận ra có một em hô trước trêu Duyên khi con bé dựa vào vai nó ngủ. Ông anh mình đang ôm con bé đấy 1 tay bóp xôi 1 tay cầm mic gào. Mình dắt em của mình sang bên chỗ ông ấy vỗ vai
– Con bé nhìn mình hỏi như dò xét
– Em nó ngập ngừng mất một lúc như thể suy nghĩ rồi mới trả lời
– Em không có số nó đâu anh ạ, bọn em ở đây gần như chẳng dùng điện thoại.
– mình gật gật ra vẻ hiểu
– Thôi thế này, đây là số của anh.
– Mình lấy tờ giấy và cái bút hý hoáy ghi rồi đưa em nó
– Em nếu có dịp nói chuyện với Duyên thì đưa số này và bảo Duyên anh muốn nói chuyện, được không?
7h sáng một ngày nào đó, mình đang ngủ dài trên giường thì điện thoại réo liên hồi. Mình cầm máy lên 012….667 số quen vãi hình như của thằng khách bên Cầu Giấy gọi mấy hôm nay để xin cái bát họ. Thằng này là chúa nhây mình nể ông anh nên cho nó vay một lần mà đòi mãi mới được thành ra rất ghét, nếu là người ngoài mình cho mấy cái vả rồi may mà ông anh xin cho nên thôi . Chẳng hiểu sao mấy hôm nay thằng mặt dầy này nó gọi mình nhiều thế, đã chán không muốn nghe rồi mà nó hết nhắn tin lại gọi điện liên tục mà toàn nhè giờ khốn nạn gọi, không sáng sớm thì lại tiếng thơ. Số nó cũng đen gọi toàn lúc mình đang ngủ hoặc bù khú bạn bè nên càng thêm ghét nó. Mình dập máy 3 lần mà nó vẫn dai dẳng gọi tiếp bực quá mình bốc máy chửi một hồi dài
– Mình bật dậy như một cái máy và tỉnh táo hoàn toàn.
– Mắt em nó sáng như sao ánh lên cả tia hy vọng.
Trở lại với câu chuyện của mình đang kể, tưởng mọi việc yên ổn dè đâu hơn tháng sau thì M gọi cho mình giọng có vẻ uất ức lắm
– Anh qua xem hộ em thế nào với em đau đầu với cả Duyên quá
– Sao thế? Có chuyện gì vậy?- Mình hơi bực, hai cái con bé này mình đã dặn dò như vậy rồi mà chúng nó vẫn không nhịn nhau cho được.
– Thì anh cứ qua đây đi, cứ thế này em đến về quê mất thôi. Khó chịu quá.
Mình nghe cuộc điện thoại xong thì gọi ngay cho Duyên nhưng chắc em nó đi làm không nghe máy được, mình hằm hằm phi xe sang bên kia định sạc cho cả lũ một trận. Vừa bước vào phòng thì M với bạn nó chẳng để cho mình nói gì đã thi nhau kể tội Duyên. Ôi cái thói đời, 1 con đàn bà xúm vào nói xấu 1 cô gái thì thôi rồi cọng lông xoăn chúng nó cũng nói cho thành thằng được, mình nghe mà ong hết cả thủ chẳng mắng được chúng nó câu nào cũng chẳng biết là bênh Duyên được ở đâu nữa.
– Đấy anh xem, chuyện chỉ có thế này, em với Duyên tuần trước làm cùng ca thế là hai chị em đèo nhau đi làm, bình thường đứa tan trước, đứa tan sau,ai ra trước thì lấy xe rồi đợi người ra sau, ai dè hôm ấy lại phải ở lại dọn vệ sinh em nhắn tin bảo nó về trước đi tí em đi nhờ xe về sau không phải đợi, em biết làm sao được điện thoại nó hết pin, nó cũng dốt, không thấy em ra thì mượn điện thoại ai gọi hỏi chứ, lại đứng ở cổng đợi em đến tận 3 tiếng, em về phòng trước không thấy nó đâu tưởng nó đi chơi, em mệt cũng ngủ luôn chứ biết đâu, 10h em dậy hỏi con bé này thì nó bảo Duyên chưa về, em mới gọi điện cho nó không được mới mượn xe đi đón nó. Khách quan nó như thế chứ ai ghét bỏ gì nó, thế là nó dỗi em về chẳng nói câu nào, xong hôm sau em gọi nó dậy đi làm, nó không đi, em biết đâu là nó ốm, em tưởng nó vẫn dỗi nên em kệ em đi làm. nó ốm em cũng đi mua cháo, em biết đâu là nó không ăn hành, em biết là tại em nó ốm rồi chứ nhưng mà em biết được nó không ăn hành à, ngta đã biết lỗi rồi người ta đi mua đồ ăn cho rồi còn gì, ốm gì thì ốm không nhắn tin cho ai trưa đi mua đồ ăn đi đói lả ra đấy rồi kêu, nó nhịn ăn luôn 2 ngày anh ạ, về sau con bé này phải dỗ mãi nó mới ăn bát mì. Ôi em đau đầu quá, chị em sống với nhau cùng một nhà mà cứ mặt nặng mày nhẹ thế này thì em chết, em chịu làm sao được.
– Thôi thôi, chuyện có thế thôi mà nghe em kể anh cũng loạn hết cả lên. Em anh nó trẻ con nhỏ dại, nếu có gì không phải em cho anh xin lỗi. Anh đứng ra dàn hòa cho mấy đứa, được không?
– Anh ơi còn nữa anh ạ.- Bạn của M bắt đầu xoen xoét cái mồm, con bé này thì mình ghét, nó dân bẩn bựa, chắc đặt điều thôi, vì về sau mình tiếp xúc với Duyên nhiều và nghe nhiều ng nói lại thì em không phải ng như vậy- Nó ở chung với bọn em, xà phòng, dầu gội, sửa tắm là dùng chung nhưng không tiết kiệm, quần áo thay ra không chịu giặt, bát đĩa không rửa, cái xe đạp đi làm non hơi không thèm bơm. Chẳng biết điều gì cả, em nói mãi mà nó không sửa được.
– Thế bây giờ em muốn gì?- Mình ghét con bé này nên hơi sẵng giọng
M im lặng không nói gì, thực ra mình biết M nó cũng hiền và muốn giữ mối quan hệ chị em nên mới sinh ra suy nghĩ như thế nhưng lại thành ra cơ hội cho con bé kia
– Chị M nể anh không dám nói, em là em nói thẳng, hai đứa em ở với nhau quen rồi, giờ có thêm người lạ vào cuộc sống đảo lộn em không chịu được.
– Rầm.- Mình đập bàn thị uy, mặt hầm hầm nhìn con bạn M rồi giơ ngón tay chỉ lên trời.- Để anh nói cho em nghe này. Nhà này là do anh dẫn M đi thuê, công việc bên này là anh giúp đỡ M đi làm,sau đó rồi em mới đến ở cùng nó. Anh chỉ có một đứa em thôi M ạ, anh quan tâm nó và thương nó cũng như thương em ngày xưa. Anh gửi nó cho em, là anh nhờ vả em, chứ không phải nó, cũng không phải là anh xin cho nó một chỗ ở nhờ, anh nói thẳng luôn em không có quyền từ chối. Em dám từ chối anh không? Dám không M?
– Dạ em không.- M lí nhí- em không có ý đuổi Duyên đi, vì thế em mới gọi anh sang mà.
– Được, anh cũng không nghĩ em là cái loại vô ơn thế. Thế thì để anh nói chuyện tiếp, anh không yên tâm để em anh nó ở ngoài, nó còn trẻ người non dạ, anh muốn nó ở với em để em kèm cặp nó. Còn bạn em nếu cảm thấy không ở được thì tự chuyển đi, em có thể kêu ca về Duyên nhưng nếu bạn em kêu, mai anh sẽ thuê phòng khác để em và Duyên đến ở bạn em cứ ở đây một mình, hiểu chưa? Em đ’ có quyền lên tiếng ở đây, ở đây em là người ngoài. Mà em tên gì ý nhờ, anh đ’ nhớ.
– Em tên T.- Con bé có vẻ sợ, mà thực ra sợ là đúng mặt mình thì đã hùng hổ sẵn người lại chi chít “ảnh ọt”, chắc M cũng kể sơ sơ với con bé về mình nên nó cũng biết lúc nào thì không nên bướng.
– Ừ T, chiều Duyên về anh sẽ nói chuyện với D, còn giờ mấy anh em mình đi ăn, câu chuyện đến đây là chấm hết.
Mình đứng dậy khiến M cũng lập cập nghe theo, Duyên hnay làm trái ca nên không có nhà. Có lẽ mọi chuyện như thế tạm ổn, chiều Duyên về mình sẽ lựa lời mà tính tiếp vậy. Cần thiết thì phải xạc cho con bé một trận. Mấy mụ đàn bà này không có thiết quân luật là hỏng ngay.
Chiều hôm ấy, Duyên về nhà khi mà đã có cả một hội đồng xét xử đợi sẵn, chẳng đợi em nói gì, vừa thay quần áo ra ngoài ngồi mình đã xạc cho một bài ca đạo đức. Em nó chỉ biết ngồi cắm cúi nghe mà thôi. Sau khi diễn thuyết một mình một thôi một hồi em nó chỉ biết cụp mặt xuống nghe, mình đoán chắc em nó cũng đã hiểu ra vấn đề nên chốt
– Thôi nói vậy đủ rồi, giờ em muốn thế nào
Mình hí hửng trong bụng, sau bài duyễn thuyết ngập tràn cảm xúc vào đạo đức vừa rồi, em nó sẽ ăn năn hối lỗi, cúi đầu nhận tội và hứa sẽ hối cải, sống đoàn kết và ngập tràn yêu thương dưới cùng một mái nhà với hai người phụ nữ kia, nào ngờ em ấy lí nhí
– Anh cho em xin phép chuyển ra ở riêng ạ, em thấy mình làm phiền mọi người nhiều quá.
Ôi đệt,bài duyễn thuyết của mình sai đoạn nào à, hay mình có trót mắng em ý quá lời làm nó tự ái. EM ý trả lời làm mình nhớ đến hồi bé hay bị mẹ đánh đòn, đánh chán chê, mẹ hay hỏi mình thế bây giờ thế nào. Đáng lẽ mình xin lỗi rồi hứa sau không tái phạm thì yên. Nhưng 10 lần như 1, mình đều nói “ Tùy mẹ”. Thế là mẹ mình lại có cơ hội đổi tay giã mình thêm 1 trận nữa. Mình bị em nó dội gáo nước lạnh thành ra cuống nên đành xuống nước
– Em ra ngoài giờ khổ lắm biết không?
– Em quen rồi anh ạ. Em xin lỗi chị M (có khí chất, không xin lỗi con T luôn) em đã làm chị suy nghĩ. Em cũng cảm ơn chị nhiều. Em cũng mới lĩnh lương rồi chị ạ. Em có lẽ tự lo được cho bản thân. Em hy vọng chị bỏ qua cho em, chị em mình vẫn có thể đi ăn ốc với nhau. Chị nhé.Em đã nghĩ mấy hôm nay rồi, không thay đổi đâu.
M chẳng nói gì ôm mặt chạy vào nhà vệ sinh khóc. T lại phải vào dỗ mãi mới ra. Mình đành ở lại nói chuyện nghiêm túc thêm một lần nữa về vấn đề này. Chốt lại, Duyên sẽ ở đến cuối tuần này thôi rồi chuyển. Mọi người sẽ đi tìm phòng trọ giúp Duyên, còn nếu không ổn thì M phải thi xếp qua ở với Duyên ( đó là ý mình) T đi hay ở thì tùy. Xong xuôi mình về đến nhà cũng tối mịt. Mẹ thì làu bàu mình đi đâu không bảo làm trưa trót nấu nhiều cơm, giờ tối cả nhà lại phải ăn cơm nguội hâm lại. Chị mình thì đòi mình đưa lên phố mua cái váy. Mình thì mất cả ngày đau đầu với đàn bà rồi nên vùng vằng đi ngủ luôn khiến cho cả hai bà lại được thể réo ầm ĩ cả nhà lên.
Đàn bà thật là quá lắm chuyện.
Sang tuần thì Duyên chuyển chỗ ở mới, với trách nhiệm một thằng anh mình lại phải qua xem đồ đạc còn thiếu cái gì, phòng ốc ra sao. Phòng được cái cũng sạch sẽ thoáng mát có điều hơi xa công ty, nghe Duyên bảo là mất cả nửa tiếng đi bộ. Nhưng không còn tìm được chỗ nào tốt hơn vì quanh đó phòng rẻ hết rồi chỉ còn phòng đắt và phòng ở ghép. Mình nhìn em nó lếch thếch đi bộ mà xót xa, phải chi nhường nhịn nhau chút thì đỡ khổ. Sau khi đã dọn dẹp phòng ốc đeo em nó đi mua ít đồng dùng trong nhà xong xuôi hai đứa mới ngồi nghỉ. Công nhận dọn nhà mệt thật. Em nó nằm nhìn trần nhà rồi nói
– Phải cho có cái xe đạp như chị M đi làm thì tốt anh nhỉ.
– Hay anh cho em vay tiền mua nhé.
– Thôi anh ạ, em chịu khó chút cũng được, mới lĩnh 8tr lương mà tiêu đã gần hết rồi.
– Em tiêu cái gì mà hoang thế.- Mình sừng sốt
– Thì chuyển nhà này, giả nợ chị M này, với cả em còn gửi về cho mẹ em nữa chứ.
– Vậy à. Em sinh tháng mấy nhỉ?
– Tháng 7 anh ạ.
– Thế là sắp sinh nhật rồi đấy. Còn 8 tháng nữa thôi. Thôi được rồi đi với anh, anh tặng cho cái xe đạp.
Nói đến đây thì Duyên ôm bụng cười lăn lộn, ngả cả vào lòng mình cười, bất ngờ em nó hôn mình đánh chụt cái vào má rồi nói
– Anh ngốc lắm, sao anh dại gái thế.
Mình đẩy em nó ra vì sợ có ai nhìn thấy lại nghĩ em nó không hay, mình cũng chẳng muốn mới chuyển đến đã mang tiếng dắt giai về phòng hú hí.
– Biết anh ngốc rồi thì cứ lợi dụng nhiệt tình đi. Việc gì phải ngại.
– Nhưng em cũng giống anh, cũng ngốc như anh thôi. Em không thích. Anh cứ kệ em, anh cho vay em cũng chẳng lấy đâu.Chốt lại thế nhé.
– Ừ. Bướng lắm.- Mình cốc đầu em nó khiến em á ui một tiếng rồi lăn vào trong chăn ôm đầu ăn vạ.
– À, hay mua xe cũ?
– Mua ở đâu?
– Trên mạng, để anh lên chợ tốt với mua rẻ xem có không.
– Liệu có đắt không? Mua về có đi được không đấy.
– Khổ quá mua cái xe chứ mua điện thoại đâu, đi thử ok thì lấy. – Mình hý hoáy mở điện thoại ra xem- Đây rồi, em đi mini hay cào cào? Rẻ mà, tầm 200-300k thôi.
– Rẻ vậy ạ?
– Ừ xe giờ rẻ mà, giờ ngta đi xe máy với đạp điện hết rồi còn đâu.
– Thế anh mua em một cái với.
– Nhưng mà hơi xa.
– Ở đâu?
– Toàn nội thành. Gần nhất cũng ở Cầu Giấy.
– Không sợ, anh đèo em sang đấy rồi em tự đạp xe về.- Con bé quả quyết.
– Rồi, để anh ghi lại mấy số điện thoại, anh với em cùng đi xem.
4 tiếng sau. …
– Em đã bảo anh rồi cứ để em đạp về cũng được lại còn sĩ cơ.- Em nó che miệng cười vừa phóng xe máy đằng sau mình .
– Nói nhiều, đang mệt sắp chết đây.- Mình thở phì phò.- tại đoạn này nhiều cơ động thôi, tí đến chân cầu thì em lên xe ngồi anh đi xe máy đằng sau đẩy.
Mình thuộc dạng cao, thực ra đi cào cào còn đỡ chứ đi con mini xanh ngọc này trông như tranh châm biếm. Khổ nỗi em nó thích, mình đành chiều. Mua của một bà mẹ bỉm sữa tít trên hoàng Đạo Thúy 150k, bà ấy tặc lưỡi bảo thương 2 em đi xa bớt cho hẳn 100k. Trên đời hóa ra còn nhiều người tốt, đáng lẽ mình thuê mịa nó xe ôm chở về còn mình đèo em về cho nhanh. Nhưng em nó tiếc tiền nằng nặc đòi đạp về viện đủ lý do kể cả lý do muốn đi dạo đêm một mình để đòi đi về, chẳng lẽ mình lại nỡ nhìn em nó đạp xe 17 cây số…Thế nên mới có hoàn cảnh trớ trêu này. Haizzz!
Cũng may hai đứa cũng sớm đến chân cầu, mình đổi xe cho em nó rồi một chân đặt lên ghế sau từ từ đẩy, cũng chẳng dám phóng nhanh lắm sợ em nó ngã thành ra với cái tốc độ 15km/h- gọi là siêu tốc củ axe đạp cũng phải 11h hai đứa mới về đến nhà.
Cả khu trọ yên ắng, người đi làm thì cũng đi rồi, người đi làm về thì cũng ngủ sớm để mai đi rồi. Hai đứa nhẹ nhàng mở cổng để dắt xe đạp vào.mình định bụng về luôn nhưng lại buồn tè vãi cả ra, định chạy luôn ra bờ tường nhưng thấy hơi thô nên để em nó trông xe rồi mình chạy lên phòng đi vệ sinh. Xuống đến nơi vừa nổ máy đi được mấy vòng thì bánh trước đảo đảo, ôi định mệnh nổ lốp lúc nào thế này, nãy vẫn còn đi bình thường mà. Em nó thấy mình dừng lại giữa đường thì cũng chạy ra xem có việc gì. Mình lẩm bẩm chửi bậy mấy câu rồi hỏi
– Gần đây có chỗ nào vá xe không?
– Em mới chuyển về đây biết sao được, dưới kia thì có nhưng ngta đi ngủ sớm lắm.
– Thôi chết mẹ anh rồi. Đen thế không biết.
– Thôi anh cứ để xe ở đây, sáng mai rồi về vậy.
– Thế cho anh gửi nhờ cái xe, mai anh lấy, anh đi nhà nghỉ ngủ.
– Quanh đây làm gì có nhà nghỉ, có bãi tha ma thôi. Anh lên phòng em mà ngủ, em ngủ giường còn anh ngủ nhà vệ sinh.
– Ừ. Cũng được, mở cổng ra.
Mình mệt mỏi lắm rồi nên cũng chẳng khách sáo nữa lẳng lặng nhẹ nhàng dắt xe vào sân dựng gọn vào góc không quên khóa càng khóa cổ cẩn thận rồi rón rén theo em nó lên tầng. Nhìn bộ dạng mình lén lút như đi ăn trộm khiến em nó cứ bụm miệng cười. Thật sự lúc đó mình vẫn giữ quan điểm sợ mang tiếng mới chuyển đến đã dẫn giai về nhà.
Mình lên phòng nằm bẹp một góc ngủ luôn quên cả điện báo về nhà, thực ra mình mà điện là nhà mình hoảng loạn ngay vì mình toàn đi thong đêm có báo bủng cái gì bao giờ đâu, thích về lúc nào thì về. Mình nằm quay lưng vào tường sau lưng là nhà tắm. Em vào trong đó, xối nước ầm ầm. Mình nghe rõ cả tiếng em cởi quần áo, tiếng nước chảy, tiếng da thịt em kì cọ mà vừa tưởng tượng vừa nuốt nước miếng xong thực ra rồi cũng ngủ quên lúc nào không biết đến khi nghe tiếng em cạch cửa mình mới tỉnh nhưng cũng ngại ngại chẳng dậy nữa mà chỉ dám he hé mắt nhìn trộm. Mình không biết có ai giống mình không, mình thấy con gái lúc mới gội đầu xong tóc chưa khô hẳn cứ ươn ướt bết vào nhau xinh khung khiếp, cộng thêm em mặc một chiếc váy ngủ mỏng màu trắng khiến mọi thứ cứ ẩn hiện hết sau từng tia đèn điện. Em ngồi đó chải tóc và nhìn mình, cứ mỗi lúc mình hơi ti hí ra nhìn trộm lại vẫn thấy em nhìn mình và cười. Sau này em mới kể biết thừa là mình giả vờ ngủ nhưng mặc kệ, hóa ra mắt nhắm ti hí khó phết các thím ạ, mở bé quá thì không thấy gì mà to quá thì lại lộ, mắt cứ hơi giãn ra là bị phát hiện ngay.
Đô 15 phút chắc tóc đã khô em nó mới tắt điện leo lên giường với mình. Ôi thím nào bảo mình bậy mình chịu, mùi tóc và cơ thể em ấy cộng thêm những gì mình nhìn và tưởng tượng nãy giờ khiến cho 1 số chỗ trên cơ thể mình chẳng còn làm chủ được nữa, em nó nằm quay mặt vào sát mình nói thì thầm, từng hơi thở thơm tho phả vào da mặt mình
– Thôi đừng giả vờ nữa, em biết anh chưa ngủ, anh định một mình đắp cả cái chăn đấy à?
– Gì cơ.- Mình giả vờ như mới tỉnh giấc cố nói giọng ngái ngủ.
– Cho em đắp chung chăn với chứ, đêm lạnh lắm, em mới ốm dậy.
Mình nhấc người lên kéo chăn cho em đắp cùng, em nó nằm quay lưng vào mình khiến cho mùi tóc tỏa ra càng mạnh. Mình cố cong cong người lại để tránh 1 số chỗ nhạy cảm nó chạm vào nhau, chẳng lẽ lại để em nó biết trên người mình có một số chỗ không bình thường. Hix.
Nhưng nói thật mình cũng chẳng phải gay, mình cứ nằm thao thức như vậy mãi, chẳng ngủ được, mãi về sau thấy em nó thở đều đều mình mới bạo gan đưa tay lên đặt ngang bụng ôm em nó vào lòng, em nó khẽ cựa mình một chút mình lại giật thót mình. Thề cảm giác lén lút xen lẫn hồi hộp kích thích không tả được. Mình cứ nằm im vậy thôi tay thi thoảng lại xoa nhẹ lên trên một chút rồi lại vội vàng đi xuống chỗ cũ không dám vượt qua ranh giới. Thật, mình bị điên đấy các thím ạ.
– Anh có biết, hôm em mới ra ngoài em đã đi tìm anh cả phố, em cứ hy vọng biết đâu mình có duyên gặp nhau ở trên đường, rồi anh lấy xe đèo em đi chơi, em sẽ vui biết bao nhiêu.
Tự nhiên em cất giọng đều đều làm mình giật thót cả tim, mình lại còn tưởng em nói mê nên cứ im lặng không dám trả lời, rồi tiếng em lại đều đều
– Thế rồi em mới thấy là mình hâm anh ạ, hà nội rộng quá, dù chỉ là một con phố nhỏ thì nó cũng quá đông đúc và chật chội. Em ở đó đến đêm mới chịu về, thế rồi em cứ tưởng mình sẽ chẳng bao giờ gặp lại anh. Mà rồi như mơ vậy, giờ đây em lại được ôm anh ngủ một lần nữa, dù mọi chuyện sau này có thế nào em cũng chấp nhận hết. Em chỉ cần yên bình như thế này một lần thôi.
– Em cứ ngốc thế này anh làm sao yên tâm để em ở một mình.- Mình thở dài.
– Vậy anh phải chăm sang để kiểm soát em thôi.
– Anh đã cử hẳn một đứa ở cùng để kèm cặp em rồi đấy còn gì, thế mà có ưng đâu.
Em nó khẽ quay người lại ôm chặt lấy mình thủ thỉ
– Nếu cứ có người kèm em như vậy làm sao em có thể ở bên anh được.
Mình như sực tỉnh ngộ, chẳng có nhẽ em nó cố tình gây chuyện để được ra ở riêng, không chắc chỉ là tình cờ thôi, em nó chắc chỉ vin vào cơ hội đó để ra ngoài nhưng điều em nói cũng chứng tỏ một điều em nó muốn ở bên mình đến mức nào. Mình nghe xong lòng nặng trĩu, mình sợ trách nhiệm, sợ vô cùng, sợ rằng mình chỉ coi em như một trò chơi để rồi khiến em lại tổn thương thêm một lần nữa, cuộc đời em đã có đủ vết sẹo ngang dọc chưa mà mình còn nỡ…
– Em không sợ anh lợi dụng em à?
– Em không, anh có định làm vậy không.
– Anh không biết nữa, em nên để anh bình tĩnh thôi.
Bất ngờ em nó dựng mình dậy cởi phăng quần áo của mình ra, mình không hiểu sao người mình khi đó mềm như một cọng bún để em lột hết cả đồ trên người. Em làm nhanh kinh khủng, mắt mình chỉ mờ đi chẳng kịp suy nghĩ gì, lí trí chính xác giờ phút này đã thua. Em nó cũng từ từ cởi chiếc váy ngủ ra. Mình sốc, em chỉ mặc duy nhất chiếc váy đó trên người. Từng đường nét trên cơ thể em hiện ra rõ ràng dù rằng trời tối đen. Em nắm chặt lấy tay mình đặt lên ngực, mình run run chạm vào toa thiên nhiên của em, tiếng em thở đều đều
– Anh có thấy tim em đang đập không
– “Gật”
– Em cũng thấy tim anh đập. Anh có thể nói dối nhưng tim anh thì không.- Con bé cũng đặt tay lên tim ngực mình nói rồi lại ôm chặt lấy mình
– Em dở hơi rồi tim anh đập chẳng qua là vì anh thấy em thế này thôi. Nó đập để bơm máu đi chỗ khác đấy. Chẳng có tí gì chứng minh là anh yêu em nếu tim anh đập nhanh cả. Em mà dựa vào cái đấy để kiểm tra tình yêu thì em yêu cả đàn ông khu phố nhà anh luôn.
– Kệ anh.
Em nó đè mình xuống hai đứa chầm chậm hôn nhau như thể là nụ hôn đầu đời. Cũng chạm khẽ bờ môi, mút mát, đá lưỡi các kiểu, cả cơ thể mình như căng cứng lại. Điều khiến mình nhớ nhất là người em ấm, ấm như một hòn than vậy, à, thực ra mình nhớ cả môi em nữa, thật mềm, thật ướt. Em hôn lên cả tai mình khiến mình rùng mình vừa hôn vừa thì thầm đầy khiêu khích
– Anh có muốn không.
– Muốn.
– Em cho anh.
– Không.
– Anh có biết không, vì anh bị hâm nên em mới thích anh đấy.
– Biết rồi.
Tự dưng em chống hai tay thẳng người dậy nhìn sâu vào mắt mình mỉm cười
– Anh có dám chứng minh không?
– Chứng minh gì?
– Không mặc gì ôm em ngủ mà không làm gì hết.
– Ừm, thế ngủ đi.- Mình dùng tất cả chút lí trí cuối cùng trong người cốc đầu em và khẽ cười.
Vâng tiết mục kể chuyện người lớn của mình đến đây là hết, em quay lưng lại mình nằm lấy tay mình và ngủ, giống lần đầu tiên. Sau nay em có nói, em muốn dựa vào mình ngủ, cảm giác thật yên tâm và bình an giữa cuộc đời đầy sóng gió. Mình thì cứ căng cứng, trằn trọc không ngủ được. 1h….2h….rồi 3h….sáng đến nơi mà mình cứ chốc chốc lại mở điện thoại mong trời sáng để về. Thế rồi cuối cùng em dường như cũng giống mình không chịu nổi phải quay sang nói
– “ Nó” cứ như vậy anh không khó chịu à.
– Có, chẳng ngủ được.
– Em giúp anh nhé.- Em cầm chặt lấy của mình nháy mắt tinh nghịch.
– Thôi, kệ đi.- mình định gạt tay em ra nhưng bị em giữ lại.
– Đừng anh, còn hơn để anh mất ngủ, mà 5h em phải dậy đi làm rồi.
– Cũng được….Nhưng đừng hôn ấy nhé…Anh…Muốn hôn em
– Vâng.
Thế rồi em nằm lấy và xiết nhẹ, mình khẽ rên rỉ, hai đôi môi tìm đến nhau trong đêm tối. Tiếng mình thở nhanh và mạnh hơn, em biết mình sắp ra nên ghé tai mình rên khe khẽ…Thế rồi…nóng hổi….tràn cả ra đùi em.Mình và em vẫn còn hôn nhau thêm rất lâu nữa mới buông nhau ra. Em ngập ngừng
– Để em dậy đi rửa nhé.
– Ừ
– Cấm anh nhìn trộm.- Em nháy mắt tinh nghịch.
– Ừ. Mà thấy hết rồi còn đâu.
– Có đèn nó khác chứ.- em bĩu môi.
– Ừ, kệ em.
Mình thì bẩn hơn em, mình ngủ luôn một mạch đến khi trời sáng bảnh mắt ra thì thấy em đã dậy đi làm từ khi nào. Mở điện thoại ra thi có tin nhắn của em gửi từ lúc nào (Mình đi ngủ để điện thoại rung nên không biết)
“Anh đi về cẩn thận, à, cái xe không phải vá đâu, anh dắt ra đầu đường cái bơm phát là được anh ạ, em đi làm không cầm đt được, lúc nào rảnh sang em chơi”
Chuyện là thế các thím ạ, hóa ra mình bị ăn quả lừa, may mà đêm qua mình tỉnh táo nếu không đã bị em lợi dụng rồi huhu. Đàn bà thật đáng sợ.
Thấm thoát hai đứa mình cũng bên nhau được mấy tháng các thím ạ, chẳng nhớ là bao lâu nữa nhưng chúng mình cũng không đếm thời gian cụ thể, không kỉ niệm 1 tháng, 2 tháng nửa năm như các em teen dẩm. Hai đứa cũng chẳng đứa nào nói yêu đứa nào, cứ nhẹ nhàng quan tâm nhau như vậy nhưng ngầm hiểu là giữa cả hai có một mối quan hệ ràng buộc. Dĩ nhiên chúng mình cũng có làm những việc như các đôi yêu nhau bình thường khác vẫn làm,kể cả chuyện ấy. Mình nghĩ đó là chuyện bình thường, vì cả hai đã đủ trưởng thành và suy nghĩ để biết mình được làm gì hay không, nhưng mình nghĩ đó là kỉ niệm của hai đứa, mình sẽ chỉ giữ trong lòng thôi chẳng có gì hay ho đáng khoe mẽ ở đây cả.
– Anh à. Mẹ bảo dẫn anh về nhà chơi.- Em vẫn nép vào ngực mình như mọi khi, thỏ thẻ.
– Ừ. Thế hết tuần ca của em rồi anh đưa em về nhé.
– Vâng, hihi.- Em cười giòn tan rồi càng dụi đầu vào lòng mình
Đấy, lý do mình về ra mắt gia đình em đơn giản chỉ có vậy. Mình tính toán rất nhiều, định mua hoa quả, quà cáp, định đi xe gì về nhà em cho tiện, xe máy hay lái oto? Liệu như vậy có gây chú ý quá không? Mình thì muốn gia đình em nở mày nở mặt với hàng xóm láng giềng. À mình còn tính mặc cả áo dài tay và nhất định không xắn lên để tránh gây ấn tượng xấu. Nhiều vô cùng, nhưng em gạt đi hết. Hai đứa đi xe khách về đến đường cái rồi kẹp 3 xe ôm vào nhà, tay chỉ xách độc túi hành lý cho em. Em bảo cứ về đi rồi hiểu.
Đường vào nhà em xấu, xe cứ nhảy chồm chồm trên đê như là một con ngựa bất kham rồi rẽ vào một vườn chuối gần bãi tha ma. Dưới xóm lác đác vài ngôi nhà nhỏ. Không, đúng ra đó là những túp lều nhỏ dựng san sát nhau, chỉ có điều được xây bằng gạch không nung. Cái màu xám ngắt ảm đạm như những luống khoai mùa đông phất phơ trước gió ( xin lỗi mình hơi văn vẻ đoạn này một chút, vì mình quá bị ấn tượng với hình ảnh ruộng khoai mới dỡ gần đó). Em nhìn mình cười ngượng nghịu, có sao đâu, mình ôm vai em thì thầm vài lời động viên.
Mình xách đồ vào nhà cho em, định tìm mẹ em chào mấy câu nhưng em bảo giờ này bà đi làm chưa về, xong chắc còn tạt qua chợ nữa. Em cũng thông báo mẹ là đang về rồi, bằng chứng là nồi cơm được ủ trong đống chăn màn cũ nấu dư vài người ăn. Mình theo em ra khu nhà tắm rửa ráy chân tay. Nhìn em xách nước ở giếng lên thoăn thoắt rồi dội vào chậu cho mình mà thấy thương thương vô cùng. Bất giác mình ôm lấy em mà hôn, em giật mình đẩy vội mình ra liếc sang trái sang phải rồi đỏ hết cả mặt lên
– Đừng anh, ở quê phải ý tứ chút chứ.
– Ừ thì thôi.- Mình lè lưỡi trêu, cho biết cái cảm giác lén lút sợ mọi người biết mọi khi của mình thế nào cho chừa đi, ở trên phòng thì bạo thế không biết. Đêm khuya nhiều lúc cứ ầm ầm chẳng sợ ai cả làm mình sáng ra dắt xe nhìn người này người kia trong xóm đến phát ngại. Góp ý vài lần thì em bảo kệ, làm thế là để mọi người biết em có chủ rồi đừng đong đưa nữa.
– Nước lạnh lắm, mẹ em lại dập bếp mất rồi, anh chịu khó nhé, rửa mặt đi cho đỡ bụi.
– Không sao, anh chịu được mà.- Mình cười dù da tay lạnh buốt như kim châm- Sao có hai mẹ con mà không làm cái nhà tắm cho tử tế, để thế này kì lắm. Mình chỉ vào mấy tấm liếp cạnh bếp, quả thật trống hoắc trống hơ, nghĩ đến cảnh em tắm mà có thằng nào lấp sau mấy bụi chuối rình thì cáu thật.
– Liếp này là dỡ từ nhà cũ ra đấy anh ạ, từ hồi em đi làm mới có tiền gửi về cho mẹ xây nhà, còn thừa mấy tấm này dựng bếp với nhà tắm, chứ ngày xưa hai mẹ con cứ quây cái cót hình tròn rồi đậy nắp lại tắm bên trong bếp, hai mẹ con cứ canh cho nhau với cả xóm cũng lành, toàn phụ nữ trẻ con nên chẳng ngại.
– Vậy à. Bác già rồi, em mua cho bác cái bếp gas đun nước cho nhanh, chứ lạnh thế này nhỡ cảm ra thì khổ.
– Em bảo rồi nhưng mẹ bảo mua cho mẹ cái tivi, mẹ thích xem tivi hơn, mà cũng chẳng dám xem nhiều đâu, sợ tốn điện. Với cả nhà thế này cũng chẳng dám mua gì sợ trộm vào.
Mình im lặng, chẳng nói gì thêm được , mình không nghĩ là 201x rồi mà còn khổ như thế này, cứ như xảy ra ở một vùng núi hoang vu nào đó chứ không phải một huyện cách thủ đô chưa đầy 2h đi xe khách. Em vẫn cười chỉ cười có vẻ đượm buồn
– Anh thấy nhà em nghèo không?
– Anh chỉ thấy thương em nhiều hơn thôi.- Mình lại ôm em lần nữa, lần này em không đẩy mình ra mà chỉ khẽ rung rung bờ vai. Được một lúc gió thổi khiến mình rùng mình, em mới đưa tay lau nước mắt rồi nói.
– Thôi vào nhà ngồi đợi mẹ về đi anh, chắc mẹ em sắp về rồi, ở ngoài này lạnh lắm.
Mình lặng lẽ theo em vào nhà, gọi là nhà nhưng chắc chỉ bằng cái wc nhà mình, nói thật tội cho em. Bên trong có 1 chiếc tủ tôn cũ, một cái bàn nhựa, mấy cái ghế,một cái tivi đời cũ, một cái giường đơn, tất cả gói gọn trong căn phòng tầm 10m2. Em tíu tít khoe là đổ được xà bê tong cho mẹ, xây được cái nhà lợp pro-xi- măng lên đi xa cảm thấy yên tâm hẳn, chẳng lo lúc gió bão, cũng đỡ lo trộm đạo vào nhà hơn ( dù chẳng có cái gì, nhưng mà nghiện nó cầm dao vào cũng ghê ghê, mà chuyện đó đã từng xảy ra một lần rồi) Mình ngồi ở mép giường đang đưa mắt ngắm nhà thì thấy em cứ lóng ngóng đứng ngoài liền gọi.
– Vào đây xem nào, sợ anh hấp diêm à?
– Không.- Em cười ngượng nghịu- Nhà có mỗi 2 đứa sợ mẹ về lại nghĩ linh tinh.
– À.- Mình xách hai cái ghế nhựa ra sân ngồi cùng em nói chuyện luyên thuyên thêm một hồi thì có tiếng xe đạp của mẹ em về.
Mọi người có biết hình ảnh mấy cô đồng nát trên hà nội đi con xe đạp cũ rỉ ngoèn đèo đôi sọt, mặc áo công nhân xanh, đội nón lá cất tiếng rao khắp ngõ ngách không? Đấy cũng chính là hình ảnh đầu tiên của mình khi gặp mẹ em. Mình chỉ biết cất tiếng chào rồi nấp nấp sau lưng em nhìn em đón đồ ăn từ tay mẹ.
– Cháu là H đấy phải không? Cô nghe Duyên nó kể cháu mãi, sao hai đứa không ngồi trong nhà mà kéo ra sân làm gì cho lạnh.
– Dạ, bọn con đợi mẹ ạ.
– Ôi hnay trong làng có đám cưới, cô vào xin người ta được bao nhiêu là vỏ lon nước ngọt. Lại còn hai chai bia vỡ nữa. Người ta cho ít thịt gà mang về đây này, cả mấy con tôm nữa. Nhưng mẹ dập bếp mất rồi, hai đứa ủ tạm vào nồi cơm một tí cho ấm rồi tí ăn cơm nhé.
– Dạ vâng.
Tự dưng mắt mình cay cay, mình chẳng chê gì em, chẳng trách gì bác nhưng hóa ra bấy lâu nay, em sống như thế này sao?
Sau bữa cơm chiều, mình đã quen với cô hơn đã nói được nhiều chuyện hơn. Hóa ra cô còn kém tuổi mẹ minh nhưng nhìn già hơn cả chục tuổi, được cái hay cười khà khà. Cơm xong cô lại lật đật định dắt xe đi làm, mình kiên quyết giữ lại bắt cô đi nghỉ, xong hai đứa hí húi tháo được đôi sọt ra rồi sang hàng xóm mượn chiếc bơm để mình đèo em vào làng. Mình vào ngay hàng đồ điện mua cho bác một cái siêu nước loại to, một cái bếp lẩu, một nồi cơm điện. Hai đứa còn tạt qua chợ mua nửa con vịt quay và ít hoa quả để tối sang hàng xóm chào mọi người. Em nói em chẳng có họ hàng nên chỉ cần vậy thôi. Mình với em lại tíu tít đèo nhau về, hôm trước đạp cái xe mini đã khổ giờ đạp cái con xích thố này còn vừa khổ vừa nhục với người làng khi mà hai đứa ăn mặc rõ hợp thời trang lại đèo nhau trên con xe đồng nát thồ cả đống đồ lỉnh kỉnh.cô nhìn thấy mình mua cả đống đồ về thì giãy nảy lên
– Ôi trời ơi, sao mà mua lắm thế này, rồi trộm nó vào nó khuân đi hết mất thôi.
– Thì bác cho lên nhà khóa lại, chứ giờ lạnh thế này cháu thấy cô đun bêp khổ quá. Với cả bếp như thế kia nhỡ chẳng may bắt lửa thì cháy hết.
– Nhưng tiền đâu ra mà trả tiền điện, cô ở một mình chả nấu cơm đâu toàn ăn bánh mì thôi.
– Cháu biếu cô tiền điện cả năm luôn. cô phải chịu khó ăn uống giữ gìn sức khỏe, chứ đến lúc cưới duyên gầy làm sao mặc được áo dài đẹp.
Cô nghe vậy lại cười tít cả mắt lại, đống đồ ấy về được khui ra dùng luôn, mâm cơm chiều vui vẻ mà ấm cúng hơn hẳn. Cơm xong bác đi ngủ luôn nên mình còn được tin tưởng giao nhiệm vụ canh cho em tắm nữa, thi thoảng nghe tiếng nước róc rách chảy trong mình lại trêu em bằng cách hé mắt qua khe nhìn trộm, em biết được lại xùy xùy mất nước lạnh về phía mình. Thực ra trời tối om mình cũng chẳng nhìn thấy gì chỉ thấy một màu trắng trắng sáng sáng lấp lánh ánh nước mà thôi. Nhưng mà nhất định phải bắt em xây lại cái nhà tắm chứ để thế này mỗi lần em về quê mình lại phải về canh theo mất. Em bảo là xung quanh này toàn lá chuối khô, trước khi đi tắm bao giờ em cũng xem một lượt rồi lại có hai mẹ con thay nhau trông cho nhau, ai bước đến gần sột soạt nghe thấy ngay.
Haizzz, lý thuyết thì là như thế thôi chứ trông em cứ mơn mởn thế này nhỡ chúng nó làm liều…
Xong xuôi em dắt mình đi khắp xóm chào mọi người, mọi người có vẻ quý mình , khen em khéo chọn được ny đẹp trai ( quan niệm của xóm nghèo là béo tốt thì đẹp trai) làm mình phổng mũi suốt cho đến khi nghe em giải thích nghĩa của từ đẹp trai ở đây. Đến 9h thì cả khu đã tối thui im ắng, mọi người ai cũng lo đi ngủ sớm để mai dậy đi làm thì mới phát sinh ra vấn đề. Mình ngủ đâu giờ?
– Biết thế vừa nãy em với mẹ sang cô Nga ngủ để anh ngủ nhà. Giờ ngta ngủ mất rồi làm sao gọi cửa được giờ.
– Thế hay anh trải chiếu ngủ đất.
– Anh nhìn nhà em làm gì còn đủ chỗ trải chiếu. À, hay thế này, anh ngủ bếp nhé?
– Bếp có chỗ ngủ à?- Mình ngạc nhiên.
– Có nhưng anh phải chịu khó chút- Em cười- Nhà em nghèo đến chỗ ngủ cho anh cũng chẳng có.
– Nói linh tinh.
Mình cốc đầu em. EM tìm đâu được cây đèn cày thắp trong bếp, hai đứa dọn hết bát đĩa trên cái chõng tre xuống chậu, em khoe cái này mẹ em xin được từ hồi em còn bé tí, đến khi mua giường thì bỏ xuống đây đựng bát, bé vậy thôi chứ hồi xưa hai mẹ con nằm ngủ vừa luôn. Em chạy lên lấy cái màn xuống cho mình đắp thay chăn, may mà mùa đông không có muỗi, còn gối thì mình dùng tạm cái balo của em. Mình nằm cuộn tròn trên chõng đắp chăn rên hừ hừ
– Này đừng tắt nến nhé, để tự cháy hết đi, tiện kiếm anh cây nữa để đó.
– Anh sợ ma à?
– Anh chẳng sợ giết người nhưng mà sợ ma.
– Ple…ple…- Em lè lưỡi- anh nằm gọn vào- Em lấy chân đẩy đẩy mình, tiện khoe luôn chân em lúc ấy đi đôi tất hình con mèo làm mình phì cười.
– Em không lên ngủ với mẹ à?
– Em nằm với anh một chút cho anh ngủ rồi lên.
– Thế nhỡ anh thức cả đêm thì sao?
– Em chả tin, hihi.
EM đẩy mình sát vào vách rồi nằm ra ngoài, vẫn quay lưng vào mình như mọi khi. Mình nhanh tay luồn vào trong áo em cười khì
– Cho anh ủ ấm tí, lạnh quá.
Em không nói gì chỉ cười, đêm cũng vắng rồi chẳng có ai nữa cả nên em cũng chẳng phải ngại, tấp cót che cửa vẫn còn chưa đóng lại, hai đứa nhìn ra ngoài trời đêm đầy sao suy nghĩ mông lung, mình cứ thao láo nhìn như vậy chẳng buồn ngủ. Em nhẹ nhàng nói
– Em sẽ không bao giờ lấy chồng anh ạ?
– Tại sao thế? Nói linh tinh gì thế.
Em im lặng một lúc rồi nói
– Xóm này là xóm không chồng anh ạ, mẹ em thì bị bệnh lúc tỉnh, lúc ngớ ngẩn. Em là một đứa con hoang. Từ bé em đi học cả bị cả làng coi thường, con hoang ở xóm bị coi thường một thì con hoang của một bà điên còn bị coi thường gấp 10. Em cứ lay lắt sống như thế này, sáng đi học, chiều đi nhặt rác thế rồi học hết cấp 2. Sướng nhất là hè được đi nhặt cả ngày, ngta lại uống nước ngọt nhiều hơn, đến năm học mơi có tiền mua đồ dùng học tập
– Em…
– Anh cứ để em kể đi, em biết em chẳng có tiền học cấp 3 đâu, em học dốt, thật sự học chẳng có vào. Mà mẹ em thì càng già yếu hơn. Em muốn đi làm để nuôi mẹ, dù mẹ chẳng nuôi em được mấy. Có hôm mẹ đi làm về ăn bánh mì rồi còn em đi học về đói co ro. Em chẳng trách mẹ, mẹ em bị bệnh mà, nay nhớ mai quên. Thế rồi em đi làm, chẳng biết làm gì cả. Làm bưng bê phục vụ thì vất vả mà lương chẳng đủ tiêu. May mà em chẳng dạt về khu đèn đỏ ở phố Nối anh ạ. Em thấy cuộc sống mình thế này thật khổ, đời em cũng chẳng hết khổ được, em như thế này đã là quá may mắn rồi. Em chẳng cần gì nữa. Mấy nữa em sẽ xin anh một đứa con rồi để anh ấy vợ.
– Em đừng nói linh tinh nữa, anh khóc đấy.- mình gắt.
Em lại im lặng. Môt lúc sau em khẽ nói
– Nhà em thế này em phải dũng cảm lắm mới dám dẫn anh về, nhưng còn gia đình anh,bạn bè anh nữa. Không chỉ riêng anh mà ai cũng vậy thôi, em sẽ không bao giờ làm mất mặt người mình yêu. Anh có tin không giả sử em lấy chồng, thì hôm ấy mẹ vẫn đi nhặt rác thôi, mẹ lẫn mà. Em thương mẹ nhưng cứ ở nhà thì hai mẹ con chêt đói nhìn nhau mất.
– Hai đứa mình cùng cố gắng được không em.- Mình siết nhẹ em úp mặt vào tóc em hít hít.
– Em không cần anh hứa gì hết, anh bên em thế này là em vui rồi. Bất kì điều gì anh hứa bây giờ em sẽ không bao giờ coi là có trách nhiệm. Để hai đứa cùng bình yên ngủ đi anh, em xin lỗi em nói nhiều quá.
Mình lại im lặng.
– Anh có biết em mất trinh năm nào không?
– Không, sao em lại nói thế.
– Năm cuối cấp 2 anh ạ.
– Sớm vậy à?
– Vâng, hồi ấy em đã là con gái, đã có kinh rồi. Cậu ấy học cùng lớp, quan tâm em, con của phó chủ tịch xã. Em dẫn cậu ấy về nhà, anh chỉ là người thứ 2 được về đây thôi. Cậu ấy hôn em và đòi hỏi. Em bảo là không được, còn bé lắm. Cậu ấy bảo em không tin, không yêu cậu ấy.
– Vậy là em cho.
– Em chứng minh, vậy thôi.
– Đơn giản thế thôi á?- Mình chua xót nói, khóe mắt hơi cay, không phải vì ghen, mà vì xót xa cho em.
– Vâng, em đau lắm, nhưng chẳng có máu anh ạ. Ngta cười và chỉ khinh em thêm, khinh 1 đứa con hoang, giờ khinh 1 con mất nết.
– Thằng khốn nạn.
– Chẳng sao hết anh ạ.Anh có muốn biết thêm gì nữa không, hnay em sẽ kể hết cho anh nghe.
– Không, anh chẳng cần gì cả, em có nói thế, nói nữa cũng chẳng làm anh coi thường em , cũng chẳng làm anh căm ghét em đâu.
– Anh ngốc lắm.
– Ừ ngốc đến mức cho dù lần đầu anh và em, nếu em có nói là lần đầu của em, anh cũng tin.
– Thật sao?
– Thật, mà thật ra anh cũng chẳng quan trọng chuyện ấy, anh cũng mất lâu rồi mà.
– Nhìn em nát thế rồi mà anh còn tin?
– Không, của em đẹp. Hồng lắm, nếu chỉ nhìn, anh chả có gì không tin cả. Mà thôi, đổi chủ đề. Em nói nữa anh lại đè em ra sập chõng bây giờ. Cấm kích thích anh.
– Hha hâ….
Em với mình lặng im, cứ ôm nhau và nhìn ra ngoài trời như thế. Em thì thào
– Anh biết không, nếu lần đầu tiên em không ốm và anh không cho em dựa vào ngủ thì giờ mình chẳng nằm cạnh nhau.
– Anh cảm ơn em vì em đã ốm.
– Em phải cảm ơn anh chứ. Anh biết không, gần 20 năm sống trên cuộc đời, đấy là lần đầu tiên em được ngủ yên bình, ấm áp như thế, cảm thấy sau lưng là cả chỗ dựa vững chắc.
– Và sau này nữa, anh sẽ mãi là chỗ dựa cho em được không?
– Đừng hứa, ngủ đi anh, đêm nay đừng hứa gì cả. Ôm em và ngủ đi là được rồi.
– Ừm…
MÌnh từ từ chìm vào giấc ngủ trong vòng tay em lúc nào chẳng hay, phần vì mệt, phần vì yên bình. Khi mà gà hàng xóm gáy tiếng đầu tiên thì em đã lên nhà trên từ lúc nào không hay.
Cũng phải nói thật là ngày ấy mình cũng gan to tày đình và cũng xác định đi đến cùng với em nên mới dẫn em về nhà. Mẹ mình khó, cực khó, bạn bè mình còn chẳng dám về đấy chơi bời bao giờ, tết nhất bạn mình có tạt qua chúc mẹ mình cũng ở trên phòng chẳng tiếp chứ đừng nói đến 4 đời nyc của mình chưa đứa nào biết nhà mình ở đâu hết. Mẹ mình khéo nhưng không hiếu khách , mình chẳng muốn dẫn ai về đề mẹ mình lại phải giả vờ lởi xởi tiếp. Mệt lắm. Kịch. Sau tết nhà mình có một cái giỗ, mình phải khéo lắm mới sắp xếp lịch cho em ra mắt vào đợt đấy vì đông đủ họ hàng hơn mẹ mình cũng sẽ khó có dịp tra xét và cũng để em đỡ ngại hơn khi phải mặt đối mặt với duy nhất người nhà mình. Mình cũng rủ mấy anh em ai có ny dẫn theo luôn như thế là quá ổn thỏa tránh việc mọi sự chú ý tập trung hết vào em. Từ sáng sớm mình đã giao cho chị kẹp chặt em luôn không để em đi riêng với ai cả nên cũng đỡ, may là việc nấu ăn không phải đến tay em mà chỉ phụ mấy việc lặt vặt và rửa chén bát. Đm, cái khốn nạn nhất là rửa chén bát, nguyên một đám cỗ không biết bao nhiêu người ăn mà đến lúc rửa thì đứa viện cớ về sớm, đứa mặc váy ngắn, đứa thế này, đứa thế kia… rốt cuộc nhìn lại chỉ có em là ngồi rửa cùng với chị mình ( hoàn cảnh ép buộc đ’ trốn đi đâu được ) và mấy con bé em út trong họ ngồi tráng bát. Vì cái vụ này mà sau này giỗ chạp trong nhà mình gọi nhà hàng hết, ăn xong lại gọi ngta đến dọn sạch bát đĩa mang về. Mình cứ đứng dựa cửa nhìn em và chị mà cứ thương thương, em thì chẳng sao hết vừa cười vừa tíu tít nói chuyện, còn bà chị mình bực ra mặt chửi lèm bèm suốt không thôi. NHưng cũng vì thế mà em được mọi người khen tấm tắc là hiền lành chịu khó. Thôi thì bán công lấy tiếng thơm, vừa về ra mắt cả họ đã có ấn tượng tốt thế là mừng. Mẹ cũng chẳng chê bai gì được em ngoài mỗi cái tội là không biêt thái thịt bò xào ( sau này em phân bua với mình là từ bé đến lớn chưa bao giờ được chạm tay vào miếng thịt bò cả làm mình lại thấy tủi thân thay em).
Xong xuôi công việc là tầm 2h chiều, mọi người đã về gần hết chỉ trừ có mấy anh em họ nhà mình đang ngồi trên gác đánh phỏm. Mình với em dắt nhau lên nhà trên thì thấy thằng V.A nằm chình ình trên ghế sofa ngáy khò khò, mình đá chân nó quát
– Ngủ thì lên nhà mày để chỗ cho người lớn ngồi uống nước.
– Anh…chị….- Nó dụi mắt ngồi dậy- Trên nhà đủ chân rồi, rủ đánh ba cây mà không ông nào chịu, ồn quá nên em xuống dưới này ngủ, vừa làm mấy chén dở miệng quá.
– Thế ở đây tối uống với anh.
– Thôi tối em đi họp lớp rồi.
– Mời anh ạ.- Duyên rót nước chè đặt về phía mình và thằng em xong cũng ngồi gọn vào một góc cạnh mình.
– Em nhìn chị quen lắm, hình như gặp ở đâu rồi ý.- Thằng V.a dụi mắt lần nữa cầm cốc nước chè đánh ực một phát nói làm mình và em giật thót mình, may mà lúc ấy em vẫn bình tĩnh đáp trả
– Em làm công nhân ở bên Bắc Thăng Long anh ạ.
– Vậy ạ? Là bên Đông Anh đúng không ạ.
– Vâng.
Đúng là có tật thì giật mình, sao mình cảm tưởng như chữ Đông Anh của nó kéo dài ra và ánh mắt thì như soi soi vào em vậy. Nhưng nó cũng chỉ hỏi vậy thôi rồi phủi đít đi về chẳng nói gì thêm ngoài mấy câu vô thưởng vô phạt. Mình thì bắt đầu thấp thỏm lo, thằng này đi ăn với anh em chẳng mấy khi uống được rượu bia nhiều nên thường tỉnh táo nhất đội, chẳng lẽ nó nhận ra. Mình cũng chủ quan bởi vì mình chẳng thế nhớ mặt bất kì một con bé nào ở đó ngoài em phần bởi khi đi hát anh em đã choáng hết rồi, phận ai nấy hát, gái ai nấy ôm, đèn quán lại lờ mờ nhập nhoạng rất khó nhìn rõ mặt nhau kĩ càng, phần vì trước khi về đây mình đã dẫn em đi mua mấy bộ đồ tử tế kiểu gái quê lành, tóc tai cắt tỉa lại và nhuộm đen hoàn toàn khiến cho em giờ nhìn chân phương tử tế khác hẳn ngày xưa ( thực ra ngày xưa nhìn em cũng không phải loại lòe loẹt mắt xanh mỏ đỏ). Mình bảo em cứ an tâm chắc không có chuyện gì đâu nhưng trong bụng nghĩ phải gặp nó hỏi kín, nếu có chuyện gì thì dập ngay từ trong trứng nước không để hậu họa về sau. V.a là thằng lành nhất nhà mình gần như ai nói gì cũng nghe lời.
Buổi ra mắt nhà mình chỉ có vậy,ít nhất trong mắt mình là thành công, mình cũng thu xếp cho em về sớm để tránh việc ngồi đối măt với mẹ khiến em khó xử, mẹ mình rất là tinh chỉ sợ nói hớ mấy câu sẽ khiến cả phật lòng. Mình cũng phải từ từ để mẹ tiếp xúc với em, để cho mẹ quý em thêm đã rồi mới nói sâu xa về hoàn cảnh của gia đình em sau. Mình cũng tính là cuối năm cưới các thím ạ, nghe có vẻ hơi vội nhưng ở bên em mình vừa cảm thấy vừa yên bình và cũng muốn che chở cho em lâu nhất có thể, cưới về rồi tính cho em đi học điều dưỡng tiếp rồi xếp tiền chạy cho em vào Bạch Mai làm cho gần nhà, cái ấy là trong khả năng của nhà mình rồi, chứ từ nhà mình sang bên chỗ em làm không dưới 20km mình sợ em vất vả.
Đấy mọi chuyện đáng lẽ yên ổn như thế cho đến khi hai tuần sau mẹ bất ngờ gọi mình vào phòng riêng nói chuyện
– Chuyện con với cái Duyên tiến triển đến đâu rồi H?
– Dạ, bọn con vẫn bình thường mẹ ạ.
– Thế con có tính đi xa hơn không hay chỉ chơi bời với nó thôi?
– Nếu được con xin mẹ cho con cuối năm nay hoặc sang đầu năm sau công việc ổn ổn thì cưới mẹ ạ.
– Con đã suy nghĩ kĩ chưa?- Me mình giọng cứng lại nhìn mình nghiêm nghị.
– Con lớn tuổi rồi mà mẹ? Mẹ không muốn có cháu bế ạ?- mình cố nặn ra môt câu trêu đùa dù thấy không khí có vẻ tự nhiên căng lắm rồi.
– Mẹ nói trước, mẹ không chấp nhận con bé ấy.
– Tại sao ạ? Con thấy nhà mình ai cũng ưng.
– Mẹ nói rồi, nó sẽ không được đặt chân vào cái nhà này, nói thế để con tùy định liệu việc của con.
– Mẹ vô lý quá thể.- Mình nổi khùng đâp tan cái điện thoại dưới nền nhà- Mẹ có thấy từ khi con sinh ra đến giờ cái gì con cũng phải nghe theo mẹ không? Từ cái ăn, cái mặc, đi đâu, học hành, công việc, cuộc sống? Mẹ đã để con tự quyết cái gì chưa? Duyên nó làm sao mà mẹ không ưa nó? Phải thế nào thì mẹ mới vừa lòng? Mẹ nhìn lại con mẹ xem, nhìn xem con có quyền kén chọn à? Hay là phải con ông này bà kia, học trường này trường nọ thì mẹ mới ưng?
– Tao làm thế là vì mày hết- Mẹ mình gầm lên, đúng, chính xác là như thế chứ không phải quát- Từ bé đến giờ tao chăm lo cho mày tử tế để giờ mày quay ra oán hận tao đấy phải không?
– Con đủ lớn để biết con phải làm gì, mẹ đừng can thiệp vào cuộc sống của con nữa. Thế là quá đủ rồi, con sợ phải bước chân về cái nhà này, như một cái nhà tù vậy. Mẹ có để cho con cái được thở trong nhà này không? Cái gì cũng nhất nhất theo ý mẹ không sai một li. Mẹ bao giờ mới để cho con được tự quyết cuộc sống của con.
– Tao để mày lấy ai cũng được, nhưng nó thì không. Tao không chấp nhận có một đứa con dâu làm đĩ, một bà thông gia bị tâm thần.
– Ai nói mẹ thế?
Chị mình thấy mình và mẹ to tiếng cũng chạy vội từ phòng bên sang đứng nép cửa từ lúc nào nhưng không dám vào can, mẹ mình thấy bà ấy đứng đó thì quát lớn
– Không phải việc của con, về phòng đi L.
– Tao không cần ai phải nói cả, tao tự biết.
– Mẹ tự biết, tự biết cái gì. Mẹ độc tài trong cái nhà này, độc tài cả lời nói, mẹ nói thế thì nó phải thế sao?
– Được rồi.
Mẹ mình rút trong ngăn kéo ra một tập giấy, mình hoa mắt lên trong đó là hồ sơ bệnh án của mẹ Duyên và toàn bộ hồ sơ xin việc của em. Mẹ mình nhìn mình chua chát nói
– Tao có thể chấp nhận, được, nó là đứa con hoang, không sao hết, tao chấp nhận nó là công nhân ít học, không sao hết , tao cũng chấp nhận có thể có một bà thông gia bệnh tật, tao vẫn lo được. Nhưng con ơi, nhục lắm, nhà mình mạt vận hay sao mà rước cave về làm dâu? Mày có thương mẹ mày, thương cái nhà này không con?
– Mẹ lấy đâu ra cái đống này?- Mình run run tay nhặt từng mảnh giấy trên sàn nhà.
– Có người nói, tao không tin, chính tay tao phải về quê đưa bà ấy đi khám, rồi tao mới biết, hóa ra mày giấu tao quá nhiều con ạ. Mày nói nó làm công nhân 3 năm nay rồi, thế mà hồ sơ tao tìm được lại mới ghi từ năm ngoái, vậy suốt quãng thời gian từ khi nó học xong đến giờ, nó đi đâu? Đến khi tao gặp được thằng Cường… Thôi nói đến đây thì mày tự hiểu rồi. Mày cút ra ngoài kia mà tự suy nghĩ đi, tao nói lại lần nữa, tao không chấp nhận đứa con dâu như thế
Mình cứng họng chẳng cãi được gì thêm, mẹ mình không phải là loại người dễ nghe người khác dèm pha một khi bà đã quyết cái gì thì đã có bằng chứng rõ ràng rồi mới quyết định mà một khi đã quyết rất khó lay chuyển. Mình phóng xe ngoài đường bạt mạng như một thằng điên định sang chỗ em nhưng rồi lại nghĩ “ sang làm gì?” để em tủi thân và xấu hổ thêm ư, không mình cần làm rõ xem ai đã bắn tin với mẹ. Chẳng lẽ là thằng V.A? Mình không nghĩ là nó dám. Có thể là một trong số những ông anh còn lại của mình chăng? Mình bắt đầu thấy hối hận vì quá chủ quan và vô ý nên vội vàng dẫn em về ra mắt khi chưa chuẩn bị trước. Sau một hồi gọi điện mình cũng lôi được ông anh lớn nhất trong nhà ra ngoài, chính là cái ông đi du học về học mãi chua xong. Hai anh em xách một can vodka hà Nội, hai bao vina và một túi xoài xanh ra đoạn Hồ Đắc Di ngồi trên bờ kè ngả ngốn với nhau. Rượu đã bắt đầu thấm, mình mới từ từ xổ ra 1 tràng với ông ấy từ chuyện mình gặp em, chuyện hai đứa, chuyện gia đình em, chuyện mẹ mình như thế nào. Đợi mình khục khặc nói xong xuôi một hồi, ông mới trầm ngâm rít một hơi thuốc đỏ lòe mắt nhìn xa xăm
– Thực ra ngay khi gặp nó ở nhà mày anh đã nhân ra rồi, con bé rất có nét nhìn cái là nhận ra luôn.
– Nhưng giờ nó khác rồi, nó đi làm, nó không ở đấy nữa, nó là vì hoàn cảnh.- Mình cắt lời ông ấy cãi.
– Cuộc sống này có rất nhiều hoàn cảnh xô đẩy con người ta vào những vị trí khác nhau, nó đã chọn vào đấy thay vì vào một chỗ nào khác sạch sẽ hơn.
– Anh nói như c*t ý. Anh chả khác đ’ gì mẹ em.
– Anh là anh mày, mày cứ thử đặt vào vị trí người thân của mày xem, liệu mày có nghĩ như mẹ mày và anh không? Anh không ủng hộ nhưng cũng chẳng có quyền cản cấm mày. Nhưng nếu mày hỏi 10 người trong nhà thì cả 10 người đều nói mày đã bị nó bẫy rồi, chẳng ai bênh con bé ấy hết.
– Trong nhà đã có bao nhiêu người biết chuyện rồi?
– Rất nhiều, mẹ mày đã gặp riêng bọn anh, anh xin lỗi, anh không nói với mày chuyện đấy. Gặp khi mà cô đã biết rõ hết chuyện rồi chứ không phải gặp để tra hỏi.
– Tức là anh em trong nhà bán đứng em đúng không?- Mình rít một hơi hết cốc rượu trắng chua chát cười gằn
– Không ai bán đứng mày hết H ạ, tất cả vì lo cho mày thôi.
– Thôi được rồi anh đã nói thế thì em cũng biết thế, em chỉ muốn hỏi anh một câu thôi, mẹ em không thể tự nhiên đi điều tra Duyên được, phải có 1 đứa nói đầu tiên. Anh có biết đấy là ai không? Mà em hỏi thẳng đấy có phải là anh không?
– Mày biết để làm gì?- Ông Anh bắn điếu thuốc tàn xuống mặt hồ ngước lên nhìn mình- Nếu à anh thì sao? Mà không phải thì sao?
– Em không cần biết đấy là ai, chỉ cần biết là ai thì mọi mối quan hệ của em với thằng đáy chấm dứt, đừng bao giờ nhìn mặt thằng H này nữa.
– Ừ… Nếu mày đã quyết thế anh cũng chịu.- Ông anh thấy mình cứng thì lại chùng xuống- Nhưng anh nói trước anh không biết, đấy không phải là anh, anh em kiến giải nhất phận, anh không can thiệp quá sâu vào chuyện của chú thế, anh không phải thằng đưa chuyện.
– Anh dám thề không?
– Thề.
Mình sôi hết tiết lên làm một hơi cạn sạch chỗ rượu còn lại trong can, lảo đảo đi về. Sau đêm đó mình có tìm gặp tất cả anh e có liên quan trong nhà và hỏi một câu y như vậy nhưng đều nhận đươc câu trả lời giống nhau “ anh e kiến giải nhất phận, anh k oxen vào chuyện của chú” kèm theo vài lời an ủi, có một thằng trong đó nói dối hoặc tất cả chúng nó đều dối trá mình. Mình chọn cách từ bỏ quan hệ với tất cả. Hận thù trong mình thời điểm đó cực sâu sắc. Đỉnh điểm là đêm hôm đó mình về nhà bấu víu vào chị, chỗ dựa cuối cùng. Mình lảo đảo gõ cửa phòng bà ấy giữa đêm khuya, khi bà vừa mở cửa ra mình đã quỳ huỵch ngay xuống chân bà ấy và khóc như 1 đứa trẻ
– Chi ơi, em xin chị, giờ em chỉ còn biết trông vào chị mà thôi. Từ bé đến lớn em chưa phải quỳ trước ai hết, chưa bao giờ phải cầu xin ai cái gì …
– Đừng thế H, chị xin lỗi, chị cũng chỉ muốn tốt cho e thôi, chị chẳng giúp gì được em hết…
Rồi bà ấy đóng cửa sầm lại trước mặt mình, mình không kịp nhìn nhưng thấy có một giọt nước nóng hổi rơi tách xuống mặt sàn. Mình cứ quỳ đó, khóc, khóc nghẹn trong cổ không thành lời đến khi lả đi. Cánh cửa ấy cũng là cánh cửa khép chặt lại mối quan hệ của mình với gia đình. Sáng hôm sau ngay khi tỉnh dậy mình đã bỏ nhà đi với tất cả uất hận và căm thù.
Mình chuyển xuống khu phạm văn đồng cho gần em, mình cũng không chuyển đến ở cùng em hẳn, mình vẫn sợ điều tiếng cho em và cũng không nói rõ lý do tại sao chuyển ra khỏi nhà với em, Mình sợ em tự ti và buồn lại nghĩ và hành động lung tung. Cũng từ lúc chuyển đi mình bắt đầu một cuộc sống mới và công việc mới hoàn toàn cắt đứt với công việc và người thân cũ trong gia đình ( nhà mình 3đời buôn tiền), thi thoảng có người này người kia gọi điện hỏi han, quan tâm mình cũng chỉ khách sáo trả lời. Còn mẹ mình chắc đã coi như mình chết hẳn. Mọi người có thể cười công việc của mình nhưng mình chẳng thấy xấu hổ vì việc đó, ít nhất là mình không lừa đảo, trộm cắp, ăn cướp của ai mà tự kiếm tiền bằng sức lao động của mình. Mình chuyển bảng lô và trang bóng ăn line. Lô 21,6/ điểm, đề ăn 70 trả 72, bóng 1-3% hoặc chuyển chênh giá. Nói vậy anh em nào từng chơi bời tự hiểu. Cũng là cái lộc của mình mà việc làm ăn của mình khá thuận, không dám mạnh mồm nhưng sau 2 năm mua 1 mảnh đất con con quanh khu cầu thăng long là hoàn toàn có thể. Em cũng mừng cho mình dù vẫn cứ mơ hồ thắc mắc hay là tại em mà mình ra ơ riêng, mỗi lúc như vậy mình chỉ ôm em và hôn để em chẳng hỏi thêm gì nữa. Duyên à, nếu một ngày nào đó em đọc được những dòng này thì hãy hiểu cho anh, khi đó vì em anh có thể làm nhiều hơn cả thế. Dù anh biết có người nói anh mù quáng, anh thế này, anh thế kia nhưng yêu em chưa bao giờ là một quyết định sai lầm.
Mình cũng phải nói thật việc có các mối quan hệ xã hội luôn luôn đi cùng với các tệ nạn. Mình không có sự kiểm soát của gia đình bắt đầu lao vào lô đề, cờ bạc, rượu chè, mát xa, gái gú nhiều hơn. Em có thể biết, có thể không nhưng cũng không dám can thiệp sâu vào công việc của mình vì có lần mình đã nói với em phần lớn các mối quan hệ xã hội không hình thành trên bàn học mà hình thành trên bàn rượu và bàn bạc. Chỉ có điều quãng thời gian đó mình ham kiếm tiền có thể đưa em đi chơi ở những chỗ sang trọng, mua được nhiều món đồ có giá trị và quan tâm đến gia đình em hơn 1 chút. Mình đã xây được cho mẹ em cái nhà tắm tử tế và làm lại cả cái bếp. Tuy nhiên đó cũng là thời gian mình ham đốt tiền đến mức dường như bỏ quên em, hai ba ngày không nhắn tin gọi điện là bình thường, Thậm chí khi em nhớ mình quá gọi điện mình cũng đang say xỉn hoặc chán hơn đang phịch gái trong n2. Mọi người đừng cười, mình khẳng định 10 thằng làm nghề như mình thì thế cả 10 có điều khi ấy mình biết phân biệt giữa vui chơi giải trí và tình cảm. Em là một trường hợp đặc biệt không bao giờ lặp lại thêm 1 lần nào nữa , nhiều lúc mình cũng hơi hối hận giá quãng thời gian đó mình tiêt kiệm lại 1 chút.thì ước mơ về mái nhà nho nhỏ ở ngoại thành của 2 đứa có lẽ đã sớm thành sự thật .Nói chung quãng thời gian đó mình thật sự hỏng nặng, đó cũng có thể là cái nghiệp của nghề mình đang làm. Nhưng đấy cũng chẳng phải là lý do khiến chuyện mình tan vỡ mà mọi chuyện phức tạp hơn thế rất nhiều.
Trong quãng thời gian mình đi làm ở ngoài thực ra vẫn có lão K và thằng V.A là qua lại với mình. Mình cũng khó có thể chấm dứt hẳn mối quan hệ với 2 người đó vì 3 anh em chơi với nhau từ hồi bé tí. Và mình cũng thật sự chỉ còn tin tưởng được 2 người ấy. Thằng V.A biết mình chuyển số còn giới thiệu khách sộp cho mình, đó là thằng Q. Đợt đầu mình cũng cảnh giác, tiền bạc chắc chắn và không có đánh to nhưng dần dần anh em cũng có giao lưu tin tưởng và Q trở một thằng khách quen của mình, nó vừa đánh vừa chuyển số thậm chí vừa ôm luôn nếu có thể. Q là bạn học cùng lớp với thằng V.a nhà mình nên mình làm ăn với nó cũng khá dễ chiu. Anh em thường chỉ làm việc với nhau qua tin nhắn và chốt tiền vào 13h30 ngày hôm sau, có khi nó đi đâu vắng 1,2 ngày mình cũng ứng tiền trước ra cho nó và ngược lại, nó cũng vậy, hai anh em khá thoải mái và sòng phẳng với nhau. Có hôm 2 anh em hò nhau khênh 1 con lô to ( giả sử 1 con lô 2500 điểm thì mình với nó mỗi người 2,300 trăm còn lại chuyển lên tổng công ty) ăn được đậm lại rủ nhau đi bù khú. Thời gian làm mình mất dần cảnh giác, mà thực ra làm cái nghề này cảnh giác là rất dễ mất khách, phần lớn mọi người đánh và thanh toán với nhau sau giờ quay số. Có lần khách của mình âm đến gần cả trăm triệu nhưng đánh cố 1000 điểm mình vẫn phải nhắm mắt cho đánh dù biết là hắn không còn tiền thanh toán nên phải liều vậy, may mà hôm đấy nó nổ không thì cả mình cả hắn chẳng biết làm sao. Nhưng vẫn phải khẳng định lại chắc chắn quá là cực dễ mất khách. Chuyện của mình với thằng Q cũng lâm vào hoàn cảnh đúng như thế luôn. Đầu tuần Q điện cho mình
– Anh H ơi tuần này em về quê vợ không thanh toán được đầy đủ cho anh đâu, anh có giữ được hộ em không hay để em chuyển sang bên khác?
– Rồi, chú cứ đi đi, ít ít thì anh giữ được có gì cuối tuần chú lên chốt số anh em mình tính toán nhau sau.
– Được rồi, anh chuyển lên tổng hộ em nhé, chứ giờ việc gia đình không về không được mà không chuyển hộ chúng nó ghi bên khác em mất khách ngay.
– Ok.
Mình cũng rất chủ quan như vậy phần vì vốn trong người mình cũng lớn, phần vì tin tưởng phần nữa vì tham, những lúc nó nhờ vả mình thế này thì thường nó không lấy lãi mà nhường hết cho mình. Bắt đầu từ thứ 2 mình nhận bảng, điều kì lạ chưa từng xảy ra từ trước đến giờ, bảng này liên tục tạch, các con lô liên tục tạch như sung rụng, cả bảng 2000 điểm chỉ lác đác ăn được vài con rất nhỏ tầm vài trăm. Mình tính sơ sơ bảng của thằng Q chủ lô ăn tầm 1000 điểm 1 ngày là ít. Đến ngày thứ 4 (tức là ngày thứ 5 trong tuần) thì số tiền âm của khách với chủ lô đã vào khoảng 4000 điểm là gần gần 100tr đồng, mình bắt đầu hơi hoa mắt nên phải gọi điện thoại cho thằng Q, nó cười xuề xòa
– Cái đấy cũng bình thường anh ạ, bảng em chúng nó đánh to lắm, thằng đánh con lô 2500 điểm lần trước nhớ không anh? Nó làm ở quận Tây Hồ tiền xới ra không hết đâu, phải chắc chắn em mới dám đẩy cho anh chứ. Nhưng mà nếu anh không yên tâm thì mai em bảo thằng em đi gom tiền trc ra trả anh.
– Ừ có lẽ em trả cho anh trước để anh gửi lên tổng.
– Em tưởng bên anh trưa thứ 2 hàng tuần mới chốt sổ mà.
– Đúng là như thế nhưng đấy là nếu dưới 100tr thôi chứ gần lít rồi chúng nó rục rịch giục anh rồi.
– Vâng để em bảo chúng nó. À mà em có chuyện này muốn bàn với anh, anh xem thế nào.
– Cứ nói đi.
– Anh còn tiền mặt ở đấy không?
– Anh vẫn còn hơn 1 lít dưới gầm giường- Mình cười nói nửa đùa nửa thật.
– Bảng của em chưa bao giờ rụng như sung thế này, em tính anh em mình mai họp nhau khênh mẹ nó bảng này luôn.
– Thôi anh sợ dây vào lại đen. – Mình vẫn tỉnh táo và cảnh giác, thằng này khôn bỏ mẹ định lấy cò gỗ mổ cò thật chắc?
– Tiếc quá, giá mà em ở nhà thì cái cục 4000 kia chủ lô nuốt không hết được.
– Thôi mình chuyển số ăn % thôi em ạ, không làm giàu được bằng nghề ấy đâu.
– Dạ vâng.
Đến sáng hôm sau mình đợi cả sáng không thấy ai mang tiền qua, đến chiều cũng vậy, mình định gọi thăng Q nhưng lại thôi, nếu mà nó nhờ được thì đã nhờ rồi chắc là không thu xếp được, dù sao cũng sắp cuối tuần rồi mình cẩn thận chút là hơn. Đến 6h05 phút thằng Q vẫn nhắn cho mình một bảng số dài dằng dặc. Mình nhìn bảng một hồi hơi hơi có chút suy nghĩ rồi tặc lưỡi.
– Q ơi, hay em chuyển sang bên khác đi, bên anh hôm nay kín bảng rồi không điền thêm được.
– Anh hộ em phát chứ giờ này cập rập quá em biết nhắn ai bây giờ.
– Anh nói thật em đừng phật ý, giờ trong người anh có hơn 1 lít thôi nếu vỡ cả bảng hôm nay nữa anh không gánh được, em chuyển sang công ty thằng T bên nó nhận đến 6h10. Thế nhé. Nhanh không là hết giờ. Anh không trả lời tin nhắn đâu.
– Anh làm thế là làm khó em rồi.
– Thôi chốt nhé, bảng anh hnay không nhận.
Mình nói xong thì dập máy luôn, nhìn đồng hồ mới 6h07 p chắc chắn nếu chuyển bảng nó vẫn kịp, anh em mất lòng trước được lòng sau, thằng này làm ăn vậy là không giữ chữ tín với mình không thể đòi hỏi gì ở mình được, có gì về nói chuyện sau. Cùng lắm là bỏ bảng nó chứ không thể ôm bom nổ chậm cả tuần thế này được.
Thằng Q có vẻ dỗi mình, hôm sau, hôm sau nữa không thấy nó chuyển bảng. Đầu tiên là mình nghĩ nó dỗi vậy thôi nhưng hạn chốt sổ gần đến khi mình gọi điện số nó thấy thuê bao thì bắt đầu tá hỏa lên. Đến giờ mình mới nhận ra cái ngu của mình đó là làm ăn với nó mà không biết địa chỉ nhà nó ở đâu. 10 phần chắc 9 là bị lừa rồi mình lồng lộn phi đi tìm thằng V.A để hỏi chuyện thì….
– Em nó đi Nhật rồi. Thế nó không bảo mày à?- Chú thím mình tỉnh bơ tiếp chuyện mình còn mình ngã ngửa ra ở phòng khách.
– Cháu không biết, cháu không nghe ai nói cả.
– Mày dạo này mải yêu đương có quan tâm gì đến ai trong nhà đâu. Nó đi du học rồi, may quá cuối cùng cũng tống được cái của nợ ấy đi. Tao đến nhẹ cả người.
– Cô chú có biết thằng nào tên Q, học cùng lớp với thằng V.A nhà mình không?
– Q á? Làm gì có- Thím quay sang chú mình nói- Không có anh nhỉ?
– Cô thử cố nhớ lại xem nào ạ?
– Q con nhà ai,cô hội trưởng chi hội phụ huynh đây, không có đâu.
Ôi thôi đm , ăn con C*C rồi mình lặng người đi đứng chôn chân ở phòng khách nhà chú rồi lẳng lặng chào cô chú ra về. Mình điên loạn gọi thằng V.A qua zalo nhưng nó đã chặn số mình sau cuộc gọi thứ 3 không ai bắt máy, face cũng khóa mất tăm dạng. Chính thức mình biết bị lừa từ khi đó, liệu có thằng V.A đứng sau vụ này không thì mình chưa rõ nhưng mình đã quá ngu, đã quá chủ quan, đã quá tin người để rồi lại bị đâm sau lưng phát nữa. Trong cơn cùng cực mình nhớ đến lão K, phải rồi mấy anh em có lần từng đi uống rượu với nhau, có lẽ lão biết gì đó chăng….
Lão K trầm ngâm ngồi nhìn đống tin nhắn của mình rồi phán
– Mày bị lừa rồi H ạ.
– Bị lừa thì em rõ rồi,cái đấy cần gì em nói nữa.
– Không phải chuyện bình thường đâu, không phải mày bị thằng Q lừa ôm mất tiền bỏ trốn mất đâu. Kinh khủng hơn thế nhiều, đây mày xem, mày có thấy có cái gì lạ không?
– Em không?
– Đây mày nhìn tất cả những con to này mà xem, con 200d, con 300d cả con này nữa.- lão lấy ngón tay chỉ từng con số trên màn hình điện thoại của mình rồi so sang với màn hình của lão.- Mày có thấy vấn đề gì không? Tất cả bảng này, 4 bảng mày ôm tuần này chính là bảng kết quả sổ xố của tuần trước. Khớp từng ngày luôn, tất cả những con mày ôm tuần trước nó đã ra hết rồi.
– Thằng Q điên à, nó chuyển như vậy để làm gì?
– Nếu nó đỏ mà bảng nổ thì nó ăn cả, còn nếu đen. Cái đấy thì chắc chắn, chả có cái bảng nào mà 2 tuần khớp nhau cả, thằng ôm bảng hộ nó sẽ chết. Mày bị ai đó chơi rồi H, trước hết mày cứ thanh toán sòng phẳng cho công ty đi đã, nhưng chắc chắn mày bị thằng V.a và thằng Q chơi rồi.
Chuyện này phải để từ từ anh xem xét thế nào. Mình ôm đầu quay cuồng, cuộc đời mình chưa bao giờ cảm thấy tồi tệ như cái đêm hôm ấy, tồi tệ hơn cả hôm mình quyết định bỏ nhà ra đi. Cuối cùng đến cả thằng em mà mình tin tưởng cũng đã quyết định chơi mình.
À đấy, trở lại với câu chuyện lúc trước, mình 10 phần chắc 9 là do mẹ làm rồi, dù rằng mình sống bất hòa với rất nhiều thành phần nhưng chắc chắn không có đứa nào làm thằng em dại của mình đi cắn anh nó một phát đau như thế cả. Bằng cách này cách khác mình cũng mò về được nhà thằng Q, hóa ra nó học chung lớp tiếng Nhật với thằng em mình. Gia đình thuần nông chẳng có cái cóc khô gì mình nhìn bố mẹ nó chân đất tay bùn mà ngậm đắng nuốt cay đi về. Thôi không sao, lộc đến nhanh thì lộc ra nhanh mình vẫn còn tỉnh táo là dừng ở đúng sức chịu đựng của bản thân, giờ dốc hết tiền túi đưa lên tổng công ty là xong. Một bài học hơi đắt cho bản thân mình…
Nhưng ở đời đâu có ai ngờ được, mình vừa từ tỉnh (nhà thằng Q) về phòng trọ lôi tiền trong hòm sắt, đã giấu kĩ ở gầm giường ra định đem đi thì tất cả đã không cánh mà bay, không còn một đồng c*c nào hết, cứ như là chúng nó chưa từng ở đây vậy. Mình lồng lộn cả lên bới tung khắp phòng không sót một chỗ nào dù biết thừa là vô vọng vì chính tay mình nhét cuộn tiền vào tất rồi giấu kín trong đáy hòm này, chẳng có tuần nào mình không lôi ra nếu thiếu thì lấy ở đó bù mà thừa thì cất vào. KHông thể nhầm được. Mình điên lên đấm tay vào tường đến bê bết máu rồi xách xe đi ra đường…
– Mày bị điên à? Sao cả một đống tiền như thế mà mày không gửi ngân hàng.- Ông K chửi mình
– Em chán chẳng muốn giải thích với anh nữa, nó là tiền làm ăn, nó phải chạy đi chạy lại chứ. Giờ em đến chỗ anh để hỏi chuyện chứ không phải để nghe anh rủa em
– Mày báo công an chưa?
– Báo cáo cái gì nữa, báo để em đi tù à? Tiền đấy làm gì có nguồn gốc.
– Thế mày tính thế nào? Tự điều tra à?
– Không, em chỉ kể vậy thôi. Chẳng hy vọng gì cả,em còn chả biết mất lúc nào. Giờ xoay đâu ra tiền trả công ty bây giờ.
– Sao mày không về hỏi nhà xem? Hỏi con L ý.
– Không- Mình cười gằn mắt rực từng tia máu đỏ ngầu- Cái này là chính sách bần cùng hóa của nhà em, nhà em muốn em sập để rồi phải bước về quỳ xuống mà xin lỗi bà ấy, đ’ bao giờ em chấp nhận, cùng lắp em đi Lào trốn nợ, đ’ bao giờ em để mẹ em cười vào mặt em vì bà ấy đã thắng, em có thể mất tiền, còn bà ấy phải mất con.
– Vâng.
Mình hậm hực ấm ức trong lòng, quên mất hôm trc tiền ông K đưa mình không cắt lại một ít để tiêu. Giờ tiền mình kiếm được trong ngày gần như chỉ đủ đóng họ, có ngày còn thiếu, bí bách vô cùng. Mình bắt đầu bốc máy điện thoại lên goi trợ giúp từ người thân,đầu tiên là những người có nợ với mình, Bà M trước có đợt vay mình mấy chục triệu mình không có tính lãi vậy mà vừa mới gọi chưa kịp nói hết câu đã bị đuổi như đuổi tà khuyến mại thêm mấy câu mắng mới sáng sớm ra….Mình rút kinh nghiệm đợi đến chiều cầm điện thoại dò thêm vài số nữa, có số chẳng buồn nghe máy, có số thoái thác, đủ các lý do, bố ốm, mất giấy tờ, mất ví, mất thẻ…được viện ra hết. CÒn đống anh e bạn bè rượu chè, mình chán chẳng muốn gọi vì biết mối quan hệ của mình với chúng nó chỉ vui khi có rượu và có lợi mà thôi. Mình cũng tính cắm cái xe để lấy chỗ ở trước xong lại thôi, Thế thì khác gì thằng què đâu. Mình nằm vật ra giường cười sằng sặc như một thằng điên, cười mình , cười cái sự đời. Hóa ra đến lúc bế tắc mới biết bạn bè mình là cái giống thế nào.
12h mình xách balo, nhét đống quần áo ít ỏi của mình vào và đi. Chưa biết đi về đâu hết, mình chán cái HN chật chội và mệt mỏi này đến tận cổ rồi…
Đến giờ mình vẫn thấy buồn cười, dù rằng lúc ấy đầu óc có điên điên khùng khùng đủ chuyện nhưng mình vẫn không quên kiếm tiền, không quên là mỗi sáng thức dậy mình phải có trách nhiệm trả đủ 1tr tiền họ cho công ty, chưa 1 phút giây nào mình có ý định bùng nợ, một phần vì tính cách mình, một phần mình háo thắng, không muốn khi chúng nó tìm đến tận nhà mình để đòi mẹ mình biết là mình đã thua bà.
Cuối cùng mình cũng chẳng đi đâu được xa, mình sang chỗ em ngủ, đêm hôm ấy em xin nghỉ làm để ở nhà với mình, hai đứa vẫn nằm ôm nhau ngủ. Chẳng đâu bình an bằng ở bên người mình yêu, mình ôm em từ phía sau ngủ một giấc yên bình không căng thẳng nhất, cảm thấy lúc này em mới là chỗ dựa của mình chứ không phải ngược lại.
– Mẹ không chấp nhận em phải không anh?
– Mẹ anh cổ hủ, nhiều cái không dễ dàng chấp nhận. Bà rất tốt, rất thương con, sau này em sẽ hiểu, còn giờ anh cũng chẳng hiểu được.
– Anh có hối hận không?
Mình vẫn luôn nghĩ về quãng thời gian đó, về những chiếc bánh, những miếng thịt luộc hoặc nem chả em mang về cho mình sau mỗi ca làm. Không, thực ra là mình nghĩ về em, không có một người đàn ông nào may mắn và hạnh phúc như mình, đã có được người mình yêu trong lúc khó khăn nhất của cuộc đời. Về sau này, mình có trong tay rất nhiều thứ nhưng chẳng có em nữa. Lúc mình có tất cả có thể bù đắp được cho em cuộc sống khốn khó khi xưa thì em cũng đã rời bỏ mình đi rồi.
Đã lâu rồi trên beatvn có nói về 1 câu chuyện của một người đánh sập trang bóng 10k điểm chỉ vì chán, đấy là mình, mình cũng nói rõ khi đó mình có tiền, giá như lúc ấy mình có một người để yêu thương, để quan tâm thì khác. Mình nhớ đến ngày xưa chẳng có nổi 100k đưa em đi chơi, đi ăn ốc thôi cũng được nên những lúc say say mình lao đầu vào cờ bạc, lấy tiền thiên hạ trả thiên hạ mà thôi. Giờ đầu óc mình cũng cứ quay quay, mình chẳng nhớ được lúc ấy mình đã viết những gì trên beatvn nữa, họ tự ý move mấy dòng tâm sự của mình lên trang chủ nhằm câu view, về sau khi tỉnh táo mình đã tự tay xóa nó đi.
Mình từng thề từ giờ đến cuối đời không bao giờ ăn bánh flan nữa, có rất nhiều ng hỏi mình, tại sao lại thế, mày ghét nó vậy à. Mình chỉ biết cười. Bánh flan ăn vừa mặn, vừa chát….
Quãng thời gian ấy mình hùng hục lao đầu vào kiếm tiền, kiếm được đồng nào trả hết đồng ấy chẳng dám ăn chơi nhiều nhưng lộc mỗi người chỉ có một đoạn ngắn, có lẽ lộc của mình đến khi ấy đã tận rồi nên tiền vào cứ thưa thớt dần. Đầu tiên còn đủ tiền đóng họ, dư ra 1 chút sau đó thì giật gấu vá vai cũng chẳng còn đủ, bê bết nhất là có quãng thời gian mình phải vác xe ra đứng đường vừa làm cả xe ôm luôn nhặt nhạnh từng đồng. Thật nực cười, một thằng xe ôm kiêm chuyển bóng, vẫn nhớ có lần chuyển khách đi ra mỹ đình tiện lúc về tiện chở 1 em đi cổ nhuế bị hội xe ôm ở đấy gây chuyện đập vỡ cả yếm xe. Em về nhìn thấy mình loay hoay với cuộn băng dính điện cứ xót xa mãi bảo mình đừng đi làm nữa, em nuôi mình được. Nhưng em có biết đâu mình đang chới với giữa dòng đời mất rồi, càng ngày mình càng lún sâu vào nợ nần lấy chỗ này bù chỗ kia. Có đêm mình quá chán chường nằm ôm em thủ thỉ
– Hay hai đứa vào Bình Phước đi, anh có người quen trong đó, em làm khu công nghiệp, anh ở nhà trồng điều, cứ thế này anh mệt mỏi quá, thương em vất vả nữa.
– Rồi trốn cả đời được hả anh? Còn gia đình, người thân nữa.
– Gia đình anh coi như vất rồi, giờ anh chỉ còn có mỗi mình em.
– Nhưng còn mẹ em nữa, mẹ em yếu giờ chỉ trông vào mỗi em, em đi làm sao được?
– Ừ nhỉ. Anh xin lỗi.- Mình thở dài rồi lại ôm em- Lấy anh không?
– Anh lấy em?
– Ừ, giờ anh với em môn đăng hộ đối rồi, lấy cũng được chứ sao?
– Thật không?
– Thật.
– Thôi đi, chuyện nghiêm túc mà.
– Ừ
Mình chẳng nói thêm gì nữa chỉ nằm ôm em ngủ, mình biết em sáng phải đi làm sớm nên gần như tối hai đứa chỉ nói chuyện chút chút vậy thôi, chuyện của mình cũng gần như được giữ kín chẳng nói ra để em phải lo lắng thêm. Em vì mình đã vất vả lắm rồi. Hôm sau mình tranh thủ phóng xe sang phố chốt sổ sách đầu tuần rồi ra phường hỏi thủ tục đăng kí kết hôn rồi hí ha hí hửng xin được hai bản khai giấy chứng nhận độc thân về. Tối khi em vừa bước vào phòng mình đã ôm chầm lấy em khoe luôn
– Tèn ten…Nhìn này.
– Cái gì đấy anh?
– Giấy chứng nhận độc thân. Em điền vào rồi về quê đem ra ủy ban xã xác nhận là được. Xong nôp lại cho anh, hai đứa ra phường 7- 10 ngày là có đăng kí kết hôn luôn.
– Thôi từ từ, bỏ em ra em đi tắm cái đã, hôi rình người đây này.
– Không, thơm mà, thơm mà.- Mình như trẻ con dũi dũi mũi vào ngực em hít hà khiến em buồn nên cứ cười khanh khách đẩy mình ra. Hai đứa đùa nhau một lúc rồi nằm vật ra giường.
– Anh sẽ lấy em thật à?- Mắt em nhìn xa xăm lên trần nhà hỏi mình.
– Này, anh không đùa với pháp luật đâu. Nhưng mà chắc hai đứa không tổ chức được lễ cưới, không có ảnh cưới, em có buồn không?
– Anh nói linh tinh, em đâu có quan trọng những cái đó
– Anh từng nghĩ rất nhiều về đám cưới của mình, sẽ thật to. Sẽ có một bàn dài gồm toàn an hem xã hội mặc đồ đen đeo vòng vàng ngồi ăn cưới, một khu khác cho người bình thường, sẽ mời ban nhạc này, ca sĩ kia anh quen, sẽ có thiên thần nâng váy cô dâu. Chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ cưới ở ủy ban với ấm nước chè và một đĩa kẹo em ạ. Buồn cười quá….
– Em cứ nghĩ mình sẽ chẳng lấy ai hết.
– Đấy là em nghĩ thôi, anh có nghĩ thế đâu. – Mình ôm em vào lòng hôn nhẹ lên trán rồi lại cuốn lấy bờ môi em. Lâu lắm rồi hai đứa không hôn nhau kiểu này,cảm giác sức sống mãnh liệt qua từng cái siết tay. Mình luồn nhanh tay vào lưng em vuốt ve, cảm thấy cả sợi dây áo ren mỏng manh vắt ngang qua đó, em thì cứ thở hổn hển và rên nhẹ khiến mình kích thích. Đang định lột luôn áo ngoài ra thì em đẩy vội mình ra vơ lấy cái chăn lí nhí
– Đừng anh…
– Sao thế?- Mình ngạc nhiên
– Chưa đóng cửa kìa.
Mình cười cười tự cốc đầu một cái, tí nữa thì hai đứa diễn phim cho cả xóm xem rồi, Mình vội vàng chạy ra đóng của rồi tắt luôn điện. Đêm hôm ấy hai đứa chẳng ăn uống gì mà chỉ cuốn trọn lấy nhau rừng rực như vậy, mình cũng chẳng dùng bao, dù lúc ấy nếu em có con thì hai đứa sẽ rất vất vả. Lúc ấy tình cảm, ước mong, khát khao có một gia đình nhỏ bình yên đã xóa tan tất cả những suy nghĩ và lí trí bình thường. Mình và em thủ thỉ với nhau về giấc mơ một ngôi nhà và những đứa trẻ, nếu trả hết nợ rồi mình sẽ đi làm cùng em, hai vợ chồng sớm tối chở nhau đi làm để con cho bà ngoại trông. Đấy, tất cả chỉ giản dị như thế mà thôi, chẳng cao sang gì, vậy mà….
Nhưng mọi chuyện lại không dễ dàng như hai đứa mình tưởng tượng bởi vì vướng mắc một thứ mà từ xưa đến giờ mình luôn cho là lố bịch- Hộ khẩu. Mẹ nó chứ, mình chả hiểu sinh ra cái quyển sổ ấy để làm cái gì. Phường yêu cầu phải có hộ khẩu mới làm đăng kí kết hôn cho mình được. Mình đã thử thay đổi bằng cách về quê em đăng kí bằng hộ khẩu nhà em thì bên đó lại đòi một cái giấy xác nhận từ gia đình mình và hộ khẩu bên mình. Thủ tục hành chính làm mình đau đầu, mình suýt nổi điên lên định đập bàn ghế luôn ở ủy ban khiến em phải lôi lãi mới được mình ra ngoài. Thế là hết, cái ước mơ nhỏ nhoi của hai đứa về một gia đình bên nhau cũng không được thành hiện thực. Em ngồi sau xe mình cứ an ủi mãi
– Thôi anh ạ, chỉ cần hai đứa mình ở bên nhau là được, em chẳng cần danh phận gì.
– Em nói linh tinh cái gì đấy, để anh tìm cách, nếu không lấy được hộ khẩu thì anh làm giả.
– Thôi anh ơi, nhỡ có chuyện gì lại đi tù.
Mình hậm hực nói vậy chứ biết làm giả hộ khẩu tội to bằng vạn làm mấy tờ công chứng bằng cấp cho em nhiều, đang mien man với suy nghĩ về cái hộ khẩu thì ông V bên công ty gọi điện bảo mình qua gấp chốt sổ sách.
Mình lại hùng hục phi ngược về chỗ nhà ông ấy dưới Đào Tấn, mấy anh em vào phòng riêng nói chuyện, cộng sổ sách với nhau còn em ngồi uống nước nhà ngoài. Sau một hồi đau đầu với sổ sách, bù bù thiếu thiếu mấy anh e cũng làm xong. Mình còn thiếu công ty thêm 15tr nữa, do hôm trc ôm một con lô của khách. Ông V nhìn mình nói
– Dạo này em xin khất họ hơi nhiều đấy H.
– Tại nhà em xa anh ơi, em cũng có xin anh cho em 1 tuần đóng 1 lần chứ chẳng lẽ ngày nào cũng chạy đi chạy lại.- Mình chống chế, dù rằng xin khất 1 tuần đáng lẽ t2 mình phải đóng nhưng dạo này làm ăn chán mình gom gom mãi đến tận t7 mới đủ thành ra khất ông ấy đến tận gần 2 tuần.
– Thế hôm nay sang đây có mang tiền không?
– Hôm nay em dẫn vợ đi đăng kí kết hôn cũng không có mang tiền, để mai em thu xếp mang qua gửi anh. Bọn em cũng sắp cưới nên dồn tiền nhiều chỗ quá.- Mình chém thê chứ thực ra có tổ chức đâu, hy vọng ông ý động lòng lại mừng cho tí chút nào ngờ ông ấy nheo nheo mắt nhìn qua cửa số ngắm vợ mình một cái rồi lại quay lại chủ đề chính
– Ừ, mai cũng được, của em tất cả là 22tr nhé, nhớ gom cho anh đủ để anh thanh toán với các bên khác.
– Nếu em không gom được thì anh cho em chuyển chỗ ấy thành vay lãi được không ạ?
– Cũng được, giờ bình thường anh đang lấy chỗ khác là 10k/tr chỗ anh e anh lấy 7k thôi.
– Đắt quá anh ơi- mình nhăn mặt, nhẩm nhẩm tính, như thế là 154k/ ngày rồi.
– Anh nói trước thế, chứ giờ em vay đâu được 3k thì vay trả anh luôn.
– Thôi được rồi anh để em tính, có gì mai em sang anh sau.
Ông ấy lững thững tiễn mình ra cửa gặp vợ mình, lão còn cố làm trò bắt tay bắt chân các kiểu, nắm rõ lâu. Lúc mình lên xe rồi lão còn ghé tai nói thầm nhưng đủ cho cả D nghe thấy
– Này vợ chú hồi xưa làm dịch vụ hả, nếu mà chú thu xếp được cho mấy anh e mình gặp nhau giao lưu tí thì chỗ kia, anh có thể xem xét lại cho chú.
Mình sầm mặt lại, quan hệ của mình với chỗ lão V trước giờ luôn rất tốt tự dưng mấy hôm nay ông ý biểu hiện rất lạ, rồi giờ còn dám nói sỗ như thể vả thẳng vào mặt mình vậy. Mình hầm hầm vọt gas đi luôn, nếu không có em ở đó mình sợ mình sẽ xiên chết lão V mà không cần quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra. Tối về em cũng không hỏi j mình thêm nhưng mình biết em buồn, em ngại về quá khứ và càng ngại hơn khi người thân của mình biết chuyện đó. Mình tránh ra ngoài hút thuốc và gọi cho ông K xả 1 tràng cho đỡ bực vì V là bạn của K. Ông ấy nghe một hồi rồi an ủi mình qua qua mấy câu xong khẽ giọng dặn mình
– Anh chưa kịp gọi thì mày đã kêu rồi, mày chú ý làm ăn đấy, mấy hôm trước anh thấy V có tạt qua nhà mày.
Mình như người tỉnh mộng ngửa mặt lên trời mà cười sằng sặc, à thì ra là thế. Đời đúng là một trò hề với đủ các loại diễn viên….
Đêm hôm ấy mình thức trắng nằm ôm em chẳng ngủ nổi, mình không muốn em hiểu nhầm mình là đứa phá hoại, mình đành phải kể hết toàn bộ câu chuyện cho em nghe, từ chuyện mẹ không ưng em, chuyện mình bỏ nhà đi, chuyện gia đình lục đục, chuyện mẹ biết em từng làm gái dịch vụ. Em khóc rất nhiều, mình cũng chảy nước mắt mình chỉ nhớ đến lúc em gục mặt vào ngực mình ngủ vẫn nấc lên
– Người như em sẽ chẳng có đường quay lại phải không anh.
Mình không trả lời nổi câu nói ấy, mình còn không biết mình đã đúng hay sai khi bước vào cuộc tình này, đáng lẽ mọi chuyện sẽ êm đẹp khi mình lo xong công việc cho em, em phải bước vào một cuộc sống mới, một cuộc sống mà KHÔNG CÓ AI ĐƯỢC BIẾT VỀ QUÁ KHỨ CỦA EM, cuộc sống của em không thể tồn tại ở cái nhà mà một nửa biết em đã từng làm gì. Sự khinh miệt, sự mặc cảm đứng chen ngang giữa các mối quan hệ. Mình đã từng nói chưa bao giờ mình hối hận vì yêu em nhưng cũng đã có lúc như lúc đó mình đã không biết mình đúng hay sai.
Mình thức đến lúc em đi làm, vẫn len lén nhìn em khe khẽ dậy, có lẽ em sợ mình vẫn ngủ lên làm gì cũng nhẹ nhàng, mình nhìn trộm em chải tóc, thay đồ bên gương, mắt em vẫn sung húp.
7h sáng thì mình gọi lão K dậy đi ăn sáng rồi hỏi chuyện….
– Anh cũng không rõ là mẹ mày gặp nó làm gì nhưng anh tận mắt nhìn thấy, thề oto đâm chết.- Lão K kể lại chuyện cho mình nghe.
– Còn làm cái gì nữa.- Mình cười khẩy- Chắc chỉ quay quanh chuyện của em thôi.
– Giờ mày còn nợ bao tiền?
– Nhiều anh ạ, gần 1 lít.
– Mày tính thế nào?
– Chẳng thế nào được cả, giờ chỉ còn cách trả nợ, nhưng em chưa biết bới ở đâu.
– Tao có 1 cách, nhưng không biết mày có dám liều không?
– Anh nghĩ em hèn thế à? Làm gì cũng được miễn là kiếm ra tiền.
– Anh sợ đẩy mày vào chỗ chết Còn nếu mày dám thì để anh nói….
Ông anh mình ghé tai nói khẽ với mình về kế hoạch của lão, mình nghe xong suy nghĩ một hồi thì cũng chấp thuận gật đầu và chỉ vào con Sh lão dựng trước cửa
– Vậy anh phải cho em mượn con xe này mấy hôm
– Mượn thì được nhưng mà….
– Chẳng có nhưng gì đâu anh ạ, nếu em còn mạng về thì xe anh còn, còn nếu em mất mạng thì xe anh cũng chẳng còn nữa.
Mình về nhà thu xếp công việc mấy hôm, chào Duyên mấy câu cho em yên tâm rồi đem xe của lão K đi cắm. Thời gian rất gấp vì lão V chẳng cho mình nhiều thời gian. Hội của mình gồm 5 đứa, 1 thằng quê Phú Thọ không có gì nổi bật làm kẻ đánh lạc hướng, mình gọi nó là A, 3 người kia là anh e cũ của mình và mình, mấy anh em góp được khoảng 70tr tất cả. Quên không nói với mọi người, bọn mình đi đánh bạc. Chính xác là thế, không có 1 cách kiếm tiền nào nhanh hơn đánh bạc vào lúc này, nhưng mà là bạc bịp. Trong quãng thời gian hoạt động xã hội của mình, mình có quen và chơi thân với 3 anh em nhà H ở Hải Dương, khu Kẻ Sặt. Nghe bảo làng ấy trước sửa máy nông nghiệp, sau lên thành đồ điện tử rồi cuối cùng sinh ra vài người biết chế tác đồ bạc bịp- bát đĩa hình. Theo kế hoạch, A sẽ lựa đám cưới to trong làng rồi dẫn bọn mình vào đánh, vì đám cưới người này người kia nên có người lạ vào đánh thì cũng chẳng ai nhận ra. Mình là người cầm bát ( nếu giành được cái) hoặc thả tiền (nếu không ai nhường cái cho mình) còn 3 anh e nhà H chịu trách nhiệm sử dụng đồ,tuồn đồ vào sới và báo cho mình bằng con rung hoặc tai nghe siêu nhỏ gắn tron tai, còn A là quân tốt thí, mình sẽ nói đến sau . Mấy anh e bàn cho kĩ rồi quyết định lần này đánh to phải dùng dung dịch nước ion hoặc quân phóng xạ mới yên tâm, nhưng như thế cũng rất hại người. Mình tặc lưỡi chấp nhận liều, thằng A cần một số tiền để đi xuất khẩu lao động, mình cần tiền trả nợ còn 3 ông kia, đó là cái nghề chấp nhận bán mạng đổi tiền rồi. Sau 1 tuần bàn bạc và tập luyện thì thời cơ của mình đã đến. Trong làng có đám cưới của con ông phó chủ tịch xã, như vậy là về mặt an ninh đã khá đảm bảo. Chỉ cần diễn sao cho tốt. Khi sới bạc lên đèn khoảng hơn 1 giờ bọn mình mới giả vờ cầm bọc tiền vào sới, khi đó sới đã qua thời gian thăm dò và kèn cựa nhau, lác đác đã có nhà đánh to, đánh một mặt hoặc ra bao nhiêu cái cũng ăn cả. MÌnh ngồi vào bàn đánh xanh chín thêm khoảng một tiếng nữa thì có người đòi thay bát thay quân, mình thở phào nhẹ nhõm , may quá tiền đang cạn dần chỉ còn hơn 60tr chúng nó cứ xanh chín tiếp thì mình đứt mất. Thừa lúc nhà cái cắt quân xong mấy ông anh mình đòi kiểm tra, cứ chuyền tay nhau qua 4 người thì a em mình đã tráo được 4 quân vị phóng xạ thay cho quân vừa cắt rồi đặt vào bàn. Mình hơi suốt ruột, khi nghe bên ngoài báo về lẻ mình đánh ngoài 10tr và gãi thêm được 30tr nữa, riêng 1 tiếng đầu đã ăn đủ 40tr, ông anh mình phải báo lại là đánh từ tử kẻo lộ. Mình cứ dệt đều 4 tiếng thua thì lại có 1 tiếng ăn to, sau một thời gian thì đã ăn được tiền của làng lên gần 150tr, lác đác đã có tiền hơi, đã có nhà chạy công văn 4 lần, có 2 ông đập bát…
– Thay quân đi, đen quá.- Một ông lên tiếng
Nhà cái lại lục đục lấy kéo ra cắt đôi quân ( để chứng minh bên trong quân không có gì lạ, cũng giống như đập bát để chứng minh bát không có máy quay) bất ngờ thằng cầm cái giơ một cái vảy màu vàng lên gằn giọng
– Cái gì đây?
– Đâu đâu?- Mọi người nhao nhao thò mặt vào nhìn, thằng hồ lỳ lật mấy con vị còn lại lên thì cả 4 con đều có 1 chiếc vẩy như vậy cả. Mặt mình đã hơi có chút biến sắc nhưng tai nghe mình vẫn có tiếng ông anh nói cứ yên tâm xếp gọn tiền lại, mình tạm an tâm một chút vì theo kế hoạch bọn mình vẫn còn đường lùi.
– Bao thuốc này của ai? Ai mua thuốc? Tất cả những thằng nào vừa sờ vào con vị ngồi im lại gần cái bát này.- Ông hồ lỳ đập choang mảnh bát cao giọng, cuộc vui như thế là bị dừng. Mình len lén xếp gọn tiền vào cái áo thun rồi đặt ra phía trước, mọi ánh mắt đổ dồn vào mình vì lúc ấy tiền mình nhiều nhất và mình cũng là đứa đã sờ vào quân vị cuối cùng.
Bất ngờ lúc ấy có ánh đèn nhấp nháy xanh đỏ rực từ đằng đầu ngõ, tiếng loa to và dõng dạc làm tất cả giật mình “ tất cả mọi người đã bị bao vây, yêu cầu giữ nguyên hiện trường, chúng tôi là công an huyên ABC…” Mọi người còn hơi chút ngơ ngác chưa biết có chuyện gì xảy ra thì có tiếng người thất thanh ở ngoài hét vào “ Có công an, chạy đi”, đồng thời thằng A đứng dậy chỉ tay ra ngoài hét “ Có chuyện gì vậy?” thì “ Đoàng” một tiếng bụng nó thủng một lỗ nhỏ máu phun ra xối xả. Thằng A nằm xuống lăn lộn giãy dụa trên đất, còn mọi người nhốn nháo vơ lấy của tháo thân chạy tứ phía. Chuyện kể ra thì có vẻ chậm và nhạt như vậy nhưng tất cả diễn ra song hành và gấp gáp trong khoảng thời gian chưa đến 10 giây đồng hồ. Mình cũng nhanh tay ôm bọc tiền và hôi thêm được một ít bên cạnh nữa chạy như 1 thằng điên ra vườn bưởi sau nhà. Sới vỡ, tất cả nhốn nháo như ong vỡ tổ, đằng sang ánh đèn, tiếng súng, tiếng loa ồn ào huyên náo cả lên. Mình vừa chạy, vừa cười, tim đập như trống trận….
Hôm ấy tổng kết lại anh e mình ăn được gần 200tr đã trừ gốc, thằng A bị thương nhẹ ở bụng. Chính nó đã lấy súng bút bắn vào người để đánh lạc hướng, bên ngoài mấy ông anh mình dàn dựng mấy cái loa đã thu âm sẵn và đèn ưu tiên của cảnh sát được đặt ngụy trang trên nóc mấy con oto của người đi ăn cưới nhưng phủ nilong đen. Không ai nghi ngờ thằng A hết mà chỉ nghĩ là một vụ cướp sới, mấy con giời ở đó cay lắm nhưng chắc khó tìm được bọn mình. Mọi người thống nhất là đưa 1 nửa chỗ tiền cho thằng A vì nó là đứa vất vả, còn lại thì nhường mình, khi nào có thì trả 3 ông đấy sau, chuyện về 3 ông anh này thì dài, có dip mình sẽ kể sau, không phải tự nhiên họ tốt với mình vậy. Mình cay cay nước mắt, thằng A nghỉ ngơi xong thì cũng thu xếp lên HN học tiếng Nhật rồi vay mượn thêm để sang đó với bà chị ruột. Mọi chuyện gần như đã có cái kết thúc đẹp….
Mình mang tiền đến nhà lão V, vừa đi vừa mừng, tung ta tung tẩy nào ngờ lão ấy dội luôn cho mình gáo nước mát
– Tiền của mày có người trả rồi.
– Cái gì? Ai trả?- Mình sững sờ. Đầu tiên mình nghĩ ngay đến bà mẹ mình, chẳng có lẽ bà ấy hối lỗi?
– Mày không cần biết, chỉ cần biết là đã có người trả là được.
– EM d’ cần biết ai trả, em có tiền e tự trả, sao anh lại để ng khác trả cho em?- Mình sửng cồ lên
– Ơ mày điên à? Lúc thế này, lúc thế kia.
– Nhưng mà ức. Tự dưng ăn cục nợ đã đ’ biết ai làm rồi giờ lại thế này, chúng nó coi em khác gì đứa trẻ con không. Anh nói đi mẹ em hay bà L?
– Anh không biết, mày nói nhiều quá. Thôi next đi. Cầm tiền về mà lấy vợ, hôm nao cưới nhớ mời anh đấy, lão nhăn nhở, vợ chú nhìn ngon phết , chú tốt số thế không biết.
Mình hậm hực cầm tiền về đi chuôc xe cho lão K, lão ấy dắt mình đi ăn gọi là mừng chiến thắng. Hai anh em bù khú đến sáng mình mới lết được về Đông Anh, Lúc ấy em cũng đã dậy đi làm rồi. Mình cũng chẳng báo trước để em bất ngờ, mình ngủ một giấc li bì đến 10h mới dậy, mình cầm cục tiền tron tay lại thấy vui vui, thế là tự nhiên hai đứa có một khoản, từ giờ mình sẽ chăm chỉ làm ăn, không chơi bời gì nữa, lo cho em nhiều hơn. Từ giờ mỗi tuần mình sẽ đưa em đi chơi, đưa em đi ăn một lần cho bõ những tháng ngày đau khổ vất vả. Mình nghĩ bao nhiêu là chuyện, hát líu lo như 1 thằng điên vậy, thế là chấm dứt hết tháng ngày đau khổ. Mình tự nhiên nghĩ đến chuyện dọn phòng, mình lôi hết bát đĩa bẩn sạch ra rửa hết định tối làm một bữa lẩu. Xong xuôi mình quét dọn nhà cửa gấp chăn màn gọn ghẽ, rồi lôi hết quần áo của em trên mắc ra giặt. Tội nghiệp em từ lúc yêu mình chẳng bao giờ được mình phụ việc nhà cả, mình cũng muốn làm một ông chồng quan tâm vợ lắm chứ có phải không đâu. Mình vò từng cái quần áo của em, vừa làm vừa hát, thi thoảng nhìn những món đồ của em cứ cười cười nhớ lại lúc hai đứa mới gặp, em từng mặc bộ này bộ kia, giờ suốt ngày chỉ đồ ở nhà với quần áo công nhân chẳng được diện gì nhiều.
Ừ nhưng đời các thím ạ, chẳng cho ai được cái chữ trọn vẹn, mình giặt đến cái quần bò của em thì hơi ngạc nhiên chút, cái này rách đông rách tây, lâu lắm rồi em chẳng mặc sợ người ta đánh giá vì nhìn nó hơi nghịch, mình sờ thấy ở túi trước có một mảnh giấy gấp làm mấy lần, cứ nghĩ là tiền hay gì đó nên mình bỏ ra, ai ngờ chỉ là mảnh giấy nên mình vất lên nắp bồn cầu rồi vui vẻ giặt tiếp, xong xuôi công việc mới lại lên giường nằm nghỉ. Nghĩ đến mảnh giấy đó mình mới giật mình, nhỡ giấy tờ gì quan trọng thì bỏ mẹ, mình vào lấy ra giở ra đặt lên mặt bàn để cho khô. Giấy cứ dính vào nhau, mực bút bi đã nhòe nhòe, mình đã khéo lắm mới không khiến nó rách. Khi lật hết tất cả ra, dòng chữ đầu tiên đập vào mắt mình khiến mình bàng hoàng, đấy là giấy vay nợ của DUyên với lão V.
Mình bàng hoàng ngồi suy nghĩ, hàng trăm suy nghĩ miên mang nhảy trong đầu mình, Mình cứ ngồi đấy hàng tiếng chẳng ăn uống gì đến tận lúc em về, em vừa bước vào phòng thấy mình ngồi đó hét lên sung sướng ôm chầm lấy cổ mình để rồi lại khựng lại khi thấy tờ giấy trên mặt bàn. Em vơ vội lấy nó nhét vào túi lí nhí
– Sao anh lại lục đồ của em.
– Anh đọc hết rồi, em giải thích đi, thế là thế nào?- Mình lạnh lùng nói mắt vẫn chẳng buồn nhìn em mà nhìn vào tường một cách vô hồn
– Chẳng thế nào cả, anh hết nợ rồi, anh biết không? Anh V cho em nợ đến khi nào trả cũng được, hai đứa mình sẽ từ từ làm trả nợ.
– Hết nợ?- Mình gầm lên.- Em phải giải thích cho anh, ở đời chẳng ai cho không ai cái gì hết.
– Em xin anh, đừng bắt em giải thích, anh hãy tin em, em không muốn giải thích, em chẳng làm gì hết cả..
Em lao vào ôm chặt mình mếu máo. Mình gạt tay em ra, em lại càng ôm chặt mình hơn. Nhưng cuối cùng sức mình khỏe hơn mình gạt được hẳn tay em ra rồi chỉ vào cái balo cuối giường
– Em nhìn đi, anh đâu cần em trả nợ, tiền đây.- Mình giật tung cái balo ra, tiền vung vãi khắp nhà, những tờ tiền xanh bay lả tả giữa không trung.- Anh đâu cần em trả nợ cho anh, anh chỉ cần em giải thích tại sao?
– Em không nói được, em xin anh, chỉ cần anh tin em hai đứa mình sẽ sống hạnh phúc với nhau.
– Hư…- Mình cười khẩy- Không được, nếu em không có gì nói anh buộc phải nghĩ theo kiểu của em, em cầm lấy tiền, anh sẽ đi khỏi đây, anh và em chẳng còn gì để nói nữa.
Em lại lao đến ôm lấy mình lần nữa, nhưng mình đã cự tuyệt em, cự tuyệt cái ôm ấy, mình bước đi như 1 thằng điên dại, mình đã nhớ đêm ấy mình vừa đi đường vừa uống rượu rồi ngủ luôn ngoài đường. Cuộc sống lạnh căm và bế tắc, cảm giác bị lừa, bị phản bội, ngay cả niềm tin cuối cùng cũng đã mất. Mình căm thù cái xã hội mà mình đang tồn tại này….
Mình quay trở lại căn phòng trọ cũ, em gọi mình hàng trăm cuộc, mình không bắt máy, chút ít sĩ diện, chút ít lòng thương còn lại trong mình dành cho em không cho phép mình nghe điện thoại. Mình không muốn chửi, không muốn sỉ nhục em nhưng càng không muốn con tim yếu mềm của mình tha thứ, quãng thời gian đó mình uống rượu còn nhiều hơn bây giờ, uống ngày đêm. Cuộc đời thật kì lạ, trớ trêu thì hơn, mình không làm cùng lão V nữa nhưng mình kiếm tiền nhanh một cách kinh khủng, cuối cùng mình cũng mua được 1 căn nhà nhỏ ở dươi Hà Đông, như thế là có chỗ chui ra chui vào, đêm hôm dọn về nhà mới mình thức trắng cả đêm, mình cười, mình khóc một mình dưới ánh đèn ngủ đỏ lòe.
Tết năm đó thì thằng V.A về, ông K báo cho mình trước, hỏi mình có muốn gặp nó không đồng thời chắc cũng để thăm dò thái độ của mình với nó. Mình lại lôi ông ấy đi uống, mình say, mình chẳng nhớ mình nói gì, nhưng sau này khi ông K kể lại ánh mắt mình hằn học từng tia máu, giọng lè nhé.
– Anh biết không, em đáng lẽ phải chết rồi, em chán cái cuộc song này, nhưng em vẫn phải sống , phải kiếm thật nhiều tiền, để tìm thằng V.A, thằng V, Thằng Q, em sẽ tự tay cắt cổ chúng nó, lúc ấy em chết mới mãn nguyện được.
Thật ra đó là tất cả những suy nghĩ trong lòng mình, nhưng mình không ngờ trong cơn say mình lại nói toẹt ra như vậy với lão K, lão bảo lại đêm ấy mình làm lão rùng mình.
Đến khi thằng em mình về nước mình theo chân mọi người ra Nội Bài đón nó, lạnh nhạt và hờ hững với họ hàng nhưng mình lại tỏ một thái độ vồn vã với thằng V.A bất thường, lão K bảo rằng khi đó cứ phải đi sát mình sợ rằng mình sẽ rút toẹt con dao ra đâm thằng em họ bất cứ lúc nào cho đến tận khi về nhà rồi lão mới dám thở phào, tạm yên tâm. Khi ấy đầu mình nảy số khác cơ…
Độ vài ngày sau thằng V.A và lão K thu xếp đến thăm mình, nó mang cho mình hộp quà Nhật, mình không nhớ trong đó có cái gì, vì ngay hôm sau mình đã đáp nó đi nhanh chóng. Mấy anh em lại rượu, lại ôn nghèo kể khổ. Mình kể cho nó nghe 1 nửa sự thật, về cuộc sống của mình, về những khó khăn, vất vả và nhục nhã mình từng trải qua vì cái trò đùa ác nghiệt nó gây ra, không một lời oán trách, không một điều thăm dò hỏi han xem ai đứng sau, mình kể ra như thế mình đã qua được cái nạn đó, mình coi nó như một kỉ niệm, mình không oán thù gì nữa. Thằng V.A nghe xong quỳ xuống cũng khóc theo và xin lỗi mình.
Mình chỉ cười khẩy…
– Thôi chuyện đã qua thì cho qua, sau này hai đứa mày có giàu có rồi thì trả cho anh cục nợ ấy là được.
– Thằng Q nhà nghèo lắm, anh cứ để em trả hết, bao nhiêu em cũng trả.
– Nói suông thế làm sao được?- Mình nói nửa đùa nửa thật- Sau này chúng mày giàu chúng mày quên ngay.
– Để em làm cho anh cái giấy nợ.
– Đúng đúng.- Lão K vô tư hùa vào- mày viết ngay cái giấy nợ tao kí làm chứng luôn cho.
Mình lảo đảo đứng dậy kiếm một mảnh giấy, một cái bút, khi đó mọi người đã ngà ngà hơi men, mình đọc cho thằng V.A chép lại….
– Ơ anh ơi, hôm nay là mùng 9-1 mà.
– Anh tính nợ từ năm ngoái, lúc mày lừa anh để sau này còn xét lãi chứ.
– Anh tham vl ra….
Thằng V.A ngoan ngoãn viết theo những gì mình đọc rồi cả 3 kí tên vào đó, mình tống ngay mảnh giấy ấy vào két rồi ra nhậu tiếp, trong đầu mình manh nha một kế hoạch.
Ngày hôm sau mình hỏi mấy đứa bạn và được chỉ đến một công ty luật uy tín, sau khi đưa tờ giấy và trình bày sơ qua về câu chuyện của mình, ông luật sư gõ gõ bàn nói
– Cái này nó có giá trị như một hợp đồng dân sự, tuy nhiên để đòi được tiền thì cũng khá phức tạp.
– Không, anh hiểu nhầm ý em rồi, em không cần đòi tiền- mình gằn giọng và cười khẩy- Em muốn đưa thằng này đi tù, và em sẵn sàng bỏ thêm 1 chỗ tiền như thế nữa để bên anh chắc chắn làm được việc đó. Anh có nhận được vụ này không thì trả lời em luôn.
– À…- lão luật sư nhìn mình khó hiểu, phải thôi, lão hiểu làm sao được mối hận của mình mang trong người bấy lâu nay.
Tạm xong chuyện thằng V.A, bên công ty luật hứa trả lời trong khoảng thời gian 1 tuần và cần thêm 1 tuần nữa để hoàn thiện hồ sơ, như vậy mình nhẩm tính sơ qua là nó sẽ không kịp ăn một cái tết ngon miệng. Còn thằng Q, không thể chơi được với nó bằng luật nhà nước. Qua vài mối quan hệ, mình tìm được một thằng bị “Hắt” nghiện nặng ở bên Ngọc Thụy Long Biên. Mình đã tính xem nên giết nó luôn, đánh cho tàn phế hay là để nó sống dở chết dở. Mình biết cái giá phải trả cuộc việc này nhưng mình cam tâm hoàn toàn, thời gian đó mình sống chỉ vì mỗi mục đích trả thù, có lẽ đã rất lâu lòng mình chỉ sôi sục chuyện ấy mà thôi.
Mình định để thằng nghiện ấy tự mò về quê thằng Q hành sự nhưng lại sợ bị lừa thêm một lần nữa, mình đã mất lòng tin quá nhiều rồi nên quyết định sẽ tự lái xe đưa thằng ấy về để tận mắt chứng kiếm nó bơm xi lanh máu tươi vào người thằng Q mình mới thật sự yên tâm. Mình cũng nghe phong phanh là có thuốc chống phơi nhiễm HIV nên gọi thêm mấy thằng cô hồn nữa về định cắt luôn vài ngón tay của nó đi phòng hờ trường hợp trả thù không thành. Mọi kế hoạch, từ việc dụ thằng Q ra sao, đưa nó đi đâu rồi mới ra tay, xong xuôi mới gọi điện về nhà được bàn bạc và lên lịch cẩn thận, mình chỉ đi theo chứng kiến, dù rằng nếu có phui ra mình chẳng thoát đc tội chủ mưu, nhưng mình đã nói rồi, mình cam chịu hết tất cả.
Đêm hôm ấy, khi xe mình vừa mới rẽ vào đầu làng, bỗng đâu ba con inova bạc ập đến chặn đầu trên xe có người bước xuống gõ cửa thình thình , mình vừa hùng hổ bước xuống xe định gây chuyện luôn thì bị bẻ quặt tay về phía sau úp người vào thành xe, mấy thằng cô hồn thấy có biến cũng hùng hổ lao xuống thì thấy tất cả 3 xe ào ào đổ ra toàn người là người, ai cũng cần đồ trên tay đầy đe dọa. Chị mình bất thình lình ở đâu xuất hiện và lên tiếng
– Bỏ nó ra đi.
– Thì ra là chị,- Mình nhếch mép cười khẩy- em tưởng đứa nào báo công an. AI chà, đáng ra em phải biết ngay là chị, phải rồi, mẹ và chị đứng sau thằng Q chọc em mà, kiểu gì chẳng ra tay bảo vệ nó. Em phải gọi nhiều người hơn mới phải. Thôi được rồi em hẹn chị lần khác, lần này bọn em thua, bọn em về.
– H…- Bà ấy kéo tay mình lại khi mình toan lên xe dẫn đoàn về, nhưng thật ra máu chó của mình khi đó là sẽ rồ ga đâm chết vài thằng rồi tính.-em định cứ thế này mãi à?
– Nếu không như thế nào?- Mình cười gằn rồi quát lên- Em có sự lựa chọn à? Chị và mẹ có cho em lựa chọn không? Có cho em sống yên ổn không?
– H…- Bất ngờ chị L quỳ phịch xuống đất.- Chị xin em, chị không về đây để can em, lỗi là do chị, chị về đây để nhận trách nhiệm, giờ chị sẽ thay em đi làm việc này, có tất cả mọi người ở đây làm chứng. Chị chỉ muốn em quay về, sống tốt, em là con trai, em còn phải thờ cúng tổ tiên…
– Thôi chị câm đi.- Mình lại hùng hổ phi xuống khỏi xe chỉ mặt chị chửi rủa- Lúc em quỳ trước mặt chị, em xin chì thì sao? Chị đã làm gì? Chị có quyền cấm em à? Em đ’ cần ai giúp? Em sống đến giờ là để giết hết chúng nó, em phải tận mắt nhìn, tận mắt chứng kiến chị hiểu không? Em về đây là để chứng kiến, chị hiểu không? Chết em cũng cam lòng.
– Chị xin em, cho chị chuộc lỗi với em, chị thề độc , đem tính mạng của mình ra thề là sẽ giết cả nhà đó thay em.
– Không.- Mình lạnh lùng- chị và bọn này cút ra cho em quay xe về, hôm nay bọn em thua, bọn em đi về, đừng mong lần sau.
– Chị xin lỗi.- Bất ngờ bà ấy vùng lên dí dùi cui điện vào cổ mình, cảm giác sốc lên đến tận não, tự nhiên bọt mép mình cứ trào ra, người giật giật, quỵ xuống và chẳng biết gì nữa.
Một lúc sau mình tỉnh dậy khi đã bị trói chặt cả tay và chân xếp ngồi vào ghế sau xe, mấy thằng đi theo mình chắc cũng vậy nhưng phân ra các xe khác, mấy thằng ngồi trên cứ liên tục đảo mắt ra sau canh chừng mình, miệng mình bị dán băng dính kín mít không nói được, chúng nó chở mình một mạch về nhà ném mình xuống vỉa hè như khúc chuối, sau khi được cởi trói tay chúng nó ném lại con dao cho mình tự lo lấy thân rồi bỏ đi luôn, số phận mấy thằng đi với mình chắc cũng như thế cả. Mình lầm bầm chửi trời, chửi đất xong mở cửa vào nhà đi ngủ. Nhưng cả đêm nằm hằn học không tài nào ngủ được chỉ mong đến sáng gom người lại đi tỉnh lần nữa.
Đến hơn 4h thì lão K gọi điện, cảm giác có cuộc điện thoại giữa đêm thật khốn nạn, nhất là điện thoại từ người thân, nó khiến cho người nghe phải lo sợ hơn là bực dọc.
– Mày đang đâu, con L nó bị công an bắt rồi.
– Cái gì? Sao lại thế.
– Nó chém người ta ở dưới Hà Nam, đm, có liên quan đến mày không? Sao con L lại đi chém nhà thằng Q? Mày dậy ngay đi theo anh về đấy, mẹ mày cũng về đây rồi.
– Anh qua đón em đi.
Mình lúc ấy cũng chỉ biết răm rắp nghe theo, mình không nghĩ là con chị dại của mình nói chơi mà làm thật, 3 mạng người chứ ít đâu, bà ấy từ bé đã quen được nuông chiều, chịu sao đc cảnh trường trại, không biết bà ấy đã trốn được chưa hay bị bắt rồi. Lúc mình đến bệnh viện thì thấy nguyên sảnh trước cửa phòng cấp cứu chỉ có người nhà mình, vài chị em trong nhà sụt sùi khóc, còn bà mẹ mình mặt vẫn lạnh tanh như tiền, gặp mình bà chẳng chào mà nói
– Nếu như 1 trong ba người nhà nó chết thì chị mày nhẹ nhất là chung thân, mày vừa ý chưa?
Theo tác giả beelzebou…
[Phần 59] Tổng hợp ảnh gái Việt mông to tròn cực gợi cảm23719 0 00:15 22/05/2019Góc 18+ |
[24] Tổng hợp ảnh gái Việt đùi thon gọn, quần ngắn22231 0 01:58 05/08/2018Góc 18+ |
[13] Tổng hợp ảnh gái Việt mông to tròn cực gợi cảm27106 0 02:27 16/06/2017Góc 18+ |
[Góc nhục nhã] Thủ dâm bị người nhà nhìn thấy11495 0 17:27 04/02/2020Góc 18+ - Tâm sự 18+ |
[4] Tổng hợp ảnh gái Việt đùi thon gọn, quần ngắn9746 0 02:03 25/11/2017Góc 18+ |
[12] Tổng hợp ảnh gái Việt ngực to săn chắc cực gợi cảm13862 0 02:29 23/12/2017Góc 18+ |
[15] Tổng hợp ảnh gái Việt đùi thon gọn, quần ngắn16583 0 15:12 26/02/2018Góc 18+ |
[Phần 56] Tổng hợp ảnh gái Việt ngực to săn chắc cực gợi cảm15398 0 02:29 26/07/2019Góc 18+ |
Chịch/ Quay tay/ Mộng tinh – Khác nhau thế nào?11961 0 17:24 04/02/2020Góc 18+ - Tâm sự 18+ |
[Phần 39] Tổng hợp ảnh gái Việt đùi thon gọn, quần ngắn9160 0 01:15 09/01/2019Góc 18+ |
Không có bình luận nào!